*Hay còn gọi là Doạ sảy thai: ở 3 tháng đầu thai kỳ có thể dẫn đến sảy thai. Dọa sảy thai là tình trạng thai nhi vẫn còn sống chưa bị bong khỏi niêm mạc tử cung và phát triển trong buồng tử cung nhưng thai phụ lại có dấu hiệu như đau bụng và ra máu. Tình trạng này nếu được phát hiện và điều trị sớm thì có thể giữ lại được con.
Mí mắt khô ráp dính chặt, tôi vô cùng buồn ngủ, không muốn mở mắt tí nào. Một người đang lay nhẹ nhưng cố chấp muốn gọi tôi tỉnh: “Du Nhiên… tỉnh đi…”.
“Ưm…”. Tôi rên rỉ, xoay người chậm rãi mở mắt.
Hoàng Thái Cực vô cùng lo lắng nhìn tôi, trong hiện lên vẻ vừa mừng vừa sầu, bốn mắt nhìn nhau, chàng nhẹ nhàng thở phào, run rẩy ôm tôi: “Làm ta sợ muốn chết”.
Tôi dần dần tỉnh táo, nghĩ về cảnh Dương Cổ Lợi chết thảm vào ban ngày, không khỏi lại đau đớn, vô cùng buồn bã liền không nhịn được chảy nước mắt.
“Hoàng… Hoàng thượng!”. Một gã đàn ông chừng bốn mươi tuổi, mặt mày đầy vẻ mỏi mệt bị Đa Nhĩ Cổn gò ép kéo vào trong lều vua.
Tôi thấy trang phục gã kỳ lạ, rõ ràng đó là phục sức của Triều Tiên, trên lưng có đeo một chiếc hộp gỗ, vẻ mặt nươm nớp lo sợ.
Hoàng Thái Cực nhíu mày không vui.
“Tên này coi như là một thầy thuốc có chút danh tiếng ở vùng Khoan Điện, bởi vì đệ thấy y thuật của gã khá tốt, lại biết nói chút tiếng Mãn nên tạm thu vào đám thầy thuốc trong quân…”.
Hoàng Thái Cực xua tay, hiển nhiên chàng không có ấn tượng tốt với gã thầy thuốc người Triều Tiên này.
Tôi yếu ớt mỉm cười, lên tiếng hoà giải: “Ngươi tên gì vậy?”.
Gã đàn ông Triều Tiên run rẩy, lắp bắp trả lời: “Bẩm… bẩm…”. Trong giây lát gã không rõ thân phận của tôi, chỉ kiên trì dập đầu nói, “Tiểu nhân tên là Hàn Ứng Khê”.
Tôi gật đầu, Hoàng Thái Cực ở bên lạnh lùng chen lời: “Ngươi nói tiếng Mãn không tồi”.
“Vâng… vâng. Tàm tạm…”. Mồ hôi lạnh thấm ướt vầng trán gã.
Hoàng Thái Cực u ám nghiêm mặt, phất tay ý bảo gã tiến lên bắt mạch, Hàn Ứng Khê nơm nớp lo sợ quỳ trước giường nhỏ, tôi thấy gã quá run nên cũng không đành lòng, “Quan thái y trong quân chúng ta đâu?”.
Hoàng Thái Cực không đáp, Đa Nhĩ Cổn bên cạnh nhỏ giọng giải thích: “Quan thái y trong quân đều đã phái đi cả rồi…”. Tôi thấy ánh mắt hắn chợt loé lên, vẫn không rõ vì sao, quay đầu lại thấy Hoàng Thái Cực lạnh nhạt liền giật mình hiểu ra.
Đúng rồi. Lần này quan thái y theo hành quân không dưới mười người, nếu như nói toàn bộ đều không có ở trong quân doanh thì không thể nào có chuyện đó được, trở ngại duy nhất không thể đến khám cho tôi là bởi vì thân phận của tôi.
Thân phận của tôi không dễ bị tiết lộ được, đó là một bí mật được bưng bít kỹ, nếu mời quan thái y đến xem bệnh sẽ khó tránh khỏi việc bị lộ, nếu vì vậy mà khiến lòng quân dao động, tạm không bàn đến mấy vấn đề khác, chỉ sợ sẽ mang đến tai hại vô ích với thể diện một quân vương của Hoàng Thái Cực.
Lòng đã rõ ràng.
Hàn Ứng Khê này… sau khi khám bệnh cho tôi xong e là sẽ bị diệt khẩu!
