Có hôn tan học, Giản Vi và Lâm Cẩn Ngôn đi đón cậu, tên nhóc kia ngồi trên ghế trẻ con đặt bên phía sau, khuôn mặt nhỏ nhắn sa sầm, rầu rĩ không
vui.
Tiểu Bạch vốn thừa kế bản mặt lạnh lùng ăn nói có ý tứ
của ba, khuôn mặt nhỏ nhắn sa sầm, nhìn cả người hoàn toàn không thấy
bóng dáng bé trai ba tuổi.
Giản Vi hơi lo lắng, kéo tay cậu dịu dàng hỏi: “Cục cưng, sao không vui thế?”
Tiểu Bạch nghiêng đầu qua một bên không lên tiếng.
Lâm Cẩn Ngôn nhìn con trai trong kính chiếu hậu, thấp giọng dạy dỗ, “Mẹ hỏi con, con không nghe thấy à?”
Trước mặt con trai, Lâm Cẩn Ngôn tuyệt đối là người có quyền uy nhất, con
trai lập tức ngồi thẳng tắp, nghiêng đầu nói với Giản Vi, “Mẹ, con cũng
muốn có một em gái.”
Giản Vi sững sờ, sau đó không nhịn được bật cười, sờ đầu con trai hỏi cậu: “Sao đột nhiên lại muốn có em gái hả?”
Tiểu Bạch lắc lắc đầu nhỏ, nghiêm túc nói: “Đường Minh Trì có em gái, em gái cậu ấy vô cùng đáng yêu, con cũng rất thích.”
Đường Minh Trì là bạn nhà trẻ ngồi cùng bàn với Tiểu Bạch, hôm nay em gái cậu bé ấy cũng lên lớp học, hai anh em ngồi chung bàn, em gái ôm tay anh
trai, nhút nhát tránh sau lưng anh trong, đôi mắt to tròn lấp lánh, lóe
sáng như những vì sao.
Bạn nhỏ Lâm Trạm ngồi bên cạnh nhìn thấy
vô cùng thích thú, lặng lẽ thò người qua, cũng muốn ôm em gái nhỏ. Kết
quả vừa nghiêng người qua, vẻ mặt Đường Minh Trì cảnh giác nhìn cậu,
hung hăng hét lên với cậu: “Không được đụng vào em gái tớ!”
Bạn nhỏ Lâm Trạm đau khổ đứng tại chỗ, khuôn mặt nhỏ nhắn sa sầm trở lại chỗ ngồi, sau đó rầu rĩ không vui suốt đến tận bây giờ.
Giản Vi nghe xong chân tướng, dở khóc dở cười. Nhưng dạo gần đây cô và Lâm
Cẩn Ngôn quả thật cũng đang bàn sinh đứa thứ hai, thời gian trước bên
nhà anh trai thì chị dâu mang long phượng thai, bây giờ một trai một gái tay trong tay đến tường, thật sự vừa nhìn đã khiến người ngoài mỉm cười ngưỡng mộ.
Về nhà cô nói với Lâm Cẩn Ngôn muốn sinh con gái,
ngược lại Lâm Cẩn Ngôn hơi do dự, sợ cô mang thai chịu khô cho nên chần
chừ chưa quyết định.
Tối hôm ấy Giản Vi tắm rửa xong ra ngoài,
Lâm Cẩn Ngôn đang ngồi trước bàn làm việc, cô đi qua, cúi người chống
lên vai anh, nhỏ giọng nói, “Chồng ơi, chúng ta sinh thêm đứa nữa đi,
anh cũng thấy đó, một mình Tiểu Bạch thì rất cô đơn.”
Lâm Cẩn
Ngôn đặt bút xuống, đưa tay kéo cô ngồi lên đùi, Giản Vi thuận thế ôm cổ anh, nói thêm: “Chẳng phải chính anh cũng thích con gái sao?”
Lâm Cẩn Ngôn cười nhìn cô: “Vậy nếu không phải là con gái?”
Giản Vi sững sờ, nói: “Ừm, vậy thì chứng tỏ chúng ta và con gái không có
duyên phận. Nhưng em thật sự muốn có thêm một đứa nữa, anh xem nhà người ta đều là hai người đứa, hai đứa cho có bạn thì sẽ náo nhiệt hơn. Anh
xem Tiểu Bạch nhà chúng ta đi, tính tình lạnh lùng kế thừa từ anh, toàn
chơi một mình, nếu có em trai hoặc em gái thì nó không còn cô đơn như
vậy nữa.”
