“Xong chưa?”.
“Khụ khụ…”. Tôi mới hít vừa thôi mà đã sặc khói, cổ họng vừa đau vừa cay, tiếng ho vang mãi chẳng thể dừng.
“Này! Đừng có mà để nước bọt văng vào chảo đó!”. Hắn tựa người vào cửa nhà bếp, lạnh nhạt chế nhạo.
Tôi hung tợn quay đầu lại trừng mắt với hắn, tôi tớ ngồi nhóm lửa trong phòng bếp chỉ biết nín thở chẳng dám lên tiếng, trong không gian chật hẹp chỉ toàn là khói khiến người khác sặc không thôi.
“Vậy…”. Đại Phúc tấn Ba Đặc Mã mà năm rồi Đa Nhĩ Cổn rước vào cửa đang rụt rè ló đầu ra từ sau lưng hắn, “Có cần giúp gì không?”.
Đa Nhĩ Cổn bĩu môi nhìn tôi: “Bác của nàng nói đó là sở trường của cổ, người ngoài không giúp được gì đâu”.
Tôi vừa nghe càng tức hơn, vừa gõ xẻng vào mép chảo vừa xả giọng kêu lớn: “Lửa chưa đủ! Dầu vẫn chưa nóng!”.
Đám nô tài không dám chậm trễ, trong giây lát đã thêm củi thổi lửa, nghe thấy dầu trong chảo đã sôi ùng ục, tôi mới la một tiếng, luống cuống tay chân trở miếng sườn bò to đùng.
Vô cùng thê thảm!
Thăn bò tẩm bộ mì đã bị sắp khét đen một mặt, mặt còn lại vẫn là nhễ nhại thịt đỏ nửa sống nửa chín.
“Đây là bít tết mà nàng gọi đó à?”. Âm thanh trêu chọc từ từ vang lên.
Trước mắt tối sầm, kiên trì biện minh nói: “Là chảo ở nhà ngươi không tốt thôi… còn nữa, nguyên liệu thức ăn lại không đủ…”.
“Sao không nói thẳng là do tài nghệ nàng không tốt đi!”.
Ba Đặc Mã bất an kéo ống tay áo của Đa Nhĩ Cổn, có lẽ cảm thấy chồng mình nói chuyện với tôi như vậy rất bất kính. Cô ta là con gái của người con thứ ba Tát Nặc Mục của Trại Tang thuộc cánh tả Khoa Nhĩ Thấm, cũng chính là cháu gái của Bố Mộc Bố Thái và tôi, nhưng người bác Bố Mộc Bố Thái đó là thật, còn tôi là giả, thái độ của Ba Đặc Mã đối với tôi cũng không coi như thân thiết, trái lại là kính sợ nhiều hơn.
Tôi vốn muốn thừa nhận bản thân đã lâu không vào bếp, tài nấu nướng đã trở nên lạ tay, nhưng quay đầu trông thấy dáng vẻ đang chờ chế giễu ấy thì không khỏi thay đổi suy nghĩ, gắp miếng thịt thăn đặt lên dĩa rồi múa máy cái xẻng tỏ vẻ đắc ý nói: “Trách ngươi không có kiến thức gì ngươi còn tưởng mình hiểu lắm vậy… ta nói ngươi biết nhé, bít tết phải được ăn như thế! Vậy mới đặc sắc!”.
“Đặc sắc?”. Hắn đi tới, hoài nghi đánh giá miếng thịt ấy.
“Bít tết phải ăn khi chín tới thôi…”. Thấy hắn trợn trắng mắt, vẻ mặt không hề tin tưởng thì tôi bèn tăng thêm khẩu khí nói, “Nếu nướng lâu quá sẽ làm mất đi vị ban đầu của thịt…”.
“Vậy cái đen sì này là gì?”. Hắn trở trở miếng thịt bò, chỉ vào một bề đã bị nướng cháy sém ấy, chất vấn tôi.
“Cái này… cái này là cố ý làm như vậy! Bởi vì ta không rõ khẩu vị của ngươi là thích ăn sống một chút hay chín một chút…”.
“Nói bậy! Quỷ mới tin!”.
Mặt tôi đỏ bừng, bên tai nóng như lửa đốt: “Không tin thì thôi, ta cho chó ăn!”. Nói xong liền bưng đĩa muốn rời đi.
