Chủ nhiệm bình chân như vại nói: “Em không cần hiểu bọn họ.
Nếu như em là bác sĩ bệnh viện tâm thần, không lẽ em còn phải đi thấu hiểu tư duy và hành vi của bệnh nhân tâm thần sao? Trước khi em làm bất kỳ phản ứng gì thì cũng phải suy nghĩ đến chức trách của mình, phạm vi công việc của em, hành vi vượt quá phạm vi công việc thì phải cẩn thận, nếu không tổ chức sẽ giáng cho em một đòn nặng nề.
Bất kỳ một ngành nghề nào cũng đều có nguyên tắc hành vi của nó, trong phạm vi nguyên tắc ứng xử, em có thể làm bất kỳ chuyện gì.
Một khi vượt quá quy tắc ứng xử của ngành nghiệp đó thì em phải suy nghĩ.
Chức trách nghề nghiệp không phải chỉ nhắm đến cá nhân em, mà còn đối với sự ràng buộc của cả ngành nghề.
Bỏ đi, nói cao hơn nữa, em cũng căn bản không nghe đâu, tôi vẫn nên nói đơn giản dễ hiểu được rồi.”
Tô Dương Dương nhìn bộ dạng nghiêm túc hiếm có của chủ nhiệm, chăm chú nghe những lời tiếp theo của ông.
“Muốn hiểu cái này vô cùng đơn giản, cách thức ứng phó cũng đặc biệt đơn giản luôn.
Trong phạm vi chức trách của em, em cứ làm cho đàng hoàng.
Tâm trạng không vui, lúc tan làm đánh hắn một trận, sẽ không còn tức giận gì nữa.”
Tô Dương Dương: “...”
Cô còn tưởng là mình sẽ được nghe một hiểu biết sâu rộng nào đó chứ.
Sau khi suy nghĩ một hồi, Tô Dương Dương nói: “Cũng chỉ có sư mẫu mới có thể chịu nổi thầy.”
“Đương nhiên.
Bà ấy đi đâu tìm một ông chồng mà mỗi ngày tan làm đều làm con sen, bảo mẫu cho bà ấy chứ? Sau khi tan làm là cứ xoay quanh bà ấy thôi, đâu cũng không đi, tôi xứng đáng với chức vụ như thế nào a! Nói đến sư mẫu của em là lại nhớ đến một chuyện, khi nào dành thời gian đến nhà chúng tôi chơi đi.
Kể từ sau khi em kết hôn thì ngày ngày vây quanh chồng với con trai, chúng ta có còn thời gian sau giờ làm không a?”
“Dạ, vậy hôm nay em qua đó, thầy gọi điện thoại cho sư mẫu đi.”
“Gọi cho bả cũng vô dụng thôi.
Cơm là do tôi nấu, rau là do tôi mua, nhà bếp là địa bàn của tôi, tôi đưa em qua đó là được rồi.”
“Dạ được.
Vậy có hoan nghênh ông xã và con trai em không?”
Chủ nhiệm lại dùng một bộ mặt phiền muộn nhìn cô: “Tô Dương Dương em tiêu rồi, em tiêu rồi.”
Tô Dương Dương lười để ý đến ông nữa mà quay về văn phòng của mình.
**
Buổi chiều lúc tan ca, Hàn Khải Uy đi đón Tiểu Bảo trước, sau đó cùng nhau ở cổng bệnh viện đợi Tô Dương Dương.
Lúc Tô Dương Dương và chủ nhiệm xuống lầu thì Hàn Khải Uy và Tiểu Bảo đã bị đám đông vây xung quanh ba tầng ba lớp rồi.
Tô Dương Dương vừa nhìn thấy cảnh tượng này thì định lẵng lặng đi vòng qua.
Ai ngờ, cô vừa nảy ra ý này.
Thì Tiểu Bảo quay đầu qua, giòn giã kêu cô một tiếng: “mẹ, con với ba qua đây đón mẹ tan ca nè.”
Khóe miệng Tô Dương Dương giựt giựt vài cái, trên mặt miễn cưỡng lộ nụ cười thân thiết, rồi đi về phía hai người trong ánh mắt kinh ngạc của đám đông vây quanh.
Hàn Khải Uy mỉm cười ôm lấy eo của cô, trước mặt đám đông còn hôn lên má cô như không có chuyện gì.
Sau đó còn vô cùng thân sĩ mà kéo cửa ghế lái phụ cho cô, rồi lại giúp cô thắt dây an toàn như trước giờ vẫn vậy, sau đó mới chào hỏi chủ nhiệm.
Tiểu Bảo vô cùng tự giác ngồi ở đằng sau, ngồi cùng với chủ nhiệm.
**
Sau khi lái xe được nửa giờ, chiếc xe đã đến tiểu khu nhà của chủ nhiệm.
Sư mẫu là một người vô cùng nhiệt tình hiếu khách, năm người vui vẻ ăn một bữa cơm.
Sư mẫu trước đây dạy tâm lý học ở Đại học Nam Phong, Tô Dương Dương đã theo bà học một năm tâm lý học.
Nhưng mà, cô không có hứng thú với tâm lý học lắm.
Cô chủ trương có chuyện thì trực tiếp giải quyết, làm biếng phán đoán và thấu hiểu người khác thông qua biểu cảm và ẩn ý.
Vì vậy, thành tích học tâm lý học của cô cũng bình thường, sư mẫu và cô cũng không thân cận.
Sau này vì chủ nhiệm mà hai người mới trở nên thân thiết hơn.
Chủ nhiệm và sư mẫu không có con cái, lúc ba và mẹ không có ở nhà, Tô Dương Dương hay đến nhà họ ăn chực, vừa ăn cơm, vừa buông lời tổn thương chủ nhiệm, vô cùng hòa hợp.
