Mười chín tháng mười một Sùng Đức nguyên niên, Hoàng Thái Cực triệu tập các Bối lặc đại thần ở điện Đốc Cung, lấy lý do “Đánh bại nhà Minh, thay đổi vận mệnh” để tuyên bố sẽ đưa toàn bộ quân thân chinh đến Triều Tiên.
Đông chí ngày hai mươi lăm, lại dẫn các Vương Bối lặc, Bối tử cùng đại thần văn võ ra cổng Đức Thịnh lập đàn tế trời, tế thái miếu cũng như báo cáo lý do xuất chinh đến Triều Tiên.
Mồng một tháng mười hai, Hoàng Thái Cực hạ lệnh để Tế Nhĩ Cáp Lãng ở lại trông coi kinh đô, làm hậu phương kiên cố; A Tế Cách đóng tại Ngưu Trang chuẩn bị phòng thủ; A Ba Thái đóng tại Hải Thành tập hợp dân cư vùng biên giới. Vào lúc này, các chư vương Bối lặc ở vùng ngoại phiên Mông Cổ cũng đều dẫn binh đến Thịnh Kinh, cùng nhau chờ xuất phát.
Hôm sau Hoàng Thái Cực dẫn mười hai vạn đại quân tiến xuất chinh đến Triều Tiên, đi theo cùng còn có đám người Đại Thiện, Đa Nhĩ Cổn, Đa Đạc, Nhạc Thác, Hào Cách và Đỗ Độ.
Trước khi xuất chinh, Hoàng Thái Cực vốn bảo tôi cứ thoải mái mặc lễ phục theo chàng vào lễ đường cùng tế bái, nhưng tôi không đồng ý mà thay thành đồ của nam giới, hoá trang thành một người lính nhỏ đi theo.
Sau khi tế trời xong, mắt nhìn chàng ra lệnh dựng thẳng tám lá cờ của tám kỳ, đại quân chậm rãi rời thành, lên đường đi chinh phục. Không bao lâu sau đã đến phía Đông đồi Sa Hà Bảo, Hoàng Thái Cực hạ lệnh cho đám người Đa Nhĩ Cổn và Hào Cách dẫn binh cánh tả, từ Khoan Điện tiến vào cửa khẩu Trường Sơn, dùng binh lực kiềm hãm phía Đông Bắc Triều Tiên.
Đầu tháng ba, lệnh cho đám người Mã Phúc Tháp và Lao Tát dẫn theo ba trăm quân giả làm thương gia, vội vã lén chạy về phía đô thành của Triều Tiên, sau đó lại cử mấy người như Đa Đạc, Thạc Thác, Ni Kham dẫn một ngàn quân chạy theo trợ giúp đám người Mã Phúc Tháp.
Tới mồng chín, Hoàng Thái Cực lo số quân tiên phong của Mã Phúc Tháp với Đa Đạc quá ít ỏi, vì thế lại lệnh cho mấy người Nhạc Thác, Dương Cổ Lợi dẫn ba ngàn người ngựa lập tức đi tiếp viện. Đại quân đóng ở sau thành Trấn Giang chừng ba mươi dặm, Hoàng Thái Cực ra lệnh cho Đỗ Độ và Khổng Hữu Đức ở sau bảo vệ quân lương.
Kể từ mồng mười, đại quân bắt đầu nối nhau qua sông Áp Lục.
Bắt đầu từ sáng sớm hôm đó tôi đã thấy có hơi nặng đầu, đi được mấy bước đã bị cơn choáng váng trời đất nuốt chửng, vì thế vội vã lùi về mép giường, sau khi nhắm mắt nghỉ ngơi chừng hai phút mới thấy mọi thứ đều đã bình thường trở lại.
Ngẫm nghĩ có lẽ là do không quen với thời tiết ở đây hoặc có thể là do mấy ngày liền hành quân cực nhọc khiến cơ thể không được khoẻ, tôi vốn không tiếp tục để ý nhưng hai ngày kế tiếp lại luôn có cảm giác chóng mặt, bệnh tình lúc nặng lúc nhẹ. Tôi không dám để lộ ra, vì nếu nói ra sẽ khiến Hoàng Thái Cực lo lắng thêm, càng sợ chàng sẽ hạ một lệnh thánh chỉ bắt buộc tôi phải trở về Thịnh Kinh.