Giản Vi khuyên can mãi, khuyên hồi lâu cuối cùng Lâm Cẩn Ngôn mới mở miệng đồng ý.
Trước khi chuẩn bị mang thai, cô và Lâm Cẩn Ngôn đều tới bệnh viện kiểm tra
toàn diện cả người, sau đó điều chỉnh tình hình thân thể tốt nhất, bắt
đầu từ đầu tháng tám, hai người lại tích cực tạo người.
Lúc trung tuần tháng 11, Giản Vi kiểm tra ra có thai, cục cưng phát triển vô cùng khỏe mạnh.
Tin tức mang thai truyền tới trong nhà, trưởng bối trong nhà đều vô cùng
vui vẻ. Nhất là mẹ Lâm, trước kia lén nói thầm với Lâm Cẩn Ngôn nhiều
lần, hi vọng họ có thể sinh thêm một đứa nữa, Lâm Cẩn Ngôn thương Giản
Vi vất vả, mãi chưa đồng ý.
Hôm nay Giản Vi mang thai lần hai, mẹ Lâm rất vui mừng, trước cảm ơn thần tiên trên trời, sau cảm tạ tổ tông
trong nhà phù hộ, đối với chuyện Giản Vi mang thai lần thứ hai, vui nhất chính là bạn nhỏ Lâm Trạm rồi.
Tiểu Bạch vừa được ba tuổi, từ
trước tới giờ Giản Vi chưa từng thấy chuyện nào mà cậu để tâm như vậy,
sáng sớm rời giường chuyện đầu tiên chính là chạy tới phòng ba mẹ, ghé
vào bụng Giản Vi nghe động tĩnh bên trong, còn rất ngây thơ hỏi: “Em gái đang ở bên trong sao?”
Giản Vi không đành lòng đả kích cậu, nhưng vẫn phải nói: “Cũng chưa chắc là em gái, có thể là em trai đấy.”
Tiểu Bạch không muốn em trai lắm, vì vậy rất kiên quyết nói: “Không, nhất định là em gái!”
Bạn nhỏ Tiểu Bạch sáng sớm vẫn kiên trì chạy tới phòng ba mẹ thăm em gái
trong bụng mẹ như cũ, có một buổi sáng, Lâm Cẩn Ngôn và Giản Vi đang
thân mật với nhau, con trai đột nhiên từ bên ngoài mở cửa chạy vào, Lâm
Cẩn Ngôn giận đến mức lập tức bước xuống giường kéo con trai ném ra
ngoài, nghiêm túc cảnh cáo, “Từ nay về sau không cho phép tùy tiện vào
phòng ba và mẹ, nghe rõ chưa?”
Tiểu Bạch sợ Lâm Cẩn Ngôn nhất, gật đầu như băm tỏi, “Nghe rõ rồi thưa ba.”
Lâm Cẩn Ngôn đóng cửa “Ầm” một tiếng, quay đầu lại thì Giản Vi đã từ trên
giường bước xuống, Lâm Cẩn Ngôn vội chạy qua, cúi đầu hôn cô: “Vẫn chưa
xong đâu vợ.”
Giản Vi liếc nhìn đũng quần anh, bật cười: “Chưa bị dọa rụt về à?”
Lâm Cẩn ngôn hơi híp mắt, đột nhiên đưa tay kéo cô vào trong ngực, “Thời
gian này không chạm vào em, em đã quên chồng em mãnh liệt cỡ nào hả?”
Giản Vi cười tủm tỉm: “Bây giờ mãnh liệt cũng vô dụng thôi, chịu đựng đi.”
Lâm Cẩn Ngôn: “…..”
………
Giản Vi mang thai lần hai rất không dễ dàng, cảm giác mình trở nên vừa mập
vừa xấu, nôn nghén rất ngiêm trọng, tính tình cũng rất nóng nảy, chẳng
biết vì sao cứ muốn nổi giận.
Có một đêm, Lâm Cẩn Ngôn có một bữa tiệc xã giao rất quan trọng, khuya lắc mới về nhà.
Lúc về, cả người toàn mùi rượu.