Chủ nhiệm và sư mẫu cũng rất thích tính cách của Tô Dương Dương, gần như là đối đãi với cô như con cái của mình vậy.
Mỗi lần đi du lịch hay công tác đều sẽ mang cho cô một món quà.
Bọn người Tô Dương Dương ở nhà chủ nhiệm và sư mẫu đến chín giờ rưỡi mới cáo từ rời khỏi.
Lúc chiếc xe đi qua một cua quẹo, ánh mắt Tô Dương Dương khẽ ngừng lại một chút, cô liếc nhìn thấy một bóng ảnh ở ngã tư.
Lúc nhìn kỹ hơn thì người đó đã biến mất trong đám đông tấp nập rồi.
Hàn Khải Uy phát giác ra biểu cảm của cô nên hỏi: “Sao thế?”
“Không có, có chút hoa mắt thôi.” Tô Dương Dương nói, nhưng trong lòng lại lóe qua một tia nghi hoặc.
Vừa nãy cô rõ ràng là đã nhìn thấy Trần Tiêu Tuấn đã chết kia.
Cô và Trần Tiêu Tuấn đã ở cùng nhau bốn tháng, đã quen thuộc với rất nhiều góc độ của cậu.
Người đó thật sự rất giống với Trần Tiêu Tuấn.
Cô rõ ràng đã từng nhìn thấy thi thể của Trần Tiêu Tuấn rồi, vậy người vừa đi trên đường là ai chứ?
Người nằm ở nhà xác, cô đã nhìn kỹ qua đích thực là Trần Tiêu Tuấn.
Làn da bị carbon hóa trên má, trên cổ hoàn toàn ăn khớp, căn bản không làm giả được.
Nhưng người bên đường vừa nãy cũng là Trần Tiêu Tuấn.
Làm sao có thể chứ?
Tô Dương Dương âm thầm ghi nhớ tên của con đường đó, và hướng của người vừa biến mất kia.
**
Chuyện của Tô Dương Dương đã gây ra một phản ứng lớn đối đội ngũ nhân viên y tế, người nhà và bệnh nhân, ngay cả trên diễn đàn làm việc của nhân viên y tế cũng bắt gặp một số tin đồn.
Đã gây ra một ảnh hưởng không nhỏ trong công việc của Tô Dương Dương.
Có rất ít bệnh nhân đến bóc số khám bệnh của Tô Dương Dương.
Tô Dương Dương cũng không có phản ứng gì, lúc không có bệnh nhân, cô lại nghiên cứu bệnh án hoặc tham khảo những vấn đề về mặt học thuật với chủ nhiệm hoặc giáo sư Lý.
Công việc bình thường của cô rất bận rộn, những ngày nhàn rỗi như vậy rất là ít.
Trước đây không đi kiểm tra phòng bệnh, khám bệnh, phẫu thuật thì cũng đấu trí đấu dũng với các loại bệnh nhân và người nhà bệnh nhân, bây giờ thì không còn vấn đề như vậy nữa.
Cô còn có một loại cảm giác thoải mái khi nhận lương mà không làm việc nữa.
Lúc cô nói đến chuyện này, suýt chút nữa là đã bị nước bọt của chủ nhiệm phun chết rồi.
Tô Dương Dương vừa từ phòng thí nghiệm của giáo sư Lý về thì Tiểu Phương liền đi tới: “Chị Tô, có một cô gái họ Trình vừa gọi điện thoại tìm chị đó.”
“Cô Trình?” Tô Dương Dương có chút nghi hoặc, sau đó lại nghĩ đến Trình Nguyệt Như.
“Đúng vậy.”
“Cô ấy có nói tìm chị có chuyện gì không?”
“Cô ấy để lại số điện thoại di động, nói khi nào chị về thì gọi điện thoại lại cho cô ấy.” Tiểu Phương nói xong thì đưa cho cô một tờ giấy ghi chú có ghi số điện thoại di động trên đó.
Tô Dương Dương nhận lấy giấy ghi chú, quét nhìn số điện thoại một cái, rồi cầm lấy điện thoại di động để trên bàn làm việc đi đến cuối hành lang, gọi đi một cuộc.
Chuông điện thoại reo khoảng một hồi, mới được nhấc máy: “Xin chào, tôi là Trình Nguyệt Như.”
“Chào cô, tôi là Tô Dương Dương.”
“Bác sĩ Tô, hôm nay cô có rảnh không? Tôi muốn gặp cô.”
“Bây giờ tôi tương đối rảnh, thời gian nghỉ cũng được.” Tô Dương Dương mỉm cười nói.
“Vậy trưa hôm nay đi.”
“Vậy trưa nay tôi mời pháp y Trình ăn cơm.”
“Được.” Trình Nguyệt Như nói xong thì cúp điện thoại.
Tô Dương Dương phát hiện mình rất thích tính tình của Trình Nguyệt Như, phong cách làm việc nhanh gọn không rườm rà, qua loa đó rất giống cô.
**
Tô Dương Dương vừa được nghỉ thì lái xe đến nhà hàng đã hẹn với Trình Nguyệt Như.
Trình Nguyệt Như đã đến rồi, thấy Tô Dương Dương xuất hiện ở cửa nhà hàng thì liền vẫy tay với cô: “Đây này.”
Tô Dương Dương nhanh bước đến ngồi xuống đối diện Trình Nguyệt Như: “Ngại quá, để cô đợi lâu rồi.”
“Tôi cũng mới vừa tới thôi.
Tôi đã gọi phần của tôi rồi, cô xem thích gì thì tự chọn đi.
Hai chúng ta cũng không cần xa cách như vậy nữa.”.