Mười hai tháng mười hai, đại quân tới thành Quách Sơn, quân du kích Định Châu đến tiếp viện, vì không địch lại đành tự vẫn bỏ mình, thành Quách Sơn đầu hàng.
Ngày mười ba, đại quân đến Định Châu, Định Châu cũng đầu hàng. Vì thế đại quân liền trú tại Định Châu, Hoàng Thái Cực lệnh cho đám Đỗ Độ, Khổng Hữu Đức, Thượng Khả Hỉ và Cảnh Trọng Minh dẫn tinh kỵ tấn công đảo Bì, đảo Đại Hoa và vùng Thiết Sơn nhằm ngăn cản và chặt đứt tuyến viện trợ của quân Minh đến Triều Tiên.
Sáng sớm ngày mười bốn, được tin Quốc vương Triều Tiên là Lý Tông sai người đưa thê thiếp cùng hoàng tộc mình đến trốn tại đảo Giang Hoa. Đại quân Đại Thanh đi qua trạm Duyên Thự, lúc bấy giờ Hoàng Thái Cực mới ra lệnh cho Mã Phúc Tháp dẫn mấy trăm thiết kỵ áp sát quân đến Hoằng Tế Viện để chặn con đường duy nhất từ Hán Thành thông đến đảo Giang Hoa. Sau giữa trưa, quả nhiên Lý Tông đã dẫn đại thần ra cổng Nam của Hán Thành, trốn đến đảo Giang Hoa lại đụng phải quân Thanh cản đường, rơi vào đường cùng đành phải trở vào trong thành.
Ngày mười lăm quân Thanh đi đến An Châu, gửi thư chiêu dụ quan trông thành của Triều Tiên hãy đầu hàng.
Vì để tranh thời cơ trước, trước khi quân tiên phong khai chiến ra, đại quân cũng đã chạy ngày chạy đêm không dừng vó ngựa. Tôi vốn cưỡi ngựa đi bên cạnh Hoàng Thái Cực, nhưng hôm đó chợt thấy bụng hơi trướng, chẳng còn sức để cưỡi ngựa, Hoàng Thái Cực thấy sắc mặt tôi khác thường bèn sắp xếp để tôi ngồi xe ngựa.
Tôi vốn không muốn, chỉ là từ lúc giữa trưa lại đến kỳ kinh nguyệt, tuy rằng không ra nhiều nhưng cũng gây trở ngại khi hành động, thật không tiện chút nào.
Thật ra đợt kinh nguyệt này phải đến sớm hơn mới đúng, ai dè lại hỗn loạn đến trễ gần gần một tháng sau, chuyện này vốn là chuyện bình thường với tôi, nhưng hậu quả của việc trễ kinh nguyệt đó là số lượng sẽ rất nhiều, khiến tôi khó chịu vô cùng.
Tôi không khỏi gào thét, quả nhiên trời không giúp tôi, muốn làm việc tốt mà phải gặp nhiều chuyện gian nan như thế. Trước đó vì để được xuất chinh đến Triều Tiên mà tôi đã nếm trải không biết bao nhiêu khổ sở, tốn không biết bao nhiều lời vô nghĩa. Thật vất vả lắm mới đến được đây mà vẫn khiến tôi gặp phải loại chuyện xui xẻo này.
Nếu tôi nói thẳng với Hoàng Thái Cực, một là chàng sẽ vì tôi mà để nhịp quân đi chậm lại, hoặc không thì chàng sẽ để tôi đi sau cùng… Hiện giờ tình hình chiến sự nóng như lửa đốt, tôi không tin chàng sẽ chọn cách đầu tiên, nếu tôi vướng chỗ khó như vậy thì chàng chắc chắn sẽ bảo tôi ở lại đây, cuối cùng chỉ có thể đi cùng với bộ đội canh giữ quân lương là Đỗ Độ ấy mà thôi.
Ai muốn bị bỏ lại chứ! Nếu như vậy chẳng khác nào mọi nỗ lực của tôi trước đó đều thành công dã tràng hết sao?
