Tô Dương Dương theo tay đứa nhỏ mà sờ lên bụng nó, cách quần áo nhẹ nhàng xoa hai cái: “Là bụng không thoải mái?”
Đứa nhỏ nhìn Tô Dương Dương, lại từ từ nhìn tay đang đặt cô đang đặt trên bụng nó, chậm rãi gật đầu.
Tô Dương Dương đứng lên, ngay lúc đứa nhỏ chưa kịp phản ứng, hai tay ôm lấy nó, đến giường bệnh trong văn phòng kiểm tra kỹ càng.
Đứa nhỏ thấy động tác đột ngột của cô, càng hoảng hốt, ngơ ngác để yên cho cô ôm.
Khuôn mặt non nớt, đẹp đẽ không có chút biểu cảm nào.
Quản gia đứng ngoài cửa văn phòng xem tình hình, lúc nhìn thấy cậu chủ nhỏ ngoan ngoãn nằm trong lòng Tô Dương Dương liền kinh ngạc không thôi.
Cậu chủ nhỏ nhà bọn họ ngoại trừ cậu chủ thì không hề thân thiết với bất kỳ ai khác.
Ngay cả ông đã chăm sóc cậu chủ nhỏ suốt năm năm cũng không có cơ hội thân thiết với cậu chủ nhỏ.
**
Một chiếc Maserati mới tinh dừng lại trong bãi đỗ xe trống trải của bệnh viện, quản gia lập tức bước nhanh chạy ra đón: “Cậu chủ.”
Không lâu sau, một người đàn ông có khuôn mặt thanh lịch, quần áo sang trọng bước xuống từ trên ghế lái.
Bờ môi với đường cong đẹp đẽ khẽ nhếch, cho thấy chủ nhân đang khó chịu.
Hàn Khải Uy lạnh giọng: “Tiểu Bảo đâu?”
“Cậu chủ nhỏ ngủ ở chỗ bác sĩ Tô rồi.”
“bác sĩ Tô?” Hàn Khải Uy nghi ngờ nói, dẫn đầu đi về phía trước.
“Là một nữ bác sĩ của bệnh viện. Lúc cô ấy ôm cậu chủ nhỏ, cậu chủ nhỏ cũng không phản kháng.” Quản gia nói với vẻ kích động.
Hàn Khải Uy khẽ nhíu mày, chân bước nhanh hơn.
Quản gia ở cạnh dẫn đường, đưa Hàn Khải Uy đến văn phòng làm việc của Tô Dương Dương.
Lúc đến văn phòng ở tầng trệt của Tô Dương Dương, Hàn Khải Uy dùng tay ra hiệu dừng lại.
Quản gia im lặng dừng bước.
Hàn Khải Uy bước đến mở rộng cửa văn phòng, nhìn rõ cảnh tượng bên trong.
Ánh mắt anh bỗng dừng lại.
Trong văn phòng, hai cái đầu một lớn một nhỏ đang tựa vào nhau mà ngủ.
Tiểu Bảo như một con búp bê vải tinh xảo ngoan ngoãn dựa trong ngực Tô Dương Dương, trên khuôn mặt nhỏ nhắn mềm mại không có vẻ gì là bất an.
Lúc Hàn Khải Uy thấy rõ gương mặt Tô Dương Dương, trong mắt thoáng hiện vẻ kinh ngạc.
Tô Dương Dương luôn ngủ không sâu, cảm giác được có người đang nhìn cô, liền lập tức tỉnh dậy.
Sau khi thấy rõ người đàn ông trước mặt, cô ngẩn người.
Ngay trước khi cúp máy, lại nghe được hai tiếng gõ rất nhỏ vang lên.
Tay đang định dập máy của Tô Dương Dương dừng lại, một lần nữa đưa ống nghe lên tai.
Lần này cô nghe được đầu dây bên kia có tiếng hít thở nhẹ nhàng, như là trẻ con.
Trong đầu Tô Dương Dương nhanh chóng hiện lên dáng vẻ của Tiểu Bảo, giọng không khỏi trở nên mềm mại: “Xin hỏi con là bệnh nhân nhỏ hôm qua đến khám bệnh đúng không?”
Trong điện thoại truyền đến một tiếng gõ nhẹ nhàng.
“Bụng vẫn còn khó chịu sao?”
Lần này là hai tiếng gõ.
Khóe miệng Tô Dương Dương hơi cong lên, nhưng sau khi nghĩ đến bố Tiểu Bảo là ai, tất cả dịu dàng suýt chút nữa biến mất.