Sinh nhật của Tiểu Bát là mồng tám tháng bảy, tôi luôn thổn thức rằng nếu như thằng bé không chậm chạp như thế có lẽ đã lấy lễ tình nhân làm ngày sinh rồi; thêm nữa nếu năm nay không nhuận thêm một tháng tư thì sinh nhật của thằng bé phải là mồng tám tháng tám.
Một cung tên nhỏ được treo trên cửa phòng như đang khoe khoang, ngày hôm sau, ma ma nhũ mẫu sắp xếp mọi việc ổn thoả liền vội vàng đến thúc sữa cho Bát A ca, tôi bỗng nhiên có chút miễn cưỡng, nằm trên giường cằn nhằn lải nhải, nói: “Mấy ngày sau để ta tự làm là được, bà đừng nuông chiều để thằng bé quá yếu ớt”.
Ma ma nhũ mẫu bị doạ cho sửng sốt, một lúc lâu sau mới lúng túng đáp lời.
Theo tục lệ thì tôi sẽ không xuống giường đi lại trong bảy ngày này, nhưng đến ngày thứ ba, tinh thần của tôi vô cùng tốt, nghe thấy ngoài gian mọi người đang nói cười ầm ĩ tắm cho đứa bé, trong lòng không khỏi ngứa ngáy muốn đi ra xem một cái.
“Oa!”. Tiếng khóc rõ to đột nhiên vang lên.
Lòng tôi vô cớ thắt lại: “Xảy ra chuyện gì?”.
Mạnh mẽ chống người ngồi dậy, Ô Ương vội vã đè tôi lại, cười nói: “Nương nương đừng căng thẳng, là chuyện vô cùng tốt, đây là Tiểu A ca đang ‘vang bồn’* đó”.
*Vang bồn hay “tẩy tam”: một loại nghi lễ cổ, vào ngày thứ 3 sau khi sinh đứa bé thì sẽ tiến hành tắm rửa.
Quả nhiên nghe thấy bên ngoài mọi người đang nhảy nhót hoan hô, thỉnh thoảng lại nghe thấy tiếng cười quen thuộc. Tôi trố mắt: “Sao Hoàng thượng cũng ở ngoài đó?”.
“Dạ, Hoàng thượng đã tan triều từ sớm, cố ý về gấp để xem Tiểu A ca tẩy tam”.
Tôi phì cười, không kìm được niềm an ủi vui sướng bất tận trong lòng. Hoàng Thái Cực dường như quá sủng ái đứa bé này rồi.
Mười sáu tháng bảy, đã đến hạn hậu sản bảy ngày của tôi, từ sáng sớm Ô Ương đã đỡ tôi xuống giường, tôi cảm giác bụng mình trống trải, không tìm lại được cảm giác cân bằng của trước kia, loạng choạng vụng về như một con chim cánh cụt.
Nhìn thấy vẻ mặt nén cười mà chẳng dám cười bậy của Ô Ương, xem ra khoảng thời gian dài sau này tôi cần phải thích ứng với việc đi lại trước rồi mới tính đến kế hoạch giảm béo.
Hôm qua, Triết Triết sai người đưa tới một chiếc nôi, tôi khua tay ước lượng chiều dài, chừng thước ba thước tư, chiều rộng chưa tới một thước, hai đầu cong hình bán nguyệt, kiểu dáng có chút giống với nôi hiện đại, nhưng người ở đây dùng gỗ cây Cáng lò làm nên, nhìn vào trông giống một con thuyền nhỏ. Đầu nôi sơn màu đỏ, vẽ hoa văn cát tường, nhìn vào cũng có chút tinh xảo.
Trước và sau cái nôi có buộc dây thừng, dùng để treo lên xà nhà, nhẹ nhàng lắc lư trông vô cùng thú vị.
Tập tục của người Mãn đều nuôi lớn trẻ con từ trong chiếc nôi treo, tôi thấy không có gì trách cứ, chỉ là tôi có chút lo lắng Tiểu Bát sẽ bị rớt khỏi nôi.
Trong lúc suy tư, ma ma nhũ mẫu đã lanh tay lẹ chân bế Tiểu Bát đặt vào trong chiếc nôi đã được lót đệm cám, để tay chân thằng bé bằng phẳng, đồng thời dùng dây nịt mềm buột cánh tay, khuỷu tay, đầu gối và cổ chân nó vào xe. Thằng bé đang say ngủ, dưới đầu lót chiếc gối cao lương, hai hàng mi thưa thớt, đường mắt dài hẹp, cái mũi nhỏ dầy đặc mụn hạt kê, cái miệng hồng chúm chím hơi hé mở…
Tôi nhìn đến xuất thần, trong phút chốc đôi mắt chợt ẩm ướt, vội vã dùng khăn lau đi.
“Chủ tử sau lại đau buồn vậy?”. Ô Ương khó hiểu nhìn tôi.
“Không phải đau buồn”. Tôi cười nhẹ, “Chỉ là thấy dáng vẻ đứa bé này với A mã nó cứ như được đúc ra từ một khuôn vậy…”.
“Đúng là vậy, ai đến ngắm Tiểu A ca cũng đều nói mặt mày Tiểu A ca khi lớn sẽ giống hệt Hoàng thượng”. Ô Ương vui sướng mỉm cười.
Tôi nhẹ nhàng vuốt ve hai má non nớt của đứa bé, trong đầu phác hoạ ra bộ dáng non nớt của Hoàng Thái Cực năm xưa, không khỏi cong khoé môi: “Phải, giống lắm…”.
“Nô tài thỉnh an Quan Thư cung Thần phi…”. Ngoài cửa đột nhiên vang lên một âm thanh the thé.
Ô Ương dựa vào cửa hướng mắt ra ngoài, lập tức quay đầu nói với tôi: “Ngoài đại sảnh là một tiểu thái giám, hình như là người hầu của điện Đốc Cung!”.
Tôi kinh ngạc nói: “Hôm nay Hoàng thượng tới điện Đốc Cung sao?”. Toàn bộ tâm tư của tôi mấy ngày nay đều đặt lên người đứa bé này, lại có chút xem nhẹ mọi hoạt động của Hoàng Thái Cực, “Hỏi người đó có chuyện gì không, hay là Hoàng thượng phái ông ta tới lấy thứ gì quan trọng”.
Ô Ương ra ngoài không được bao lâu đã nghiêm nghị vòng trở về: “Nương nương, thái giám đó tới tuyên chỉ”.
Tôi nghe thấy không khỏi ngẩn người, từ khi phong phi đến giờ, Hoàng Thái Cực chưa từng dùng hình thức viết văn bản nghiêm túc như thế hạ thánh chỉ với tôi.
“Nương nương không thể rời noãn các, bảo cậu ta đứng ngoài màn tuyên chỉ đi”.
“Ừ, được”. Tôi chợt có chút không biết làm sao.
“Đông Đại Phúc tấn!”. Âm thanh kính cẩn của tiểu thái giám từ bức màn ngăn chậm rãi truyền vào, “Hoàng thượng có khẩu dụ, Quan Thư cung Thần phi miễn quỳ, đứng nghe tuyên là được”.
Ô Ương đỡ tôi chậm rãi bước tới cửa, âm thanh của tiểu thái giám trong trẻo, mơ hồ trông thấy cậu ta mở cuốn lụa màu vàng, cao giọng đọc: “Phụng thiên thừa vận, Khoan Ôn Nhân Thánh Hoàng đế chế viết: từ xưa đến nay, quân vương ắt phải ban chiếu đại xá thiên hạ vào ngày con mình được sinh ra, đây là phép tắt trọng đại của đế vương từ thuở xưa. Nay được trời cao ban phúc, Quan Thư cung Thần phi sinh hạ được Hoàng tự, trẫm tiến hành điển lể, muốn trở thành một nơi mà chính giáo xa gàn, trong ngoài đều được nhận ơn trạch, vì thế đại xá thiên hạ…”.
Người tôi lảo đảo, suýt nữa không thể đứng vững, nếu không có Ô Ương nhanh mắt kéo tôi lại có lẽ tôi đã mềm nhũn ngã ngồi xuống đất mất.
Đại xá thiên hạ!
Chàng lại… vì Bát A ca mà ban lệnh đại xá đầu tiên từ lúc Đại Thanh khai quốc cho đến nay!
Hơn nữa, lại thẳng thắn gọi đứa bé là “Hoàng tự”* trong thánh chỉ ban chiếu thiên hạ.
*Con thừa kế.
Trời ơi! Đây… đây quả thực là…
Tôi nhanh chóng xoay người lại, chiếc nôi hơi đung đưa, Tiểu Bát chẳng biết sao đã tỉnh giấc, nhưng chưa khóc nháo lên, chỉ mở to đôi mắt đen láy, mút lấy ngón tay cái và ngón trỏ của mình phát ra tiếng chẹp chẹp, vẻ mặt dương dương tự đắc đầy thoả mãn.
Mười sáu tháng bảy năm Sùng Đức thứ hai, đại xá thiên hạ.
Mười bảy tháng bảy, đau buồn thương xót cho Ngạch phụ Dương Cổ Lợi.
Hai mươi bốn tháng bảy, vì để làm yên lòng Hoàng hậu Triết Triết của cung Trữ Thanh, Hoàng Thái Cực đặc biệt hạ chỉ truy phong cha của Hoàng hậu là Bối lặc Mãng Cổ Tư của Khoa Nhĩ Thấm thành Hoà Thạc Phúc thân vương.
Gia tộc Mãng Cổ Tư thuộc cánh tảy Mông Cổ Khoa Nhĩ Thấm vì Quan Thư cung Thần Phi, Bác Nhĩ Tế Cát Đặc Cáp Nhật Châu Lạp sinh hạ được Bát Hoàng tử mà quyền thế trở nên vang dội trong phút chốc, khiến người ta ca ngợi không thôi.
Mồng tám tháng tám, Bát Hoàng tử tròn một tháng, tám phương đều đến, bộ lạc ngoại phiên Mông Cổ mang đến muôn vàn lễ vật, chẳng ngại ngàn dặm xa xôi chạy tới Thịnh Kinh.
Sự kiện rầm rộ, chấn động.
Mồng một tháng Giêng năm Sùng Đức thứ ba, Quốc vương Lý Tông của Triều Tiên nhân dịp đến chúc Tết Hoàng đế Đại Thanh đã để lại một sớ thư, trên đó ngoài Hoàng đế và Hoàng hậu ra thì còn một sớ dâng cho Bát Hoàng tử, trong sớ khen: “…Hoàng Thái tử nhận mệnh trời, tường vân với thanh cung, phúc rồng ào ạt như nước đổ, như yến kéo nhau chạy chồm…”.
Hai vị vương tử Triều Tiên đến Thịnh Kinh ngoại trừ dâng sớ thư ra còn cố ý dâng riêng mấy phần quà cho “Hoàng Thái tử”, nhìn chung có: Hai mươi xấp vải gai trắng, hai mươi xấp vải gai mỏng vàng óng, mười tấm chiếu hoa, mười tấm chiếu hoa đủ các màu, năm trăm trang giấy trắng, năm mươi bút đuôi chồn, năm mươi thỏi mực, ba mươi xấp vải gai vàng, hai mươi xấp lụa thô vàng, hai mươi xấp lụa thô tím, ba mươi xấp lụa thô trắng, hai mươi xấp vải gai vàng óng, hai tấm chiếu rồng, mười lăm tấm chiếu hoa cúc, mười lăm tấm chiếu hoa cúc đủ màu, năm tấm da beo, hai ngàn trang giấy trắng…
Lễ vật được chuyển đến cung Quan Thư, tôi trố mắt nhìn mấy món đồ được chất đầy cả phòng, chỉ biết nghẹn họng trân trối.
Đêm nay, chờ sau khi ma ma nhũ mẫu bế Tiểu Bát chơi đã rồi không nhịn được ngủ thiếp đi đến phòng Nam, Hoàng Thái Cực chợt cười mỉm ôm lấy tôi: “Mấy thứ đưa tới hôm nay có vừa ý không?”.
Tôi vễnh môi, tràn đầy ghen tị nói: “Đều là cho Tiểu Bát cả, có phải tặng em đâu”.
“Ha…”. Chàng cười bế tôi ngồi lên giường, “Cho Tiểu Bát cũng chẳng phải chính là cho nàng sao?”.
“Cái đó không giống…”.
“Được rồi, nàng muốn gì để ta tặng riêng nàng”. Chàng nhấn mạnh bổ sung một câu, “Chỉ tặng cho nàng mà thôi!”.
Tôi ngồi trên đùi chàng, hé miệng cười trộm, đôi mắt hí lại, cười đầy xảo trá: “Muốn cái gì thì cho cái đó à?”.
“Phải”. Ánh mắt chàng ẩn chứa ý cười sâu sắc, lấp lánh rạng rỡ, vô cùng hấp dẫn.
“Vậy thì em muốn thiên hạ!”. Tôi cười xấu xa, “Em muốn thiên hạ của chàng!”.
Hoàng Thái Cực không đổi sắc mặt, cúi đầu cưng chiều hôn vào khoé miệng tôi, nỉ non: “Thiên hạ này đã sớm là của nàng rồi…”. Từng chiếc hôn hạ xuống tới tấp, tình cảm vô bờ, “Cả người ta, cả tim ta, đều là của nàng tất…”.
Hoàng Thái Cực… của tôi!
Thiên hạ của tôi…
“Du Nhiên, người Hán có câu thành ngữ, dùng cho nàng quá thích hợp và chính xác”.
“Gì vậy?”. Chàng bắt đầu cởi quần áo trên người tôi, dấu hôn liên tục trượt xuống, suy nghĩ của tôi dần đứt gãy, tinh thần rung động đã chẳng còn tiếp nhận được ý tứ trong lời nói của chàng.
“Bộ Du Nhiên… Du Nhiên, độc bộ thiên hạ!”.
Tiện tay gẩy một phát, màn trướng màu vàng đã rơi xuống.
Hoa văn hình rồng thêu từ chỉ vàng trên màn trướng thoảng qua trước mắt tôi, vô cùng loá mắt.
Độc bộ thiên hạ…
Độc bộ thiên hạ!
Thì ra là ý này.
Đương lúc ngẩn ngơ, bên tai dường như lại vang lên một âm thanh tựa như nam lại như nữ đang cuồng loạn hát: “hả hưng thiên hạ, khả vong thiên hạ…”.
Thì ra là ý này!
Lời tiên tri tám chữ!
Vong Nữ Chân, hưng Mãn Thanh!
Tám chữ ngắn gọn, vạch ra cuộc đời kiếp trước và kiếp này của tôi…
Quả nhiên là một lời tiên tri!
(Hoàn chính văn)