Mười hai tháng tư nhuận năm Sùng Đức thứ hai, tướng quân Bác Mục Bác Quả Nhĩ của Ô Lỗ Tô Mục Đan thuộc bộ lạc Tác Luân đã dẫn theo tám người đến triều cống nạp ngựa và da chồn.
Bộ lạc Tác Luân là một tộc người sống tập trung tại thượng du sông Hắc Long, phía Đông hồ Bối Gia Nhĩ, ở hai bờ sông Tinh Kỳ Lý, Bác Mục Bác Quả Nhĩ thông thạo võ nghệ, tài giỏi hơn người, sức khoẻ cường tráng, dưới sự nỗ lực của mình, hắn ta dần trở thành thủ lĩnh của các liên minh bộ lạc như Tập Đỗ Lạc Nhĩ, Ngao Lạp, Mặc Nhĩ Địch Lặc, Bố Lạt Mục, Đồ Khắc Đông và Nạp Cáp Tha, hùng dũng một phương.
Hoàng Thái Cực rất coi trọng hành động lên triều chầu lạy của hắn, ngày đêm đều nhiệt tình chiêu đãi, bộc lộ rõ tình hữu nghị của một người chủ.
Mùa hè năm nay đặc biệt gian nan với tôi, dáng người dần mập mạp ra, hành động cũng ngày càng chậm chạp, hơn nữa mỗi ngày tôi đều chảy mồ hôi nhễ nhại, nóng nực vô cùng.
Đầu tháng sáu, bắp chân tôi bắt đầu sưng phù, tôi tuỳ tiện xoa bóp nó mà da thịt đã lõm vào, một lúc lâu sau vẫn chưa hồi phục như cũ. Đôi chân tôi phù ra như hai đòn bánh tét, mấy đôi giày hay mang cũng đã chẳng thể xỏ vừa.
Hết cách, vì vậy vào buổi tối trước khi ngủ tôi thường kê thêm hai chiếc gối dưới đầu, lại kê thêm một chiếc khác dưới gót chân, nhưng áp lực trên bụng chẳng hề giảm đi mà ngày càng nặng thêm.
Ngày sinh đang lúc đến dần, tâm trạng nhạy cảm của tôi càng lúc càng thấp thỏm, đến đêm ngủ là lại mơ thấy tình cảnh Mạnh Cổ Tỷ Tỷ sinh con khổ sở đầy đáng sợ của năm đó.
“A! A!”. Trong lúc mơ ngủ, tôi đột nhiên hét lên thảm thiết, đau đớn bật người dậy.
“Sao thế?!”. Hoàng Thái Cực tỉnh giấc nhảy dựng lên, trong bóng đêm u ám trông thấy dáng vẻ thê thảm của tôi thì không khỏi hoảng sợ, luống cuống hỏi: “Đau bụng sao? Sắp sinh sao?”.
Chàng quay đầu muốn gọi người, tôi lập tức chộp lấy, túm chặt lấy cánh tay chàng, nói năng lộn xộn: “Không phải đâu… bị… bị chuột rút! Bắp chân của em bị chuột rút!”.
“Ở bên nào?”. Chàng quýnh quáng đưa tay bắt lấy chân trái của tôi.
Tôi lắc đầu, đau đến túa nước mắt: “Phải… bên phải…”.
Hoàng Thái Cực không do dự lập tức đổi tay, ôm chặt lấy lòng bàn chân phải của tôi, xoa bóp lên mu bàn chân.
Qua một lát, tôi liên tục run rẩy, thở một hơi dài, mồ hôi đầm đìa lại chảy xuống, bất lực rên rỉ.
“Đỡ hơn chưa?”. Chàng lo âu hỏi tôi.
Tôi uể oải gật đầu, chân phải khẽ nhúc nhích vẫn còn cảm giác đau, nhưng cũng không đến nỗi muốn đoạt mạng người khác như lúc nãy.
Chàng đưa tay vuốt mấy sợi tóc che khuất má tôi, từ cổ trở xuống chảy mồ hôi ròng ròng.
“Ta đang nằm mơ thì đột nhiên nghe thấy nàng kêu thảm thiết, sợ đến mức hồn bay phách lạc”. Chàng thương xót nói năng đầy căng thẳng, tính ra ngày sinh sản cũng trong khoảng thời gian này nhỉ?”.
“Dạ. Thái y nói từ đây đến cuối tháng… chàng nằm mơ gì thế? Đã mơ thấy gì?”.
Chàng vô cùng cẩn thận xoa bóp cơ bắp chân cho tôi, tôi đau đến nhe răng.
“Một giấc mơ rất kỳ lạ, lúc này nhớ lại khiến người khác bực bội”.
“Hả? Giấc mơ gì vậy?”. Tôi liếc mắt nhìn ra ngoài cửa sổ, đêm tối thăm thẳm, ánh sao thưa thớt từ bên ngoài lư lắt rọi vào.
“Ta cũng không rõ lắm…”. Âm thanh bên cạnh mang theo một vẻ hoang mang, chàng đưa tay nhẹ nhàng vuốt ve bụng tôi, “Trong mơ ta thấy nàng là một người khác…”.
“Sao lại khác?”. Tôi khép mí mắt, cơn buồn ngủ nặng nề ập đến, tôi lầu bầu, một nửa ý thức đã thiếp đi.
“Trong mơ, nàng tóc dài bù xù, mặc quần áo vừa lạ mà lại rất đơn giản, đang đứng dưới tàng cây đau đớn khóc nức nở, bên cạnh lại có một gã đàn ông cúi đầu dỗ dành nàng… ta không thích cái người đứng quá gần nàng đó nên có ý muốn quát cho hắn biến đi, nhưng lại giống như bị bóng đè, có làm thế nào cũng không nhúc nhích được hai chân, gọi cũng chẳng ra tiếng… vào lúc ta phẫn nộ đến tuyệt vọng thì người đàn ông đó đột nhiên nghiêng đầu nhìn về phía ta… cảnh vụn vặt trong mơ ấy bỗng bị cắt đứt, dường như ta đã biến thành người đàn ông đó, ôm chặt lấy nàng, lạnh lùng nhìn chính bản thân mình trong mơ…”.
“À”. Tôi trở người, nhẹ nhàng vỗ về chàng, “Người xưa có câu ‘Trang sinh điệp mộng’*, vốn chính là không biết ai đã đi vào giấc mơ của ai, chàng cảm thấy chàng đang nhìn hắn thì có lẽ hắn cũng đang nhìn chàng…”.
*Trang Chu nằm mộng hồ điệp: nói về Trang Chu nằm mộng thấy mình hoá thành bướm tự do bay lượn, quên mất bản thân mình vốn là Chu. Sau khi tỉnh dậy mới ngạc nhiên thấy mình là Chu, vì thế băn khoăn chẳng biết là mình nằm mơ hoá bướm hay bướm nằm mơ hoá thành mình.
“Trang sinh mộng điệp sao…”. Chàng khẽ cảm thán, “Điển tích nghe thật sâu xa…”.
Tôi thuận miệng ậm ừ hai tiếng, đầu óc đã trở nên bừa bộn, vốn chẳng còn phân biệt rõ chàng đang nói những gì mà chỉ cảm thấy cả người bị bao trùm bởi cơn mệt nhoài rồi dần dần thiếp đi.
Huốt ngày dự tính sinh nở đã mấy hôm rồi mà bụng tôi vẫn không có chút động tĩnh gì. Mấy hôm gần đây, đứa bé cũng đạp rất nhiều lần, không biết có phải do bị tâm lý của tôi ảnh hưởng không.
Từ đầu tháng đến cuối tháng, đám Triết Triết không ngừng phái người đến hỏi thăm, mà thái y cũng đều đặn đến kiểm tra hằng ngày, nhưng không có nói gì không ổn, cái gì nên chuẩn bị cũng đã chuẩn bị xong xuôi cả rồi, thậm chí ma ma đỡ đẻ cũng đã được sắp xếp ở phòng Tây chờ đợi.
Mọi thứ đã đâu vào đấy, chỉ thiếu mỗi gió Đông! Nhưng cái gió Đông này lại quá chậm chạp không chịu thổi!
Tôi không vội lắm, xem ra đứa bé này là một người từ tốn, cũng chẳng biết giống ai?
Mồng bảy tháng bảy chính là tiết Khất Xảo*, thật ra người Mãn không có khái niệm này, mấy cô gái người Hán cũng chỉ coi hôm nay như một ngày bái Chức Nữ để cầu nguyện sự khéo léo cho mình. Chỉ là lấy con mắt người hiện đại mà xem, thật ra tôi rất hy vọng có thể gọi theo cách người hiện đại, xem hôm nay là ngày lễ tình nhân.
Vì thế, hôm nay tôi bắt Hoàng Thái Cực nhất định phải tặng cho tôi một đoá hoa hồng, chàng không hiểu hoa hồng là thứ gì, tôi thuận miệng nói đại đó là hoa nguyệt quý*.
*Hay hoa hồng Trung Hoa, là một loại cây có hoa thuộc chi Hoa hồng, loài bản địa của một số tỉnh miền Trung Trung Quốc như Quý Châu, Hồ Bắc và Tứ Xuyên.
Tuy chàng kinh ngạc với sự quái gở của tôi nhưng may là không truy hỏi quá nhiều, tôi vô cùng vui mừng tìm một bộ đồ mà tôi yêu thích nhất, cố gắng ăn vận cho cái thân béo ụt ịt này của mình trở nên vừa mắt hơn chút, chuẩn bị cùng chàng trải qua một ngày lễ tình nhân đẹp đẽ khó quên này.
Nhưng tôi chưa kịp nhận được bó hoa hồng mà tôi tha thiết mong chờ ấy thì cơn đau bụng sinh đầu tiên đã chợt ập đến mà chẳng hề báo trước.
Ma ma đỡ đẻ bảo tôi đừng hoảng, có thể ăn được thì ăn, ngủ được thì ngủ, cố gắng nằm giữ sức. Nói cái này chỉ mới là bắt đầu, phải chờ đến khi thời gian đau rút xuống còn mười phút một lần thì mới có thể sinh được, vì như vậy có thể xem như đã đủ thích hợp.
Trời ơi! Tôi đau đến đổ đầy mồ hôi lạnh, nằm trên giường liên tục rên rỉ nhưng bọn họ lại làm như không thấy, nếu thấy tôi muốn ăn hay muốn uống cái gì, bọn họ đều đồng ý, chỉ duy nhất một việc là chẳng hề chỉ tôi làm sao để sinh em bé ra.
Không biết lúc này Hoàng Thái Cực đang làm gì, chàng có hay tin chưa? Hẳn là biết rồi nhỉ? Hẳn là đã ở ngoài phòng trông coi rồi? Hẳn là đã mang hoa hồng đến rồi?
“Đông Đại Phúc tấn!”.
Một lúc đau đớn, một lúc ngủ thiếp đi, cuối cùng khi tỉnh dậy cũng chẳng còn biết mình đã chịu đựng bao lâu rồi, mở to mắt nhìn lên, ngoài cửa sổ đã là một mảng sáng tỏ.
“Chủ tử…”. Ô Ương căng thẳng nhìn tôi, “Chủ tử đỡ đau chút nào chưa?”.
Ý thức tôi chợt tỉnh, tôi hít sâu một hơi, mọi tri giác đã bị cơn đau cuốn phăng hết thẩy, tôi tiện thế bắt lấy cổ tay cô bé, không nhịn được đau đớn mà la lên.
Ô Ương hiển nhiên chẳng ngờ tôi sẽ có phản ứng như thế, mặt mày tái nhợt la lớn: “Ma ma mau tới đây đi! Chủ tử đau đến không chịu nổi…”.
“Trong phòng đang vui đừng có ăn nói xui xẻo!”. Ma ma đỡ đẻ đã tiến sang đây, đưa tay vuốt lên bụng tôi, tôi vừa ngứa vừa đau, ngoài việc đưa mắt trừng bà ta ra cũng chỉ có thể thở dốc từng cơn.
“Vẫn cần chờ một lát nữa”. Bà ta nhếch miệng cười, “Phúc tấn đừng vội…”. Quay đầu nhìn về phía Ô Ương, “Cô nương có thể báo lại cho Đại Hãn rồi, Đông Đại Phúc tấn đều khoẻ cả, bảo đảm đến xế chiều đã có thể thuận lợi sinh nở…”.
Ô Ương nóng lòng rời đi, tôi cắn răng, trên người túa ra từng trận mồ hôi lạnh.
Xế chiều… tôi không muốn chịu đựng lâu như thế?
“Thời gian sinh con đầu lòng khá dài, sau này thuận rồi, hai đứa, ba đứa cũng không thành vấn đề”.
Tôi đau đớn run lên.
Đùa à, tôi thà sinh theo kế hoạch hoá còn hơn!
“A!”. Tôi không kìm được bật ra tiếng đau đớn.
Thời gian càng lúc càng trôi, nhịp đau bụng sinh của tôi cũng càng rút ngắn lại, cảm giác bụng dưới quặn thắt ngày càng nặng… giữa trưa tôi gắng gượng hớp hai muỗng cháo, lúc này đã có chút tinh thần, không còn yếu ớt buồn ngủ nữa.
Thực tế tôi đang trải qua cảm giác đau đến tê tâm liệt phế, dù muốn ngủ e là không ngủ nổi, trừ phi tôi bất tỉnh nhân sự.
Xế chiều cũng nhanh chóng trôi qua, khoảng cách thời gian đau bụng sinh cũng rút ngắn lại mỗi phút một lần, tôi đau đến chết đi sống lại, cuối cùng ma ma đỡ đẻ đang làm gì dưới người tôi thì tôi đã hoàn toàn mặc kệ, loáng thoáng như nghe thấy bà ta hoảng hốt kêu lên mấy tiếng, sau đó tiếng bước chân lộn xộn khắp cả phòng.
Sau đó nữa, tôi như nghe thấy âm thanh của Triết Triết…
Dưới người trở nên ẩm ướt, tôi siết chặt tay lại.
“Phúc tấn, dùng sức đi!”. Có người không ngừng kêu gào với tôi.
Không được rồi! Tôi hết sức rồi, vì sao còn muốn tôi dùng sức? Lẽ nào đứa bé vẫn chưa ra sao?
Trong đầu chợt thoáng qua tình cảnh khi Mạnh Cổ Tỷ Tỷ sinh con, tôi giật mình, bỗng chốc sực tỉnh.
“A!”. Tôi nín thở dùng sức, túm chặt lấy một bàn tay đang đưa qua bên cạnh.
Lòng bàn tay ướt nhẹp mồ hôi, mồ hôi lạnh làm tôi rùng mình. Tôi hổn hển nghiêng đầu nhìn qua, bất giác ngẩn người.
Là chàng!
Hốc mắt dần ẩm ướt, tôi rưng rưng nghẹn ngào, khàn giọng: “Sao chàng vào đây?”.
Đàn ông cổ đại rất kiêng kị máu trong phòng sinh, huống chi chàng là vua một nước đầy cao quý, sao có thể…
“Du Nhiên! Du Nhiên…”. Đáy mắt chàng như có một làn hơi nước bắt đầu dâng lên, tôi suýt nữa nghĩ mình đã nhìn lầm mất rồi, “Là ta hại nàng! Là ta đã hại nàng khổ…”. Giọng chàng run rẩy, tôi chỉ cảm thấy trên mặt âm ấm, một giọt nước mắt mang theo sự áy náy và tình cảm nồng nàn rơi xuống mặt tôi.
Tôi không nhịn được cơn đau liền than nhẹ, càng nắm chặt lấy tay chàng, lòng tôi căng ra, tựa hồ còn rất nhiều lời muốn nói với chàng, nhưng vạn lời đều vướng lại đầu lưỡi, chẳng thể thốt nổi.
“Chàng… chàng nhớ hoa hồng của em đó… Á!”. Tôi run rẩy kịch lịch, huyệt Thái dương trướng đau.
“Sinh rồi! Sinh rồi!”. Ma ma đỡ đẻ phấn khởi hét lớn.
Tôi cố gắng nín một hơi, cố sức duy trì ý thức đã mệt lử: “Con… ôm nó qua đây”.
Sau một lúc sột soạt, bên tai bỗng vang lên tiếng khóc nỉ non của trẻ con, ma ma đỡ đẻ vui mừng bế đứa bé đến sát mặt tôi.
Tôi nheo mắt lại, tầm nhìn có chút mơ hồ, tôi chưa kịp nhìn rõ diện mạo đứa bé, nước mắt đầy xúc động liên tục chảy xuống.
“Chúc mừng Hoàng thượng, chúc mừng Đông Đại Phúc tấn sinh được Bát A ca!”.
Bát A ca?! Bát A ca!
Lòng tôi nhẹ nhàng xúc động.
Khéo làm sao…
“Bát A ca của ta!”. Hoàng Thái Cực run rẩy nhận lấy đứa bé từ tay ma ma đỡ đẻ, tuy động tác không lưu loát, nhưng dáng vẻ cẩn thận che chở ấy chỉ trông giây lát đã đánh tan hết thẩy lớp nguỵ trang lãnh khốc bên ngoài của chàng. Môi chàng run rẩy hôn lên cái trán của đứa bé, nghẹn ngào, “Cuối cùng ta đã có con rồi! Cuối cùng ta…”. Lệ nóng chảy xuống đôi gò má của chàng, tôi cảm động bật khóc, đưa tay kéo lấy ống tay á chàng. “Du Nhiên! Cảm ơn nàng! Cảm ơn nàng…”.
“Hoàng Thái Cực…”. Tôi thấp giọng thổn thức, “Là Bát A ca đấy”.
“Phải”. Đôi mắt chàng lấp lánh rực sáng.
“Bát A ca của em…”. Tôi mừng rỡ mỉm cười, yếu ớt khép mắt lại, “Tốt quá, Bát A ca… Tiểu Bát…”.