Tô Dương Dương bị cô ta nói đến nỗi da gà đều nổi lên, có loại cảm giác rợn tóc gáy: "Cô nói thật à?"
"Tôi nghiêm túc như vậy mà lại giống như đang nói đùa à? Cô suy nghĩ xem có thể hình dung và sao chép số điện thoại của trạm y tế ở lầu ba, có thể dùng giọng nói thờ ơ để báo cảnh sát, lại đang làm một bài văn về cái chết của Trần Tiêu Tuấn.

Mấy chuyện này muốn làm nói đơn giản thì cũng đơn giản, nói phức tạp thì cũng rất phức tạp, đến nỗi bọn họ đã viết biết bao nhiêu bài văn về cái chết của Trần Tiêu Tuấn, bây giờ còn chờ nhận định hiện trường đầu tiên mà Trần Tiêu Tuấn tử vong không phải là trong phòng bệnh, cũng phải chờ kiểm chứng.

Tôi kiểm tra dưới lòng bàn chân của cậu ta có bùn nhão, loại bùn đó không phải trong vườn của bệnh viện, có tính ăn mòn nhất định."
Tô Dương Dương càng cảm thấy không hiểu hơn: "Ý của cô là trước khi chết Trần Tiêu Tuấn đã từng đi ra ngoài, nhưng mà y tá và camera giám sát đều không nhìn thấy cậu ta đi ra ngoài."
"Ví dụ người mà cô nhìn thấy là Trần Tiêu Tuấn thật sự thì sao?"
Tô Dương Dương lắc lắc đầu: "Suy đoán này không thể thành lập được.

Đầu tiên, tôi có thể xác định người chết là một người nằm viện hơn bốn tháng, thứ hai, cậu ta có phải tên Trần Tiêu Tuấn hay là có tên gọi khác hay không, đó cũng không có liên quan gì tới tôi.

Dù sao tôi phải phụ trách bệnh nhân của mình, tôi có thể xác định người bệnh kia đã chết rồi, cái chết của cậu ta cũng không có gì đáng ngờ, còn người mà tôi nhìn thấy giống với người đã chết là ai, muốn làm cái gì, cái đó cũng không có quan trọng lắm."
"Không sai, suy nghĩ của cô rất rõ ràng, trước mắt có thể xác định người chết chính là bệnh nhân của cô, các chỉ số cơ thể đều đã xác nhận điểm này, nguyên nhân cái chết của cậu ta vẫn còn đang chờ điều tra, mà nguyên nhân cái chết rốt cuộc là cái gì, có ảnh hưởng gì đến cô, đây mới là chuyện mà cô cần phải lo lắng."
"Lấy kinh nghiệm điều tra nhiều năm của cô, cô cho rằng sẽ có loại khả năng nào?"
"Khả năng thì có nhiều, đơn giản nhất một chút thì có thể là có người không vừa mắt cô, cho nên muốn làm khó làm dễ cô, sâu xa thêm một chút thì có thể là thù riêng hay thù công gì đó, cần có đều có, luôn có chuyện thích hợp với cô."
Khóe miệng Tô Dương Dương giật một cái: "Cảm ơn pháp y Trình đã phân tích đơn giản thô bạo như vậy."
"Không cần cảm ơn." Trình Nguyệt Như nhìn đồng hồ một chút: "Thời gian cũng không còn sớm nữa, nên bắt đầu làm việc rồi, cô có thời gian thì suy nghĩ lại bình thường cô nói chuyện với Trần Tiêu Tuấn, xem xem có tìm ra manh mối gì mới không.

Về phần cái người giống Trần Tiêu Tuấn, chuyện của Vi Thái Giai với Trần Tiêu Tuấn và trường học gì đó cứ giao cho đội của tôi xử lý, có tiến triển gì sẽ kịp thời báo cho cô biết."
"Cám ơn."
"Không cần phải cảm ơn, nhiều năm như vậy ngoài trừ xem vừa mắt mẹ tôi và tôi ra thì cô chính là người phụ nữ thứ ba làm cho tôi cảm thấy dễ chịu, không vì cô, chỉ là vì bản thân tôi cũng muốn biết rõ đã xảy ra chuyện gì."
Tô Dương Dương lộ ra một nụ cười nhẹ nhõm, nhịn không được mà nói: "Pháp y Trình, cách nói chuyện này của cô thật sự chưa từng bị người ta đánh hả?"
"Có muốn đánh thì trước đó cũng phải xác định có thể gánh chịu nổi hậu quả hay không, kỹ thuật đánh người của tôi cũng không kém, đánh ngã mấy người đàn ông cũng không thành vấn đề, huống chi ở bên cạnh của tôi mấy năm nay đều có ám vệ, không cần phải sợ mấy chiêu bắn lén khó đề phòng."
"Cô thật trâu bò."
"Tôi coi như là cô đang khen tôi, thôi được rồi, đi thôi."
Tô Dương Dương nhìn vẻ mặt và lời nói của Trình Nguyệt Như, thật có loại cảm giác đang nhìn tấm gương.
Trình Nguyệt Như thấy Tô Dương Dương đang nhìn cô ta, nghịch ngợm nháy mắt: "Coi trọng tôi rồi à, nhưng mà tôi đã có chủ rồi, đối với sự lôi kéo thì tôi không có hứng thú."
Tô Dương Dương: "..."
Trình Nguyệt Như cười ha ha rời đi.
**
Sau khi Tô Dương Dương và Trình Nguyệt Như nói chuyện cùng với nhau, trong lòng cũng có chút ngọn nguồn, cho nên cũng không vì bản án kia mà lo lắng nữa.
Sau khi cô làm việc thì rất ít có thời gian nhàn nhã như vậy.
Hiện tại đột nhiên được rảnh rỗi, cô cảm thấy cũng rất tốt.