Đột nhiên cái đĩa trong tay chợt không cánh mà bay, ngẩng đầu lên thì thấy Đa Nhĩ Cổn đang bưng đĩa, tay cầm miếng thịt bò ấy đưa lên miệng.
Không biết vì sao, nhìn thấy quai hàm hắn đang thong thả nhai nhai, tôi lại trở nên căng thẳng, tim đập càng dữ dội. Khó khăn chờ hắn nuốt xuống, tôi mới bạo dạn hỏi khẽ một câu: “Thế nào?”.
Tôi vốn nghĩ hắn có thể sẽ lập tức nôn ra, nhưng ai ngờ hắn lại im lặng liếc tôi, sau đó bắt đầu cắn thêm mấy miếng.
“Hương vị coi như không tệ lắm…”. Hắn ậm ờ nói.
Tôi chậm rãi che miệng cười toe toét.
Thịt là loại thăn bò thượng hạng, trước đó tôi đã dùng dao phay vỗ mỏng, lại lóc bỏ gân trong vân thịt rồi ướp với muối, tẩm thêm chút bột mì. Thịt này vốn chỉ nên để lửa phân nửa chiên chậm đến khi vàng óng là được. đáng tiếc lúc đặt chảo lại quá nóng nảy và căng thẳng, vì thế không thể đạt tới độ mong muốn.
Thấy chồng ăn ngon như vậy, Ba Đặc Mã ngượng ngùng chần chừ đi đến: “Bác mau nghỉ ngơi một chút đi, không bằng bác dạy cháu làm thế nào đi, đỡ bị sặc khói…”.
Nếu Đa Nhĩ Cổn thích ăn bít tết đó, vậy tôi dạy cho Ba Đặc Mã cũng không có gì không tốt, vì thế tôi mừng rỡ đồng ý.
Thật ra món ăn kiểu Tây hiện đại này đã bị tôi lén xào ghép lung tung, không thể gọi là bít tết được, gọi “thịt bò chiên sống” thì ổn hơn nhiều.
Tôi cùng Ba Đặc Mã loay hoay trong bếp suốt một tiếng đồng hồ, ước chừng đã chiên được ba bốn ký thịt… vốn chỉ chọn loại thịt thăn thượng hạng nhất, nhưng sau đó thịt thăn đã bị dùng hết, vì thế mặc kệ là thịt của phần nào cũng lấy đi ướp tất, sau đó bỏ thẳng vào chảo dầu để chiên.
Ước chừng bận đến xế chiều, tôi bảo Ba Đặc Mã Tảo gọi một Phúc tấn khác của Đa Nhĩ Cổn đến, mọi người cùng tề tụ lại mở tiệc bít tết, chỉ đơn thuần muốn làm ồn ào một chút cho bầu không khí thêm vui nhằm để ăn mừng sinh nhật Đa Nhĩ Cổn luôn.
Ô Vân San Đan đã gầy đi rất nhiều, vì có vẻ quá yếu ớt nên suốt buổi tiệc đều lộ sự uể oải, Đông Giai thị ngồi dưới nói chuyện với cô ấy. Trong đám Phúc tấn có một người cực kỳ biết ăn nói, sau khi hỏi mới biết đó là Trát Nhĩ Mãng, con gái của Căn Độ Nhĩ thuộc Trát Lỗ Đặc bộ mà năm đó Đa Nhĩ Cổn khiên cưỡng cưới về. Ngoài ra còn một vị Phúc tấn cũng đến từ Khoa Nhĩ Thấm, thuộc quân cánh hữu, cũng coi như ngang vai vế với tôi, cô ta vào cửa sớm hơn Ba Đặc Mã hai năm, chỉ là rất ít nói, cũng không nhìn được cô ta ở trong nhà có được sủng ái hay không.
Trong nhà Đa Nhĩ Cổn có năm người vợ, vợ lẻ thì nhiều vô số, tôi đánh giá chẳng biết trong năm người này, ai sẽ là người được Đa Nhĩ Cổn chọn ra để nhận phong hiệu Hoà Thạc Phúc tấn, bốn người còn lại sẽ phải đối diện với cảnh từ thê xuống thành thiếp khó thể chấp nhận, hẳn là ai cũng đều sẽ có chút bất mãn mà sinh ra oán hận nhỉ?
Nhưng mà… tôi hướng mắt về phía Đa Nhĩ Cổn.
