Giản Vi và Lâm Cẩn Ngôn hiếm khi trải qua thế giới hai người, bữa tối làm xong liền bưng ra chòi ngoài vườn hoa.

Đêm hè gió thổi vi vu, bầu trời đầy sao.

Chòi trong vườn hoa, có đặt một chiếc bàn hình vuông, không tính quá rộng, vừa đủ hai người thoáng lãng mạn.

Trên bàn đặt nến hoa tươi, bánh sinh nhật, còn vài món ăn Giản Vi tự mình xuống bếp nấu.

Giản Vi đốt nến xung quanh bánh kem, nói: “Ước đi ba gấu.”

Lâm Cẩn Ngôn cười cười, ánh mắt nhìn Giản Vi thật sâu: “Em ước giùm anh đi.”

Lần nào sinh nhật cũng bảo cô ước giùm anh, Giản Vi cũng hết cách, cô suy nghĩ một lúc rồi chắp tay trước ngực, nhìn bánh sinh nhật của Lâm Cẩn Ngôn thành kính cầu nguyện: “Hi vọng công việc của Lâm Cẩn Ngôn thuận lợi, thân thể khỏe mạnh, gia đình hạnh phúc mỹ mãn.”

Cô mở mắt ra, nhìn Lâm Cẩn Ngôn: “Được rồi chứ?”

Lâm Cẩn Ngôn giơ tay lên nắm chặt tay cô, khóe miệng cong lên nói: “Bây giờ anh đã rất hạnh phúc.”

Giản Vi cười tủm tỉm: “Vậy phải càng hạnh phúc hơn nữa.”

Nói xong đẩy bánh kem tới trước mặt Lâm Cẩn Ngôn: “Thổi nến đi.”

Lâm Cẩn Ngôn cười nhìn cô, nói: “Em thổi đi.”

“Trời ơi, rốt cuộc là sinh nhật anh hay sinh nhật em vậy?”

“Đều như nhau.” Lâm Cẩn Ngôn nghiêm túc nói.

Giản Vi hết cách với anh, đành phải chu miệng phù phù thổi tắt nến.

Lúc thổi nến, đột nhiên nghĩ tới không phải người kia cảm thấy động tác dẫu môi phù mồm thổi nến hơi ngốc nghếch? Cho nên lần nào cũng đều bảo cô thổi giùm anh đấy chứ?”

Nghĩ như vậy, cô ngẩng đầu liếc anh một cái, quả nhiên vẻ mặt Lâm Cẩn Ngôn vui vẻ nhìn cô.

Ừ, thôi quên đi, hôm nay anh ấy là lớn nhất.

Giản Vi đưa dao cắt bánh kem cho Lâm Cẩn Ngôn: “Anh cắt đi.”

Lần này ngược lại Lâm Cẩn Ngôn cầm lấy dao đặt chính giữa bánh kem cắt một cái, sau đó cắt một miếng bỏ vào đĩa cho Giản Vi rồi đưa cho cô.

“Anh không ăn à?” Giản Vi thấy anh chỉ cắt một miếng, không nhịn được hỏi.

“Em ăn trước đi.” Ý cười trong mắt Lâm Cẩn Ngôn càng sâu, Giản Vi nhìn anh, cảm thấy hình như anh có chút không đơn thuần.

Quả nhiên, khi cô ăn miếng bánh kem đầu tiên, Lâm Cẩn Ngôn đột nhiên đứng lên đi tới trước mặt cô, cúi đầu ngậm lấy môi cô.

Anh vói lưỡi vào, giành kem trong miệng cô.

Giản Vi mở to mắt, trống ngực đập chậm nửa nhịp, có chút thở không ra hơi.

Sau khi Lâm Cẩn Ngôn đoạt hết toàn bộ kem trong miệng cô, cuối cùng mới hài lòng buông cô ra, đưa mắt nhìn cô, giọng nói trầm thấp mang theo vài phần vui vẻ, “Ăn của em ngọt hơn.”

Giản Vi bị Lâm Cẩn Ngôn trêu chọc đỏ bừng cả mặt, đầu lưỡi vừa rồi bị anh quấn lấy đến bây giờ vẫn còn tê dại.

Cô theo bản năng sờ miệng, nhỏ giọng lẩm bẩm: “Sao lại như vậy.”

Lâm Cẩn Ngôn bật cười, một tay chống lên mặt bàn, một tay chống lên thành sau của ghế Giản Vi đang ngồi, cúi người giam cầm Giản Vi giữa hai tay mình, cúi đầu muốn hôn cô tiếp, miệng Giản Vi còn tê dại, vội bụm miệng, “Không được ăn của em –“

Cô nói xong đẩy bánh kem trên bàn tới trước mặt Lâm Cẩn Ngôn, ý bảo anh tự mình ăn đi.