Có lẽ ông trời đã nghe thấy lời lảm nhảm của tôi, lần hành kinh này vô cùng ít, ước chừng qua ba hôm đã dừng. Tôi mừng như điên, ngày mười chín, đám người Đa Đạc tiến sát đến thủ đô Triều Tiên, Lý Tông đưa người đến trốn tại thành Nam Hán Sơn cách Hán Thành độ chừng ba mươi dặm, đám người Đa Đạc tiến lên vây quét, nhưng chỉ đánh tan tuyến viện binh chứ không hề chặn đường của Lý Tông.
Lần này đi theo càng khiến tôi mở mang thêm tầm mắt với thiên tài Hoàng Thái Cực về mặt chỉ huy quân sự, vì thế mỗi lần ở sau nhìn thấy khí thế hào hùng ngất trời của chàng, tôi liền giống như ma quỷ, ánh mắt si mê dõi theo, tham lam bắt trọn từng khoảnh khắc xuất sắc của chàng khi rong ruổi trên chiến trường.
Nếu như… có máy ảnh thì tốt quá! Tôi liếm môi, có chút say đắm nghĩ ngợi, nếu có thể chụp được một tấm khiến người khác vỡ tim của Hoàng Thái Cực, có lẽ nghề nhiếp ảnh của tôi sẽ vô cùng thành công!
Thoả mãn! Tự hào! Tôi tràn đầy hào hứng, người đàn ông vĩ đại như thế lại chính là người mà Bộ Du Nhiên tôi yêu! Ông trời đối xử thật không tệ.
“Thành Nam Hán Sơn đó, tường thành chắc chắn, địa thế hiểm trở, dễ phòng thủ chứ khó tấn công được…”. Hoàng Thái Cực mặc giáp trụ, đang đứng bên cạnh chỉ vào giang sơn Triều Tiên trên tấm bản đồ lớn, ngạo mạn nói, “Ước chừng có khoảng hơn ba ngàn tám quân trông coi cả thành, chia thành các thế trận để bảo vệ…”.
Tướng sĩ đứng im lặng bên cạnh, thỉnh thoảng tán thành, bầu không khí trong lều vua vô cùng căng thẳng. Trong cơn gió lốc áp thấp này, tôi bắt đầu thấy lười biếng, cả người không dậy nổi, dù là làm chuyện gì cũng đều không thể tập trung, thậm chí ban ngày ban mặt mà còn ngủ gà ngủ gật.
Rút người ngồi bên đống lửa, tôi nắm chặt tấm áo lông cáo trên người, mệt mỏi không ngừng ngáp lên. Nhiệt độ trong lều chẳng hề thấp, nhưng tôi vẫn rét run, cảm giác ớn lạnh này như là phát ra từ trong xương, tồi tệ không chịu được.
“Du Nhiên…”. Đang lúc mơ màng tôi thấy Hoàng Thái Cực chậm rãi ngồi xổm xuống, ánh mắt đầy lo lắng, “Gần đây sắc mặt của nàng không được tốt lắm, có phải bị bệnh rồi không?”.
Thì ra đã tan họp.
Tôi lắc đầu: “Đâu có, chỉ là do em ngủ không đủ giấc…”. Thấy chàng cũng mang một vẻ mặt mệt mỏi khó che đậy, không khỏi cười nói, “Còn nói em à, chẳng phải chàng cũng giống như vậy đấy sao”.
“Du Nhiên!”. Chàng cầm lấy tay tôi, cẩn thận ma sát vào khuôn mặt mình, râu đâm chi chích nhưng tôi im lặng chịu đựng, không hề rút tay ra. “Chờ trận chiến này xong xuôi cả rồi ta sẽ dẫn nàng đi ngắm non nước… chỉ hai chúng ta mà thôi…”.
Tôi chua xót mỉm cười.
Chỉ hai người, sao được chứ?
Hiện giờ chàng là vua một nước, mỗi lần làm việc gì cũng đều có một đội nghi trượng dài thượt theo sát phía sau như hình với bóng, mọi một nhất cử nhất động đều sẽ luôn thu hút sự chú ý của người khác, muốn dạo chơi trong thế giới chỉ có hai ngươi như trước kia sao, đó đã là việc không thể nào rồi!