Vì sao trong nhà thê thiếp cả đàn mà hắn lại chưa có lấy một mụn con? Hắn đã qua tuổi hai mươi lăm mà đến giờ dưới gối vẫn chẳng có ai, việc này… không khỏi là một sự đáng tiếc.
Nghĩ đến con cái, lòng tôi đau âm ỉ, đây là sự bi thương khôn xiết, tuy tôi đã cố không muốn nghĩ ngợi xa xôi, nhưng trong một thoáng hiện tại, tôi lại rất muốn nói vài lời với Đa Nhĩ Cổn, loại tiếc nuối không con này, có khi nào cũng sẽ khiến lòng hắn đau đớn vô cùng không?
Từ đầu đến cuối, Đa Nhĩ Cổn vẫn để mặc cho một đám phụ nữ chúng tôi ồn ào, hắn không tỏ vẻ gì, cũng không thấy ác cảm mà cản trở.
Kiểu bận bịu như vậy làm tôi như tìm về cảm giác khi mừng sinh nhật cho Hoàng Thái Cực năm đó, ấm áp mà ngọt ngào. Chỉ tiếc thời gian đã trôi qua, hiện tại người mừng sinh nhật cho chàng nhiều như lông bò, sớm đã không cần đến tôi chi nữa…
Lòng thoáng chua xót, tôi bỗng nhiên thấy rất nhớ Hoàng Thái Cực, rất nhớ… rất muốn lập tức hồi cung để về gặp chàng, trở về cùng chàng trải qua một ngày cực kỳ ý nghĩa này.
“Ta…”.
“Ta…”.
Không ngờ tôi và Đa Nhĩ Cổn lại đồng thanh như vậy, cả hai nhìn nhau, không nhịn được bật cười.
Tôi nhún nhường nói: “Ngươi nói trước đi”.
Hắn liếc tôi thật sâu, sau một lúc lại cảm khái nói ra hai chữ: “Cảm ơn”.
Tôi cười tươi, đang muốn nói chuyện thì phía ngoài tường bỗng nhiên truyền đến tiếng nhạc chuông cùng đàn sáo.
Sắc mặt Đa Nhĩ Cổn chợt thay đổi, tôi cũng sửng sốt.
Tiếng nhạc này chẳng phải của ai khác mà chính là nhạc lễ nghi trượng chỉ thuộc về Hoàng đế Đại Thanh.
Vào lúc mọi người đang kinh hãi không thôi, tiếng nhạc lễ đã từ ngoài truyền vào, càng lúc càng gần. Tôi không yên liền bước đến cửa, chỉ trông thấy giữa không gian trắng xoá mờ mịt, một bóng dáng màu vàng rực thoáng hiện ra sau bóng cây.
Đang không biết làm sao thì bên cạnh đã có một bóng người lao ra như tên bắn, nhanh chóng đi hướng về phía đội nghi trượng.
“Đa Nhĩ Cổn khấu kiến Hoàng thượng!”.
Đa Nhĩ Cổn đã quỳ, thê thiếp của hắn đương nhiên càng không dám khinh thường, cả đám sợ hãi đồng loạt quỳ theo. Trong khoảng sân rộng chỉ còn sót lại mỗi tôi đang đứng tại chỗ đầy lúng túng và eo hẹp.
“Thập tứ đệ mau đứng lên đi!”. Hoàng Thái Cực tươi cười cúi người đỡ Đa Nhĩ Cổn dậy, ánh mắt như vô tình liếc về phía tôi, tôi căng thẳng túa đầy mồ hôi lạnh: “Hôm nay là sinh nhật của đệ, nhưng từ sớm trẫm đã bận bề việc chính sự, thật sự chẳng thể trở mình, không còn cách nào mới phải cử Đông Đại Phúc tấn đến đây… hễ là lời nàng nói thì cũng là lời của trẫm muốn nói cả…”.
Trái tim vốn đang treo chợt sa xuống, mấy lời này… quả thật là nói dối trắng trợn,
Lại nhìn chàng kìa, mặt không hề đỏ, hô hấp đều đặn, lời nói dối được soạn một cách có bài bản, giống như, mấy lời này đều là sự thật cả.
Đa Nhĩ Cổn cũng như vậy, hai anh em đều là cao thủ diễn kịch, kỹ năng biểu diễn đã đạt đến mức thành thạo, người như tôi chẳng thể bì được.
Da đầu tôi run lên, nghe hai người họ hàn huyên mấy câu khách sáo, vừa nói vừa cười, trong lòng không khỏi mất tự nhiên.