Lúc ấy Giản Vi có bầu được 5 tháng, ráng chịu đựng thức đêm ngồi dưới phòng khách chờ Lâm Cẩn Ngôn.
Lâm Cẩn Ngôn vào nhà liền gọi “Vợ ơi,” sau đó bước tới sofa cúi đầu muốn hôn cô.
Giản Vi lúc ấy đang đau lòng, tức giận đẩy anh một cái, “Thối chết đừng đụng vào em!”
Cô đẩy anh ra, xoay người đi lên lầu.
Lúc lên lầu, hốc mắt đỏ au, trong lòng uất ức muốn chết.
Bây giờ Giản Vi đang ở trong gian đoạn tâm tình vô cùng nhảy cảm, đàn ông
nửa đêm chưa về, trong lòng cô không nhịn được suy nghĩ vẩn vơ. Thực tế
người đàn ông của mình còn xuất sắc đến mức bên người chưa bao giờ thiếu phụ nữ ngó chừng chờ đợi, đợi thời cơ lợi dụng sơ hở.
Trở lại phòng, cô chui vào trong chăn, kéo chăn che kín người, một mình núp dưới chăn khóc.
Lúc ấy Lâm Cẩn Ngôn bị Giản Vi đẩy một cái, sửng sốt hồi lâu mới lấy lại tinh thần, cuống quít chạy lên lầu.
Trong phòng ngủ, Giản Vi cuộn người lại, giấu mình trong chăn.
Lâm Cẩn Ngôn vừa sốt ruột vừa đau lòng và cả tự trách, bước đi qua kéo chăn lên.
Bên dưới chăn, đôi mắt Giản Vi đỏ au, cô đang khóc.
Đã lâu lắm rồi Lâm Cẩn Ngôn không thấy Giản Vi khóc, đột nhiên nhìn thấy có lẽ là vì anh, anh lập tức tê dại cả người.
Giản Vi từ trên giường ngồi dậy, cầm đồng hồ đầu giường ném lên người anh:
“Anh xem thử bây giờ là mấy giờ rồi! Ngày nào anh cũng bận, anh có bản
lĩnh thì anh đừng về nữa!”
Cô càng nói càng tủi thân, nước mắt cứ rơi xuống: “Đêm hôm nay em suýt bị ngã anh biết không? Anh hơn nửa đêm
chưa về cũng không biết gửi cho em một cái tin nhắn, anh đang làm gì vậy hả Lâm Cẩn Ngôn?”
Lâm Cẩn Ngôn nghe cô nói suýt chút nữa bị ngã, mồ hôi lạnh chảy ra toàn thân.
Thời gian này một dự án trong tay Lâm Cẩn Ngôn xảy ra chút vấn đề, loay hoay đến sứt đầu mẻ trán, tối sốt ruột xử lý vấn đề nên nhất thời quên gửi
tin nhắn cho Giản Vi, anh không nghĩ tới cô vẫn chờ anh, càng không nghĩ tới cô suýt bị ngã, lập tức vô cùng tự trách, giơ tay tát mình một cái.
Giản Vi ngừng khóc, lại đau lòng kéo tay anh lại: “Anh làm gì vậy hả?”
Lâm Cẩn Ngôn ôm chặt cô, giọng đã có chút nghẹn ngào: “Anh sai rồi Vi Vi,
anh cam đoan từ nay về sau sẽ không về nhà muộn vậy nữa, anh cam đoan.”
Giản Vi khóc một hồi, nghẹn ngào nói: “Sau này anh không về hoặc về muộn nhớ phải gửi tin nhắn cho em, nếu không em sẽ lo lắng.”
“Ừ, anh sai rồi, sau này không như vậy nữa.”
Từ sau đêm đó, Lâm Cẩn Ngôn hận không thể một ngày 24h canh giữ bên người
Giản Vi, trên cơ bản chuyện mà có thể dùng máy tính điện thoại trong nhà để giải quyết thì ở nhà giải quyết, thật sự không xử lý được thì bảo
người ta mang tài liệu tới nhà, tóm lại không dám để Giản Vi ở một mình, mặc dù có dì Lan trông nom nhưng suy cho cùng thì cũng không tốt bằng
tự mình chăm sóc.