Giết một quan thái y cần phải có một cái cớ hợp lý, nhưng nếu giết một người Triều Tiên mà nói thì chẳng qua chỉ là chuyện bình thường.
Tôi trở nên rầu rĩ, Hàn Ứng Khê vươn ngón tay run rẩy, đặt lên cổ tay phải của tôi.
“Ơ?”. Gã hít một hơi khí lạnh, vô cùng kinh ngạc giương mắt liếc tôi.
Tôi hơi gật đầu, ý bảo gã chớ hoang mang.
Gã phát hiện ra tôi là nữ càng trở nên kinh sợ, ngón tay đặt trên cổ tay tôi không ngừng run bần bật.
“Sao rồi?”. Hoàng Thái Cực u ám tra hỏi.
Hàn Ứng Khê rút tay về trong giây lát, vẻ mặt kinh hãi: “Xin… xin phu nhân đổi tay trái… để tiểu nhân bắt lại một lần…”.
Hoàng Thái Cực hiện vẻ mất kiên nhẫn, tôi đưa tay trái cho gã, mềm giọng trấn an: “Đừng vội, tiên sinh cứ chậm rãi chẩn bệnh là được”.
Hàn Ứng Khê càng sợ hãi, mặt cắt không còn giọt máu, ước chừng qua ba bốn phút sau gã bỗng lùi hai bước, liên tục dập đầu nói: “Xin Hoàng thượng bỏ qua cho tiểu nhân! Tiểu nhân chỉ am hiểu chỉnh hình mấy triệu chứng bên ngoài, ngài để tiểu nhân ở trong quân giúp các tướng sĩ chữa thương nối xương là chuyện nhỏ… chỉ là vị này… vị này… thân thể cao quý, tiểu nhân thật sự không dám khẳng định…”.
“Rốt cuộc là có chuyện gì hả!”. Đa Nhĩ Cổn kích động xách gã đứng dậy, nghiến răng, “Ngươi nói cho rõ ràng, nếu chỉ dùng mấy lời đó để nguỵ biện thì ta giữ ngươi lại có ích gì?”.
“Cửu vương tha mệnh! Cửu vương tha mệnh” Hàn Ứng Khê sợ đến mức khóc ròng, hoảng hốt nói: “Mạch của vị phu nhân này là mạch thai…”.
“Cái gì?!”. Hoàng Thái Cực đứng bật khỏi ghế, lớp mặt nã bình tĩnh lãnh đạm đã hoàn toàn bị vỡ ra, đủ mọi loại cảm xúc từ kinh ngạc, xúc động, mừng như điên liên tục hiện ra trên mặt chàng.
Đa Nhĩ Cổn lỏng tay, Hàn Ứng Khê đã ngã quay ra đất.
Mạch thai… sao có thể chứ?
Tôi kinh ngạc đến mức đờ ra, trong đầu mềm nhũn như cháo. Từ lúc kinh nguyệt qua đi, tôi thấy sức khoẻ mình không được tốt, Hoàng Thái Cực chăm sóc tôi, dù ban đêm vẫn ngủ cùng giường, nhưng chưa từng gần gũi.
Nhưng lúc này… Hàn Ứng Khê lại đột ngột nói tôi biết, rằng tôi đã mang thai! Tôi không biết mình có nên tin hay không, nhưng điều này quả thật là… thật là một mớ bòng bong!
“Mạch thai à?!”. Hoàng Thái Cực xông lên, bất chấp tôn nghiêm đế vương mà trực tiếp túm lấy Hàn Ứng Khê từ dưới đất lên, “Ngươi nói thật sao? Nàng ấy mang thai rồi… Ha ha, ta sắp làm A mã rồi…”.
Trái với Hoàng Thái Cực vui mừng như điên, Đa Nhĩ Cổn mặt mày u ám, tôi cũng chẳng bận lòng đi phân tích nguyên nhân vì sao, chỉ cố kìm nén nỗi hoài nghi tràn đầy trong lòng, xấu hổ nhìn Hoàng Thái Cực.
“Du Nhiên…”. Hoàng Thái Cực bổ nhào đến trước mặt tôi, nắm chặt lấy cánh tay tôi, đôi mắt đen như mực trở nên lấp lánh, rực rỡ và chói mắt như một bầu trời đầy sao, vô cùng mê người. Sự phấn khởi của chàng khiến lòng tôi rung động, dù tôi vẫn còn nỗi hoang mang chưa thấu nhưng bị niềm vui sướng của chàng lan toả, tự đáy lòng không khỏi bật cười theo.