Biết rõ là chàng đang an ủi tôi cũng như đang an ủi bản thân, tôi cũng không nhẫn tâm xé toạc lời nói dối này, vì thế gật đầu cười, nghẹn ngào nói: “Được. Chờ đến khi nào chàng rảnh, chúng ta sẽ núi Trường Bạch chơi…”. Tôi tựa đầu vào vai chàng, khó kìm được cơn buồn ngủ đang dần xâm nhập, nhưng miệng vẫn còn mê nói, “Cùng đi…”.
“Ừ, cùng nhau đi”. Chàng nhẹ nhàng đồng ý, “Ta còn muốn đưa nàng đến Bắc Kinh ngắm Tử Cấm Thành…”.
Hai mươi bảy tháng mười hai, đại quân đến sống Lâm Tân, mấy ngày này tiết trời dần ấm lại, băng trên mặt sông dần tan ra, do đó đại quân cũng bị con sông này ngăn trở.
Hoàng Thái Cực vô cùng căm phẫn, tôi chỉ đành an ủi.
Nói thật thì mấy hôm nay, sức khoẻ của tôi dường như càng kém đi, từ sáng sớm đã cảm thấy buồn nôn. Đồ ăn trong quân vốn khô khan chẳng dễ nuốt, vì thế tôi càng không ăn uống gì, mỗi ngày chỉ thường uống nước trừ cơm cho qua ngày.
Cơ thể mỗi ngày càng yếu đi, tôi sớm đã nhận ra, chỉ là cố chịu đựng không mở miệng than phiền.
Hoàng Thái Cực đang vô cùng bận rộn, lúc này tôi chẳng giúp được gì cho chàng, vì thế càng không thể mang lại thêm phiền phức cho chàng được.
Chiều hôm đó đột nhiên trời đổ mưa rất to, nhiệt độ bỗng chốc giảm hơn mười độ, tôi run cầm cập, ngồi trên lưng ngựa không kìm được cả người lẩy bẩy.
Cuối cùng nước sông cũng đông lại, kết thành từng mảng băng chắc chắn, đại quân do đó thuận lợi qua được sông. Hai ngày sau, Hoàng Thái Cực dẫn đại quân đến thành Nam Hán Sơn rồi đóng quân ngoài cổng Tây.
Quốc vương Lý Tông của Triều Tiên bị nhốt trong thành Nam Hán Sơn, mỗi lần cầu viện thì viện binh đều bị quân Thanh đánh tan tác. Năm Sùng Đức đầu tiên lại lặng lẽ trôi qua trong tình thế giằng co đầy căng thẳng mà lại thê lương thảm đạm này, mới mồng một năm mới, Hoàng Thái Cực đã đưa người lên đỉnh Vọng Nguyệt, sau khi quan sát xong địa thế cùng bố trí canh phòng của thành Nam Hán Sơn liền quyết định áp dụng chiến thuật vây đánh viện binh, bắt ép Lý Tông phải dâng thành đầu hàng.
Đại quân bèn bao vây thành Nam Hán Sơn, mồng hai tháng Giêng, Tổng binh Thẩm của tỉnh Toàn La, Triều Tiên đã đưa binh tiến đến giải vây nhưng bị Nhạc Thác dẫn binh đánh lui. Hoàng Thái Cực lập tức sai Anh Nga Nhĩ Đại và Mã Phúc Tháp lấy danh nghĩa hoàng đế Đại Thanh đi đến thành Nam Hán Sơn gửi thư cho Quốc vương Triều Tiên, chỉ trích việc “Thân Minh chống Mãn”. Nhưng mồng ba đã có tin báo lại, Lý Tông đã thật sự bác bỏ thư hàm.
Mồng bốn tháng Giêng, quân Thanh vượt sông Hán, hạ trại bên bờ.
Mồng bảy hôm đó, Tổng binh Thẩm tuyến Toàn La và Tổng binh Lý của tuyến Trung Thanh hợp lại có ý muốn cứu đám người Lý Tông thoát khỏi muôn trùng vây khốn.