Giản Vi mang thai kỳ cuối, mắt cá chân sưng to, ban đêm Lâm Cẩn Ngôn dùng nước ấm ngâm cho cho cô, mát xa, nhiều lần
nửa đêm tỉnh lại phát hiện Lâm Cẩn Ngôn vẫn đang bóp chân cho cô, anh rõ ràng làm việc đã vất vả, còn chăm sóc cô như vậy.
Khi đó Giản Vi liền cảm thấy mình vô liêm sỉ, lần trước Lâm Cẩn Ngôn xã giao nửa đêm chưa về, cô thế mà còn nghi ngờ anh.
Sau này Giản Vi và Lâm Cẩn Ngôn nhắc tới chuyện này, Lâm Cẩn Ngôn dịu dàng
ôm cô, thấp giọng nói: “Có vợ chồng nào không cãi nhau đâu, bình thường
mà, là do anh làm không tốt, biết em mang thai khốc cực còn không quan
tâm đến tâm tình của em.”
Giản Vi nhào vào ngực anh cọ cọ, hơi
buồn rầu nói: “Em không biết làm sao vậy nữa, thời gian này em chẳng
biết tại sao lại muốn nổi giận, lúc mang thai kỳ cuối sẽ không như vậy.”
Lâm Cẩn Ngôn nhìn chằm chằm bụng Giản Vi một lúc, hơi lo lắng: “Có thể cô nhóc này rất bướng bỉnh không?”
Lâm Cẩn Ngôn không ngờ lời này vậy mà anh nói đúng.
Đầu tháng 9 năm sau, Giản Vi thuận lợi sinh một bé gái xinh đẹp đáng yêu.
Giản Vi đặt nhũ danh cho con gái, tên Nùng Nùng.
Lần đầu Tiểu Bạch nghe nhũ danh của em gái, trong lòng đột nhiên có chút
buồn bực, vì sao em gái có nhũ danh dễ nghe như vậy, vì sao cậu lại gọi
là Tiểu Bạch?
Lần đầu tiên Tiểu Bạch ghét nhũ danh của bản thân mình.
Bộ dạng Nùng Nùng vô cùng xinh đẹp, hoàn toàn kế thừa các mặt xuất sắc của ba mẹ, từ nhỏ chính là một mỹ nhân quậy phá.
Mới đầu Tiểu Bạch vô cùng thích em gái, đi đâu cũng dẫn theo cô bé, gặp người sẽ ôm em gái ra khoe khoang.
Nhưng về sau dần dần lớn lên, Lâm Trạm càng ngày càng cảm thấy em gái này đẹp thì đẹp thật nhưng quá gây sự cho cậu!
Lúc em gái bốn tuổi, cậu bảy tuổi, lên năm đầu tiểu học.
Tan học về nhà làm bài tập, trong lúc chờ mẹ ký tên lên bài kiểm tra cho cậu, cậu đi vào phòng tắm tắm rửa.
Nhưng chỉ 10’ ít ỏi, lúc đi ra bài tập của cậu đã bị em gái xé nát bấy.
“Lâm Ngữ Nùng!” Lâm Trạm sụp đổ hét to.
Lâm Ngữ Nùng bốn tuổi vô cùng hồn nhiên chưa phát hiện mình làm sai điều
gì, miệng còn kẹp sách bài tập, nhếch miệng cười với anh trai.
Lúc ấy Lâm Trạm đã nghĩ, lúc trước cậu bảo mẹ sinh thêm em gái rốt cuộc là vì cái gì chứ, vì cái gì chứ?
Lâm Ngữ Nùng càng lớn tuổi, bản lĩnh gây sự gặp rắc rối càng lợi hại hơn.
Lâm Ngữ Nùng học lớp 1 chuyện đặc biệt ghét nhất chính là làm bài tập về
nhà, lần nào cũng lèo nhèo từ tám chín giờ tối đến lúc phải đi ngủ, liền ôm bài tập tới trước mặt Lâm Trạm làm ra vẻ đáng thương, nước mắt lưng
tròng: “Anh trai, xin anh giúp em làm bài tập, xin anh mà.”
Về điểm này, Lâm Trạm vô cùng nguyên tắc, lúc ấy chạy xuống lầu tố cáo với mẹ.
Vì vậy bạn học nhỏ Lâm Ngữ Nùng bị mẹ dạy dỗ một hồi, vừa khóc nhè vừa thức đêm làm bài tập….
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT