Hai mươi ngày!
Lặn lội từ Triều Tiên xa xôi trở lại Thịnh Kinh, lại cần đến hai mươi ngày!
Hai mươi mốt tháng hai, Tế Nhĩ Cáp Lãng dẫn quần thần ra cổng thành nghênh giá, khi bắt gặp Hoàng Thái Cực vô cùng cẩn thận bế tôi từ trong xe ngựa xuống thì kinh ngạc không nói nên lời.
“Lập tức truyền thái y vào cung!”. Ai cũng không ngờ, câu đầu tiên sau khi Hoàng Thái Cực bước xuống lại là câu này.
Tế Nhĩ Cáp Lãng lặng lẽ liếc nhìn tôi, tôi yếu ớt nhoẻn miệng cười với gã, khoé miệng gã căng ra, tình cảm thân thiết nhàn nhạt hiện lên trên mặt, chân mày gã khẽ nhíu bật ra một sự thắc mắc to đùng.
Tôi vẫn mỉm cười, chỉ thấy ngực mình ngột ngạt khó thở, gần đây đa sầu đa cảm, nhìn thấy người nào hay vật nào đó đều tự giác rơi nước mắt. Tôi kìm nén sự cay xoè trong chóp mũi, vội quay đầu đi vùi mặt vào trong lòng Hoàng Thái Cực.
Nghi thức nghênh giá đáng lẽ ra phải náo nhiệt vui mừng nay đã bị dọn sạch đầy vắng vẻ, không bao lâu sau xa giá cũng về cung, không chờ Hoàng hậu đưa đám Phúc tấn đến đón, Hoàng Thái Cực đã đi thẳng vào cung Quan Thư nghỉ ngơi, ra lệnh cho đám Phúc tấn không cần đến gặp mặt.
Ô Ương hoảng loạn trải đệm, địa long đã nung đến nóng rực nhưng tôi vẫn thấy liên tục run cầm cập, Hoàng Thái Cực lại ra lệnh đốt lò hương trong phòng, lúc này tôi mới thấy ổn hơn.
Không qua lâu sau, bốn vị ngự y có y thuật cao nhất trong cung phụng lệnh tiến vào cung Quan Thư, tôi nằm trên giường để mặc cho bốn người bọn họ thay nhau bắt mạch, trái lại nghe bọn họ khe khẽ bàn bạc ở bên gian kia. Tôi cố gắng vực dậy tinh thần, muốn đợi đến khi khám ra kết quả cuối cùng, nhưng mí mắt không ngừng cụp xuống, cuối cùng không nhịn được nặng nề thiếp đi.
Thời điểm tôi tỉnh dậy thì mặt trời đã nhô cao, Hoàng Thái Cực giãn chân mày, dịu dàng như nước ngắm tôi.
“Không cần lâm triều sao?”. Tôi khàn giọng hỏi, cổ họng vô cùng khát, tôi ra hiệu muốn uống nước.
Ô Ương không ở trong phòng, Hoàng Thái Cực tự mình rót nước rồi cẩn thận bưng đến cho tôi: “Nóng đó, để ta thổi cho nàng trước”.
Tôi hé miệng cười, tâm trạng của chàng dường như rất tốt, tôi trông thấy không khỏi vui mừng lây: “Hôm qua ngự y nói thế nào?”.
Đôi mắt hẹp dài như phiến băng mỏng chợt dâng lên niềm vui sướng và phấn chấn vô bờ, áp trán mình vào trán tôi, chóp mũi tràn đầy thân thiết cọ vào nhau, yếu ớt cười: “Du Nhiên… cảm ơn nàng đã cho ta quà sinh nhật!”.
Quà sinh nhật?
Tôi kinh ngạc nhướng mày.
Chàng dịu dàng xoa lên bụng tôi, nhẹ nhàng chẳng dám dùng sức: “Ngự ý nói, đứa bé này tốt số mạng lớn, dù cơ thể của người mẹ yếu ớt nhưng nó vẫn ngoan cường phát triển trong bụng mẹ nó… hiện giờ đã được bốn tháng rồi, không lâu nữa chúng ta có thể gặp con rồi”.
Tôi kích động, che miệng không dám tin vào hai tai mình.
Đứa bé vẫn còn… tôi chưa mất đi nó!
Hoàng Thái Cực đưa trà nóng đã được thổi ấm đến bên miệng tôi, tôi nén nước mắt uống vào, dòng nước âm ấm chảy vào khiến cả người tôi trở nên thư thái và hài lòng, cuối cùng đã có thể an tâm rồi! Gánh nặng trĩu lâu dài mang trong lòng đã có thể buông xuống!
“Du Nhiên…”. Chàng cắn vành tai tôi, khẽ thì thầm, “Ta đã tính ngày rồi, đứa bé này hẳn là của hôm sinh nhật đó?”.
Mặt tôi nóng bừng, ngập ngừng chẳng biết phải nói gì.
“Đây là món quà tốt nhất mà ta nhận được trong đời này! Cảm ơn nàng, Du Nhiên!”.
Mặc dù là thuốc dưỡng thai nhưng mỗi ngày đều phải kiên trì uống không dừng như thế cũng là một chuyện khổ sở.
Lúc tôi bệnh lao uống mấy loại thuốc đen sì đáng sợ này, cho nên rất mẫn cảm với mùi thuốc Đông y, đừng nói đến uống, dù cho chỉ mới ngửi thấy mùi vị đó thôi đã nôn đến không còn biết trời trăng gì.
Hoàng Thái Cực vừa thương vừa yêu tôi, bụng ngày càng nhô lên, tính tình tôi cũng ngày càng quái gở, cảm xúc thay đổi thất thường, lúc thì khóc lúc thì cười, cả người như trở thành một kẻ tâm thần.
Hoàng Thái Cực đối với mấy lần cố tình gây chuyện của tôi đều vô cùng nhẫn nhịn và bao dung, nói tôi ngày càng trẻ con, cũng càng có vẻ động lòng khiến người ta thương yêu.
Tôi bị lời nói dí dỏm nghiêm túc đó của chàng làm cho dở khóc dở cười.
Thật ra lòng tôi cũng rất rõ, từ lúc chúng tôi rời khỏi Triều Tiên, chiến sự bên phía đảo Bì vẫn chưa từng dừng lại, Hoàng Thái Cực vừa lo việc triều chính, đôi lúc vừa phải quan tâm đến chuyện chém giết ở phía đảo Bì xa xôi đó.
Mồng hai tháng hai, đám người Thạc Thác và Khổng Hữu Đức phụng lệnh kết hợp với binh Triều Tiên tấn công vào đảo Bì, binh lực cố thủ của Đại Minh ở đảo Bì lúc bấy giờ có khoảng hơn hai vạn người, hơn nữa còn được trang bị một số lượng lớn súng đạn, cùng với lương thực đầy đủ để đóng quân tại đảo. Đám người Thạc Thác đánh vô cùng khổ sở suốt hơn hai tháng nhưng vẫn chẳng đánh hạ nổi.
Biết được tin này càng làm cho lòng tôi không yên, nếu Hoàng Thái Cực không rút quân thì trận chiến này đâu kéo dài đến tình trạng khó xử hiện tại?
Cuối cùng Hoàng Thái Cực vẫn phái A Tế Cách dẫn một ngàn binh đi đến đảo Bì tiếp viện. Trước khi đi, chàng gọi A Tế Cách đến thư phòng trên lầu Tường Phượng, giảng về phương án tác chiến để tấn công đảo Bì, chia làm hai tuyến đánh phục kích:
Thứ nhất, đưa thuyền nhỏ do bên tai chế tạo lén từ phía Bắc đảo Thân Di vượt qua hai mươi dặm ngoài dãy núi, di chuyển đến cảng Ngao Diêm ở phía Tây Bắc đảo Bì; hộ quân Bát kỳ Tham lĩnh cùng với từng Ngưu Lục cử ra một thành viên, lệnh cho quan bộ binh Tát Mục thập Khách của Cố sơn Ngạch chân thống lĩnh phục kích; lệnh cho các quan bộ binh khác dẫn quan quân dẫn bộ binh nối tiếp theo sau, tấn công vào rìa núi ở xó Tây Bắc đảo Bì. Lại lệnh cho Tổng binh A Sơn và Diệp Thần của Cố sơn Ngạch chân đi thuyền nhỏ đôn đốc tác chiến.
Thứ hai, một tuyến khác cử kỵ binh Bát kỳ, quan viên kỵ binh, bốn trăm lính từ bốn thành biên giới cùng với toàn bộ quan viên, quân Hán cùng với các quan khác, quân của Tam Thuận Vương cùng lính Triều Tiên đi thuyền do quân ta thu hoạch được cùng với Triều Tiên đến tiếp viện, xếp hàng trên đảo Thân Di, lệnh cho bộ binh Thừa Chính Xa Nhĩ Cách dẫn đầu tấn công. Lại lệnh cho Tổng binh quân Hán là Thạch Đình Trụ của Cố sơn Ngạch Chân, Hộ bộ Thừa chính Mã Phúc Tháp ở sau đốc chiến.
Ngày ấy tôi đưa đồ ăn đêm đến cho Hoàng Thái Cực, ở phòng trong thư phòng nghe thấy bọn họ đang phác thảo trên tấm bản đồ, loay hoay tới lui suốt cả đêm. Tôi bất giác co người ngủ thiếp đi trên giường nhỏ, lúc tỉnh lại vẫn còn nghe thấy hai người đang liên miên bàn bạc, mãi cho đến buổi chiều A Tế Cách mới cáo lui rời khỏi.
Hoàng Thái Cực mang đôi mắt gấu trúc đầy tơ máu, quay đầu nhìn tôi đang đứng ngoài ngưỡng cửa, nhếch miệng cười, ý cười vô cùng kiêu ngạo.
Vào một khắc ấy tôi liền biết chuyện ở đảo Bì đã không còn gì phải lo, lần này A Tế Cách xuất hành chắc chắn là mã đáo thành công.
Đảo mắt đã đến tháng tư, thời tiết dần nóng lên, tôi cũng mặc ít quần áo lại, bụng cũng ngày càng tròn ra. Thai nhi trong bụng bắt đầu động đậy, thường đấm đá tay chân trong bụng tôi, ban đêm tôi vốn ngủ rất ít mà nay bị nó dằn vặt như thế càng khó ngủ yên được.
Mà ngay lúc này, Đa Nhĩ Cổn dẫn hơn một trăm người gồm có con tin, nội quyến, thị vệ, đại thần của Triều Tiên cùng với năm mươi vạn tù binh bắt được lúc xuất chinh, hành trình kéo dài hơn hai tháng trời cuối cùng đã về đến Thịnh Kinh.
Hôm đó hắn vào cung dự tiệc, tôi ưỡn bụng đứng trước lầu Tường Phượng mỉm cười nhìn hắn, bước chân hắn dừng dưới bậc thềm, trên khuôn mặt gầy gò không biểu lộ cảm xúc, khẽ nhếch miệng. Trước sau chỉ mới ngây ra chừng vài giây, hắn đã dời mắt khỏi người tôi, chuyển hướng về phía Hoàng Thái Cực, cười nói: “Hoàng thượng phúc phận sánh ngang trời đất, cầu mong nương nương bình an sinh được một A ca nối dõi đầu tiên mang dòng máu Mãn Mông cho Đại Thanh ta!”.
Tôi không nhìn ra được lời này của hắn là thật lòng chúc phúc hay là đang châm chọc.
“Đều là việc vui! Đều là việc vui! Nghe nói Thập tứ đệ vừa thu được một cô con gái của hoàng tộc Triều Tiên làm thiếp, trên đường cũng đã chẩn ra có mạch thai! Thật mừng cho Thập tứ đệ!”. Hoàng Thái Cực cười lạnh kéo Đa Nhĩ Cổn vào trong lầu Tường Phượng. Triết Triết với thân phận vừa là quốc mẫu vừa là chị dâu cũng tham gia vào buổi tiệc nhà lần này, tôi cảm thấy không thú vị lắm bèn tuỳ tiện kiếm cớ rồi về cung ngủ bù một giấc.
Tôi ngủ vô cùng sâu. Vừa tỉnh dậy đã trông thấy Hoàng Thái Cực đang đứng bên cửa sổ tủm tỉm ngắm tôi, thấy tôi trợn to mắt không khỏi bật cười: “Mới vừa rồi nhận được tin truyền báo, A Tế Cách đã đánh hạ được đảo Bì rồi”.
Tôi sửng sốt, sau đó chậm rãi hiểu ra, sở dĩ chàng nói cho tôi biết điều này là vì để tôi được yên tâm.
Tôi không khỏi mỉm cười rạng rỡ, khúc mắt trong lòng đã được quét sạch, không còn lo âu nữa mà chỉ an tâm dưỡng thai thôi.