Lâm Cẩn Ngôn thấy bộ dạng cô che miệng, đôi mắt tròn trợn trừng nhìn anh, khóe miệng hơi cong lên cười cười, cúi người nói nhỏ bên tai cô: “Lát nữa về phòng rồi từ từ ăn.”

Lâm Cẩn Ngôn nhớ tới nội y tình thú của Giản Vi, ánh mắt vô cùng mập mờ.

Cơm nước xong, Giản Vi no căng bụng, đề nghị đi dạo bên ngoài tiểu khu.

Lâm Cẩn Ngôn lên lầu lấy cho cô chiếc áo len mỏng hở cổ xuống, “Trong đêm gió lớn, coi chừng bị cảm.”

Giản Vi nghe lời anh mặc áo len hở cổ vào, kéo tay Lâm Cẩn Ngôn, hai người cùng đi ra cửa.

Hơn 21h, tiểu khu không ít người đang tản bộ.

Giản Vi cầm tay Lâm Cẩn Ngôn, đầu tựa trên vai anh, vừa nhàn nhã đi dạo vừa ngửa đầu nhìn sao trên trời.

Cô nhớ tới lần đầu tiên theo Lâm Cẩn Ngôn về nhà, xe chạy vào tiểu khu khắp nơi toàn một màu xanh biếc, trong khoảnh khắc đó, cô cảm giác như mình lạc vào tiên cảnh.

Lại nghĩ tới lúc cô lo lắng bất an đứng trước mặt Lâm Cẩn Ngôn, anh đột nhiên ngước mắt nhìn cô, hỏi cô bỏ học khi nào, còn nói để cô tiếp tục đi học. Ngày hôm sau anh liền phái người đưa cô tới trường học.

Từng câu chuyện cũ giấu kín trong trí nhớ, Giản Vi đột nhiên có chút cảm khái, nói: “Lâm Cẩn Ngôn, nếu ban đầu em không gặp được anh, thì có lẽ em sẽ không được đi học đại học… Em không biết hiện giờ mình sẽ như thế nào, có chữa khỏi bệnh hay không, có phải vẫn tiếp tục cuộc sống ngày ngày bị người đòi nợ…”

Cô vốn cho rằng cả đời mình sẽ chông chênh, mãi đến lúc Lâm Cẩn Ngôn xuất hiện, cuộc sống dần khôi phục bằng phẳng, nhưng lúc trước lần đầu tiên cô tới đây, làm sao có thể nghĩ mình sẽ trở thành vợ của Lâm Cẩn Ngôn.

Cô ngẩng đầu nhìn anh, cười hỏi: “Rốt cuộc thì anh thích em từ lúc nào?”

Khóe miệng Lâm Cẩn Ngôn cong lên cười cười, nhướng mày nói: “Em đoán xem?”

Giản Vi nghiêng đầu suy nghĩ một lúc, lắc đầu: “Đoán không ra.”

Trên thực tế, Lâm Cẩn Ngôn chưa từng cẩn thận suy nghĩ tới vấn đề này.

Nhưng nếu thật sự suy nghĩ thì, có lẽ… Là lần đó đưa cô tới biệt thự nghỉ phép, cô mặc chiếc váy màu vàng nhạt, cầm giỏ ra vườn hái dâu tây, nụ cười còn sáng lạn hơn cả ánh mặt trời lúc đó.

Cô hái một quả dâu tây đút vào miệng anh, anh không cẩn thận cắn trúng ngón tay cô.

Thật ra cảm xúc ngay khoảnh khắc ấy cũng không nhớ rõ ràng lắm, chỉ nhớ là rất ngọt, còn ngọt hơn cả dâu tây.

“Em thì sao? Chừng nào thì thích anh?” Lâm Cẩn Ngôn ôm eo Giản Vi, cúi đầu nhìn cô, cười hỏi lại.

Giản Vi suy nghĩ rồi lắc đầu.

Chuyện tình cảm, phảng phất như xảy ra trong lúc lơ đãng.

Có lẽ khi anh nghiêm túc giảng bài cho cô, cũng có lẽ khi cô phẫu thuật nằm trong bệnh viện, anh ngày đêm trông coi bên cạnh cô… Hoặc sớm hơn một chút, có lẽ khi anh nói đưa cô đi học thì đã thích rồi.

Nhưng, mặc kệ thích từ nào cũng không quan trọng.

Giản Vi ôm chặt lấy cánh tay Lâm Cẩn Ngôn, ngẩng đầu nhìn anh, đột nhiên vô cùng nghiêm túc, nói: “Lâm Cẩn Ngôn, em hi vọng lúc về già vẫn còn có thể khoác tay anh đi dạo như thế này.”

Lâm Cẩn Ngôn dừng chân, ánh mắt sâu thẳm nhìn vào mắt cô, đáp lại cô từng câu từng chữ vô cùng nghiêm túc: “Anh sẽ nắm chặt tay em, cả đời không buông ra.”

Giản Vi nghe thấy lời này, trong lòng đột nhiên như bị thứ gì đó đâm vào, mềm mại rối tinh rối nùi.

Cô giang hai cánh tay ôm anh, vùi đầu trước ngực anh, giọng nhẹ nhàng trong đêm yên tĩnh, vô cùng quyến rũ người khác: “Chồng ơi, em yêu anh.”

Lâm Cẩn Ngôn cong môi, cúi đầu dịu dàng hôn tóc cô: “Anh cũng yêu em.”

Trong lòng Giản Vi vừa mềm vừa ngọt, từ trong ngực anh ngẩng đầu lên, đôi mắt sáng như sao nhìn anh, đột nhiên nói: “Em còn một món quà muốn tặng cho anh.”

Quà tặng bí mật của Giản Vi thì Lâm Cẩn Ngôn đã sớm biết, nhưng không vạch trần cô, sau khi về nhà, Giản Vi đi tắm rửa, anh nửa nằm trên giường, tay cầm điện thoại, khóe miệng cong lên,

Nụ cười vẫn giữ mãi trên môi.

Đợi sắp một tiếng, cô xấu hổ làm đà điểu từ trong phòng tắm đi ra, trên người còn quấn một chiếc áo tắm.

Lâm Cẩn Ngôn nhướng mày cười, ngoắc tay với cô: “Ngoan, tới đây.”

Giản Vi hơi hồi hộp, hai tay túm chặt áo ngủ, nhìn Lâm Cẩn Ngôn chầm chậm bước qua.

Vừa đi tới bên giường, Lâm Cẩn Ngôn đưa tay túm cổ tay cô kéo vào trong ngực, tay phải thuận thế chui vào trong áo ngủ của cô.

Sờ thấy một tầng vải mỏng, ánh mắt đầy ý cười: “Chậc, đồ yêu tinh.”

Ngón tay cởi bỏ đai lưng áo tắm của cô, Giản Vi đỏ mắt cúi đầu xuống thấp.

Áo tắm cởi hết lộ cảnh xuân bên trong, đôi mắt sắc của Lâm Cẩn Ngôn dần sâu thẳm, hơi thở cũng không tránh khỏi dồn dập hơn.

Cả người Giản Vi ngồi trên đùi Lâm Cẩn Ngôn, lần đầu tiên ăn mặc như vậy, còn khó hơn cả không mặc gì, nhưng vẫn cố lấy can đảm hỏi một câu: “Hì… Thích không?”

“Thích, thích chết đi được.” Giọng Lâm Cẩn Ngôn hơi khàn, đột nhiên xoay người đè cô ngã xuống giường, nghiêng người phủ lên.

Trong đêm yên tĩnh, gió nhẹ ngoài cửa sổ thồi vù vù.

Nửa đêm, Giản Vi vô cùng buồn ngủ, mơ mơ màng màng ngủ thiếp đi.

Lâm Cẩn Ngôn đưa tay nhẹ nhàng ôm cô vào lòng, cúi đầu dịu dàng hôn xuống mắt cô, đôi mắt sắc chứa ý cười, ánh mắt mềm mại nhìn cô.

Giản Vi ngủ mơ hồ, trong cơn mơ mơ màng màng lặng lẽ mở mắt, phát hiện Lâm Cẩn Ngôn đang chăm chú nhìn cô, mắt cô nhắm một nửa, miệng lẩm bẩm một tiếng, dịch người qua, bĩu môi hôn lên môi Lâm Cẩn Ngôn một cái, hàm hồ nói: “Mau ngủ đi, khuya rồi.”

Trên môi lưu lại độ ấm, ý cười trong mắt Lâm Cẩn Ngôn càng sâu, lại cúi đầu hôn xuống môi cô, sau đó mới nhẹ nhàng kéo Giản Vi vào trong ngực, dịu dàng ôm cô.

Tối này gió bên ngoài cửa sổ thật dịu dàng, dịu dàng giống như bên trong phòng.

Sau nửa đêm bên ngoài đột nhiên mưa to gió lớn, Giản Vi sợ nhát là sấm sét, trong lúc ngủ mơ màng chui vào ngực Lâm Cẩn Ngôn.

Lâm Cẩn Ngôn ôm cô, nhẹ giọng trấn an bên tai cô: ‘Đừng sợ, anh ở đây.”

Giản Vi mơ hồ “Dạ” một tiếng, thân thể nho nhỏ núp trong ngực Lâm Cẩn Ngôn.

Cô biết anh ở đây.

Luôn ở đây.

Từ khoảnh khắc gặp được thì chưa từng rời khỏi cô.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play