Mấy ngày nay cô chủ yếu nghiên cứu tính học thuật, Lật lại quyển sách lý luận mà lúc trước cô đã bỏ rơi nó.
Thật sự là không có việc gì làm, cô liền đi đến chỗ giáo sư Lý lắc lư mấy vòng, giúp ông ta làm thí nghiệm.
Tâm trạng tốt đến nỗi khiến mấy người đồng nghiệp không có lời nào để nói với cô, cho nên cũng không đi an ủi cô.
Khoảng thời gian này, dường như là ngày nào Hàn Khải Uy cũng đưa đón cô đi làm, có đôi khi còn đưa cô đến tận văn phòng.
Hành động chu đáo trong đoạn Thời gian này, không thể nghi ngờ gì đã thật sự trở thành thuốc trợ tim cho Tô Dương Dương.
Suy nghĩ của Hàn Khải Uy với sau lưng của anh đại biểu không giống với những người bình thường đưa đón vợ đi làm.
Cho dù anh không làm thì Hàn Gia Mẫn và Lương Nhu cũng sẽ làm thay anh.
Thái độ của bọn họ làm cho người ta rất rõ ràng, đứng phía sau Tô Dương Dương chính là toàn bộ nhà họ Hàn.
Cô ở nhà họ Hàn rất được yêu thương, chẳng những chồng của cô yêu thương cô, ngay cả hai ông bà cũng rất quý mến cô.
Cái này cũng là lý do tại sao cô không có bệnh nhân đến khám bệnh, tất cả đồng nghiệp hoặc là nhân viên y tế khác trong viện cũng sẽ không lạnh nhạt với cô.
Đối với cái này, Tô Dương Dương rất cảm kích, càng đem tâm trí đặt vào công việc ở trong tay.
Lý Chiêu nhìn thoáng qua thời gian: "Em có thể tan làm rồi, người đàn ông của em và ba mẹ chồng chắc là đã tới đón em."
"Giáo sư, thầy học xấu với chủ nhiệm từ khi nào vậy? Trước kia thầy không đi theo con đường này."
"Ở cùng em một đoạn thời gian, cứ như vậy mà học được thôi."
Tô Dương Dương cười hắc hắc hai tiếng: "Để em xử lý những chuyện còn trong tay rồi đi xuống ngay."
"Ừm."
Tô Dương Dương xử lý xong chuyện trong phòng thí nghiệm của giáo sư Lý thì cũng đã cho qua nửa tiếng đồng hồ, cô quay về phòng làm việc, không hề bất ngờ chút nào khi nhìn thấy Hàn Khải Uy.
"Thổ hào, sao anh lại đi lên đây?"
"Anh đứng ở dưới lầu gọi điện thoại cho em nhưng không ai bắt máy, cho nên lên đây đợi."
"Thật sự xin lỗi nha, em đi đến chỗ giáo sư Lý để giúp đỡ nên không mang theo điện thoại, anh không đợi lâu đó chứ?”
"Anh mới vừa lên đây năm phút, em đi thay quần áo đi, tối nay dẫn em đến một nơi."
"Hửm? Có chuyện thú vị gì hả?"

"Đến nơi rồi thì em sẽ biết."
"Em mong chờ đó nha." Tô Dương Dương vui vẻ đi sang bên cạnh thay áo khoác trắng của mình.
**
Sau khi lên xe.
Tô Dương Dương nhìn đường một chút mới phát hiện thật sự không phải đang trên đường trở về nhà.
Bây giờ là tháng bốn tháng năm, thời tiết tối tăm mù mịt, thỉnh khoảng cũng có chút mưa.
Người đi trên đường và xe cộ đều rất vội vã.
Thời tiết như thế này là thời gian xảy ra tai nạn xe cộ nhiều nhất.
Tô Dương Dương vừa mới nghĩ như vậy, liếc mắt nhìn về phía cách đó không xa có đám người đi đường tụm lại thành một cụm, chỉ chỉ trỏ trỏ cái gì đó.
Tô Dương Dương thấy vậy vội vàng hạ cửa sổ xe xuống, dường như có thể nghe thấy âm thanh của ai đó nói gọi xe cứu thương.
Trong giây phút mà cô nghe được, cô chắc chắn mình không hề nghe lầm.
Tô Dương Dương xoay đầu lại nói với Hàn Khải Uy: "Thổ hào, anh dừng xe ở bên đường trước đi, bên đó có người bị thương rồi, em phải qua đó xem thử."
Hàn Khải Uy nhìn xe cộ ở phía trước phía sau rồi nhanh chóng dừng xe ở ven đường.
Tô Dương Dương lập tức cầm lấy túi của mình liền vọt vào màn mưa, vừa chạy vừa kêu: "Thật sự xin lỗi, xin mọi người nhường đường một chút, tôi là bác sĩ, xin mọi người nhường một chút."
Đám người bọn họ nghe được giọng nói của cô, đều nhanh chóng nhường cho cô một con đường.
Lúc này Tô Dương Dương mới thấy rõ tình huống của người bị thương.
Người nằm trên đất là một người đàn ông trung niên hơn bốn mươi tuổi, phần bụng và phần đầu đều có tổn thương khác nhau, máu đã thấm ướt quần áo của ông ta, dây ra đến trên mặt.
Cộng thêm chuyện bây giờ vẫn đang mưa, trên mặt đất rất ướt, máu trên mặt đất bị nước cuốn rất xa, nhìn thấy mà giật mình..


Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play