“Ta sắp làm A mã! Cuối cùng ta cũng sắp làm A mã rồi…”.
“Hoàng thượng!”. Tôi vỗ lên cánh tay chàng, ý bảo chàng hãy bình tĩnh, “Chàng sớm đã làm A mã rồi mà!”.
Lẽ nào chàng đã quên mất Hào Cách, Cách Phật Hạ, còn có một đàn con của mình rồi sao? Trông chàng vào giây phút này mừng rỡ như lần đầu tiên nghe thấy vợ mình mang thai, cũng chẳng sợ Đa Nhĩ Cổn nhìn thấy về sau sẽ lại nhạo bán quân vương nữa.
“Chúc mừng Hoàng thượng!”. Cùng lúc ấy, Đa Nhĩ Cổn quỳ xuống, đầu cúi vô cùng thấp, âm thanh bình tĩnh đến đáng sợ, rõ là đang chúc mừng nhưng chẳng nghe ra một chút cảm xúc vui sướng gì cả.
Hoàng Thái Cực mừng rỡ, vẫn chưa phát hiện ra sự khác thường của Đa Nhĩ Cổn, chỉ hớn hở nhìn tôi: “Du Nhiên, cảm ơn nàng… cảm ơn nàng… ta lại chẳng hề biết nàng đang mang thai, mấy ngày này bận bề chiến sự, chưa từng cẩn thận chăm sóc nàng…”.
Đâu phải mỗi chàng không biết, ngay cả tôi còn chẳng biết nữa là.
Tôi có chút đăm chiêu nhìn về phía Hàn Ứng Khê, ngượng ngùng mở miệng: “Xin hỏi tiên sinh, thời gian mang thai đã bao lâu rồi?”.
“Ba… ba tháng…”.
Ba tháng? Tôi trợn tròn mắt.
Chuyện gì thế này?!
“Hoàng thượng tha mạng!”. Hàn Ứng Khê đột ngột run giọng khẽ nói, “Mạch tượng… mạch tượng của nương nương có hiện tượng sảy thai… chỉ sợ, chỉ sợ thai nhi khó giữ được…”.
Trời đất quay cuồng, tôi muốn ngất đi ngay tức khắc, nắm chặt lấy ống tay áo của Hoàng Thái Cực, cảm thấy không khí xung quanh thưa thớt, vô cùng khó thở.
“Khí huyết của nương nương không được ổn định, thứ cho tiểu nhân cả gan, xin hỏi… tháng trước nương nương có gặp tình trạng trướng bụng, xuất huyết thai lậu không…”.
“Câm mồm!”. Hoàng Thái Cực lớn tiếng quát, “Đây là con của trẫm! Ngươi nghe cho rõ, đây là Hoàng tử của nước Đại Thanh!”.
Đa Nhĩ Cổn chợt run lên, bỗng chốc ngẩng đẩu, ánh mắt u tối lạnh lùng.
Hàn Ứng Khê run rẩy: “Vâng… tiểu nhân, không dám… nói bậy… ngọc thể của nương, nương nương…”.
Tôi mềm oặt tê dại ngã xuống, nước mắt tràn bờ mi.
Thì ra là thế!
Thì ra… chính là như thế!
“Hoàng thượng tha mạng, nếu Hoàng thượng không tin… nỗi sợ của tiểu nhân thì có thể mời, mời ngự y trong quân đến khám lại lần nữa…”.
Con… con của tôi…
Bàn tay theo bản năng xoa lên bụng, tim đau như dao cứa, nước mắt giàn giụa như mưa.
“Đừng khóc…”. Hoàng Thái Cực kìm nén cơn nghẹn ngào ôm lấy tôi, nói gằn từng chữ, “Trẫm là vua một nước, trời cao sẽ phù hộ! Không lý gì không bảo vệ được con chúng ta… trẫm lấy danh thiên tử thề với trời, nguyện dùng ngôi vị đế vương của mình đổi lấy bình an cho mẹ con nàng…”.
Nguyện dùng ngôi vị đế vương đổi lấy sự bình an cho hai mẹ con!
Tôi hoàn toàn sụp đổ, che miệng nức nở khóc không thành tiếng.
Ông trời ạ! Nếu ông đã tác thành cho ân ái day dưa vượt qua bốn trăm năm giữa tôi và chàng, vì sao còn muốn nhẫn tâm tra tấn chúng tôi đủ điều như thế?
Vì sao? Vì sao hả…