Tình hình chiến đấu diễn ra vô cùng khốc liệt, từ sáng sớm Hoàng Thái Cực đã đích thân lên tuyến đầu chỉ huy trấn giữ rồi, tướng sĩ Bát kỳ trừ những ai được phân ra tiền tuyến đánh trận thì số còn lại đều đang ở đây nghe lệnh.
Sáng sớm tôi vẫn chưa ăn gì, thậm chí cũng không uống nước, chỉ nôn khan không dứt. Nhiệt độ lạnh giá như thế, dù tôi đã mặc trong ba lớp, khoác ngoài ba lớp mà vẫn cứ run lên bần bật, với tình trạng hiện giờ như thế này ngay cả nhấc đao còn chẳng nổi huống chi là nói đến việc ra trận chém giết.
Viện binh lần này thật xảo quyệt, bọn chúng đã chia ra một ít binh, đi vòng ra sau quân của Đại Thanh để phóng hoả gây sự. Mục đích của bọn chúng chẳng qua là muốn làm xáo trộn tiết tấu đã được an bài của quân Thanh để viện binh có thể thuận lợi tiến vào thành Nam Hán Sơn cứu giá.
Điểm bị cháy không ngừng tăng lên, tướng sĩ ở lại trông coi ai cũng mệt mỏi dập lửa, lại có một phần lớn binh lực được rút ra để đến trông coi lương thực. Người tôi ăn mặt có chút dày, chỉ là bên ngoài khoác thêm giáp trụ của lính Chính Hoàng kỳ cho nên khi nhìn vào, vóc dáng cũng chẳng khác mấy người khác là bao. Ngay cả tuỳ tùng thân cận một khi tẩu tán rồi, muốn nhận ra tôi giữa một rừng quân nườm nợp như vậy không phải là chuyện dễ chứ đừng nói tới mấy tướng sĩ không biết gì.
Tôi nhấc trường đao, cố gắng để bản thân bình tĩnh hơn trong đống ý thức hỗn loạn này, nhưng dường như hiệu quả không quá lớn. Cơ thể này chợt như đã nằm ngoài tầm kiểm soát của tôi, thường xuyên xuất hiện mấy tình huống lạ thường.
Tình trạng này khiến tôi chẳng hiểu sao lại thấy sợ hãi.
Tôi sợ… cơ thể tôi đã có hiện tượng bài trừ với thời đại này! Tôi sợ thời đại này không chấp nhận sự tồn tại của tôi nữa!
Tôi sợ nhất là… từ nay về sau mất đi Hoàng Thái Cực! Lại trở về với cái thế giới tuy quen thuộc nhưng chẳng có chàng tồn tại kia!
“Đông Đại Phúc tấn!”.
Toạ kỵ đang xoải bước đột ngột dừng chân tôi, người tôi lắc lư một cái, suýt chút nữa đã ngã chỏng vó xuống đất.
Trước người chợt có một bàn tay to lớn nắm chặt lấy dây cương của của ngựa tôi, đập vào trong mắt là một khuôn mặt già nua nhưng chẳng mất đi vẻ tài giỏi và cường tráng, tôi hoang mang mở to mắt nhìn.
“Đông Đại Phúc tấn! Đằng trước là vách núi…”.
Tôi mệt lả người, khổ sở nằm trên lưng ngựa rên rỉ: “Cảm ơn nhiều”.
Ánh mắt Dương Cổ Lợi ngời sáng liếc nhìn tôi, thân phận của tôi là một bí mật tuy hiểu nhưng không nói ra của các tướng lĩnh Bát kỳ cao cấp, nhưng dù gì thì hành động dẫn theo Phúc tấn cùng xuất chinh vẫn không thể chiếm được sự đồng ý từ tận đáy lòng của bọn họ. Riêng tư mà nói, bọn họ chắc chắn sẽ cho rằng Hoàng Thái Cực làm chuyện hoang đường.
Dương Cổ Lợi không hề giấu giếm vẻ khinh thường, tôi không khỏi buồn bực… Nếu tôi không bệnh, chắc chắn tôi cũng có thể ra trận giết địch, chắc chắn không hề thua kém binh lính của ông ta.
“Ta sai người hộ tống Phúc tấn về doanh nhé”. Ông ta lại nhìn xung quanh, “Lúc này hẳn là lửa đã giảm rồi…”.
Dương Cổ Lợi quan sát tôi, có chút bất lực lắc đầu.
Một tiếng động chợt vang lên, mũi tên bay vút qua đỉnh đầu tôi, nếu không phải vừa rồi tôi cúi người xuống nôn khan thì chưa chừng mũi tên đó đã xuyên thẳng vào cổ họng tôi rồi.
Tôi theo phản xạ có điều kiện sờ vào bội đao, căng thẳng đến mức cả ngón tay cũng run rẩy. Dương Cổ Lợi không hổ là đại tướng đã trải qua hàng trăm trận chiến, đối mặt với mũi tên bất ngờ bay đến như châu chấu mà vẫn còn rất bình tĩnh tự nhiên chỉ huy mọi việc đâu vào đấy.
“Phập!”. Dưới hông ngựa của tôi đã bị trúng một tên, lông mũi tên khẽ run, máu tươi đỏ sậm từ miệng vết thương chảy dọc xuống.
Tôi choáng váng mặt mày, mũi ngửi thấy mùi máu tanh nồng đó, khí huyết lập tức bốc lên, trong giây lát tay trái không nắm nổi dây cương đành bị con ngựa điên hung hăng hất xuống.
Dương Cổ Lợi lập tức kéo tôi, lúc bấy giờ tôi mới không phải té xuống đầy thảm hại.
“Cảm ơn…”.
Trong nháy mắt, thân sau của con ngựa đã trúng bảy tám mũi tên liên tiếp, hí rên vô cùng thảm thương, cuối cùng cả người co giật nhắm mắt liệm đi.
Lòng tôi hốt hoảng, tràn đầy kinh sợ, nếu không gặp may thì giờ phút này đã bị bắn nát bét như tổ ong, thứ ngã gục ngã xuống đất e là tôi đây chứ không phải con ngựa ấy!
“Đi mau!”. Dương Cổ Lợi chộp lấy cánh tay tôi rồi quơ lấy cương đao trong tay, giúp tôi ngăn lại mấy mũi tên loạn xạ từ trước mặt bay đến. Ông ta dẫn binh lính che chắn trước người tôi, theo thứ tự bắt đầu giàn trận thế, đứng giằng co với quân địch.
“Phúc tấn! Xin hãy lên ngựa!”. Khẩu khí của Dương Cổ Lợi vô cùng kiên định, ông ta để lại toạ kỵ của mình cho tôi, mạnh mẽ nâng tôi lên trên yên ngựa.
Tình cảnh này, dường như đã từng trải qua… lòng tôi có chút chấn động, mới vừa muốn cúi đầu gọi ông ta lên ngựa nhưng Dương Cổ Lợi đã mất kiên nhẫn la lên: “Đi mau!”. Nói rồi lại trở tay lấy cán đao đập mạnh vào phía sau mông ngựa.
Tôi bị động để ngựa phóng như bay vài bước, không nhịn được lo lắng quay đầu lại nhìn ông ta.
Chỉ trông thấy một màn hỗn loạn, sĩ binh của Đại Thanh và Triều Tiên hoà lẫn vào nhau, chém giết không phân thắng bại. Dương Cổ Lợi đã bước qua sáu mươi đang cầm trường đao trong tay, đi bộ giết địch, anh dũng chẳng hề thua kém năm xưa…
Dương Cổ Lợi… Thư Mục Lộc Dương Cổ Lợi…
Trong đầu chợt hiện ra đoạn ký ức đã phủ đầy bụi của ba mươi năm trước.
Trận chiến Ô Kiệt Nham! Dương Cổ Lợi anh dũng đánh lùi binh địch Ô Lạp đó! Dương Cổ Lợi đã để ngựa lại cho tôi chạy trối chết đó! Dương Cổ Lợi chỉ cần một đao đã tước đi thủ cấp của đại tướng Ô Lạp…
Khoé mắt mơ hồ trông thấy một bóng dáng lén lút, tôi kinh hoàng, thê lương thét chói tai: “Cẩn thận!”.
“Phịch!”. Cùng với tiếng quát tháo của tôi, Dương Cổ Lợi chậm rãi xoay người lại, giáp vàng đã bị máu tươi nhuộm đỏ, ngực ông ta như đang nở rộ ra một đoá hoa hồng kiều diễm.
Tên lính Triều Tiên ẩn thân sau nham thạch khi trông thấy đã đánh lén thành công thì giơ cao khẩu súng đang cầm trong tay, phấn chấn hô to: “Ta bắn trúng rồi! Ta bắn trúng rồi! Là Hoàng đế Đại Thanh… của Chính Hoàng kỳ! Ta bắn trúng Hoàng đế Đại Thanh…”.
Vẻ mặt Dương Cổ Lợi đầy hoảng hốt và không cam lòng, hồn vía của tôi đều đã mất sạch, lập tức hỗn loạn trượt xuống ngựa, thất tha thất thểu chạy về phía ông ta.
Dương Cổ Lợi…
“…Dương Cổ Lợi, ngài đánh trận rất giỏi phải không…”.
Hai cánh tay hơi mở ra, gió lạnh thổi loạn xạ những sợi tóc hoa râm của ông ta, khi tôi còn cách ông ta một trượng, người anh hùng đã từng trải qua hàng trăm trận chiến, ngoan cường như sắt thép ấy đã phun ra một búng máu, ngửa mặt ngã xuống.
Sĩ binh của Chính Hoàng kỳ cùng lúc xông lên ôm chặt ông ta.
Cả mặt đầy máu, ông ta mở trừng đôi mắt, năm ngón tay cứng đờ vẫn còn cầm chặt lấy cương đao.
“…Cách cách, xin hãy lên ngựa…”.
“…Dương Cổ Lợi, ngài đánh trận rất giỏi phải không?”.
“…Đó là đương nhiên…”.
“…Gia là Thư Mục Lặc Dương Cổ Lợi của Kiến Châu…”.
Dương Cổ Lợi…
Trước mắt tối sầm, tôi suýt chút nữa đã ngã sấp lên người ông ta, chốc lát, khí huyết lại dâng lên, trong một thoáng tôi thấy trong lòng dâng lên một nỗi bi phẫn và thê lương khôn xiết.
Vì sao? Vì sao? Vì sao…
Tôi mấy lý trí tách chuôi đao khỏi tay ông ta, phát điên như muốn xông ra ngoài.
Nước mắt che nhờ tầm nhìn của tôi, trong đầu ầm ĩ như có vô số âm thanh đang rống giận, ngực nghẹn ứ khó chịu, tôi muốn trút hết ra!
Muốn… trút hận!
“Dừng tay!”. Có người rống to một tiếng bên tai tôi, lòng bàn tay chợt đau đớn, cương đao đã bị ai đó mạnh mẽ cướp đi.
Tôi tiu nghỉu thất vọng, mơ hồ trông thấy một khuôn mặt đẹp trai đang căng thẳng và lo lắng, người đó ôm chặt lấy tôi: “A Bộ! Đừng như vậy… đừng sợ, có ta ở đây, không sao đâu… nàng đừng sợ…”.
“Anh trai, anh điên rồi sao?”. Đa Đạc gằn giọng, lo lắng gọi, “Nhiều người đang nhìn thế kia, cô ta là phụ nữ của Hoàng Thái Cực… là Quan Thư cung Thần phi, không phải là người mà anh có thể đụng vào…”.
“Cút ngay!”. Đa Nhĩ Cổn gầm lên, “Ta đang làm gì trong lòng ta rõ nhất, không cần cậu tới nhắc anh điều đó!”.
“Anh! Anh điên thật rồi! Lẽ nào đánh hạ Trường Sơn xong liền chạy tới đây bất kể ngày đêm cũng chỉ vì người phụ nữ này thôi hả…”.
Tôi choáng váng, ý thức mỏi mệt dần chìm vào mê man.
Hoàng Thái Cực, Dương Cổ Lợi chết rồi!
Em sợ lắm! Sợ lắm…
Chàng đang ở đâu? Mau tới cứu em, xin chàng hãy trở về, đừng rời xa em…
Em cần chàng, Hoàng Thái Cực…