“Cáp Nhật Châu Lạp!”. Hoàng Thái Cực dịu dàng gọi.
Tôi ngẩn người, hơn nửa ngày mới hiểu là chàng đang gọi tôi, vội đáp lời một cách máy móc.
“Vất vả cho nàng rồi”. Mặt chàng giãn ra, vô cùng thân thiết nhưng lại chẳng quá đáng ôm lấy eo tôi, “Cùng trẫm hồi cung thôi”.
Tôi thật sự chẳng dám nhìn thẳng vào ánh mắt của chàng, vẻ phong hoa tuyết nguyệt trên khuôn mặt đó chẳng thể che giấu nổi đao gươm sắc bén bên dưới. Trực giác báo tôi biết, chàng đang tức giận!
Nếu không để ý, chàng sẽ không điều động nhiều người như thế rồi tự mình rời cung đến phủ Duệ thân vương đón tôi.
Trong giây lát, tôi không biết nên vui mừng hay sợ hãi với sự để ý của chàng?
Chàng quan tâm tôI!
Chàng vẫn luôn quan tâm tôi!
Bên ngoài phủ Duệ thân vương có hai chiếc kiệu, cái đặt trước màu vàng sẫm, cái sau màu xanh nâu, tôi đầy tự nhiên bước về cái phía sau.
Mới vừa bước được hai bước, cánh tay đã căng ra, Hoàng Thái Cực kéo tôi nhét vào trong chiếc kiệu màu vàng sẫm ấy, đang lúc tôi vẫn còn kinh ngạc thì chàng cũng chui vào theo.
Tôi kêu thành tiếng, thân kiệu nhỏ hẹp, không gian chật chội, chàng vòng qua bế tôi ngồi lên đầu gối mình, đôi tay xấu xa tiến vào dò xét trong vạt áo của tôi.
“Ôi…”. Tay chàng có chút lạnh buốt, tôi không nhịn được nhe răng.
Nhưng sau đó, cơ thể cùng dần thích ứng được với nhiệt độ, tay chàng bắt đầu chậm rãi dạo chơi.
Trong lòng ngứa ngáy như bị mèo gãi, nơi chàng chạm vào như được châm lên đừng đóm lửa, rồi sau đó tụ lại thành một đám lửa hừng hực khổng lồ, chỉ chốc lát đã thiêu rụi tôi.
“Đáng phạt!”. Chàng phả ra hơi thở nóng rực, hung hăng hôn tôi.
Tim tôi run rẩy, vất vả lắm mới làm chàng buông tôi ra, tôi xem xét kẽ hở vội liên tục thở dốc cầu xin: “Em không cố ý đâu, em bảo đảm sẽ không có lần sau… xin chàng dẫn em đi Triều Tiên với…”.
Tiếng cầu xin dưới những cái hôn nóng bóng của chàng đã biến thành tiếng rên rỉ khiến người ta đỏ mặt tía tai.
Lúc trở lại hoàng cung, sắc trời đã hoàn toàn tối đen, cổ kiệu bưng thẳng vào trong hậu cung tiến đến cửa cung Quan Thư. Trước mặt bao người, Hoàng Thái Cực bế một người tóc tai lộn xộn là tôi đi thẳng vô phòng phía Bắc.
Một đêm này, tình nồng toả bốn phía, bịn rịn khắp cả phòng.
Trong căn phòng yên tĩnh chỉ sót lại tiếng thở gấp cùng ngâm nga, Hoàng Thái Cực như phát điên đòi hỏi mọi âu yếm trên cơ thể tôi.
Thời gian như đã chảy ngược, dưới sự tấn công mãnh liệt của chàng, tôi như quên mất Đa Nhĩ Cổn, quên mất Đại Thiện, quên mất mọi thứ.
Trong lòng chỉ nghĩ đến một thứ, muốn một thứ, đó là một mình chàng mà thôi.
“Nàng là của ta!”. Chàng hổn hển kêu rên, khẩu khí bá đạo mà kiên định, “Ta cũng là của nàng!”.
Chúng tôi là của nhau…
Có lẽ, từ bốn mươi bốn năm trước, lần đầu tiên tôi nhìn thấy chàng, vận mệnh của hai tôi đã sớm do trời định sẵn rồi, đã định sẽ dây dưa cả một đời.
Cả một đời, không xa không rời!
Em là của chàng…