Hai mươi hai tháng ba năm Thiên Thông thứ mười, bốn mươi chín Bối lặc của mười sáu bộ phía Nam sa mạc Mông Cổ thuộc vùng ngoài đều đã tề tụ đông đủ tại Thịnh Kinh, thừa nhận Hoàng Thái Cực là Hãn, cũng dâng tôn hiệu là “Bác Cách Đạt Triệt Thần Hãn”, ý là “Khoan Ôn Nhân Thánh Hoàng Đế”.

Mấy hôm sau, Đô Nguyên soái Khổng Hữu Đức, quan Tổng binh là Cảnh Trọng Minh và Thượng Khả Hỉ dẫn các quan viên tương ứng đến thỉnh dâng tôn hiệu xưng đế.

Mồng năm tháng tử, Bối lặc, Mãn Châu, Mông Cổ, quân Hán trong ngoài hơn một trăm người liên hợp lại xin tôn lập hiệu xưng đế. Ngày ấy trên đại điện, Đa Nhĩ Cổn đại diện tộc Mãn Châu bưng biểu văn chữ Mãn, Thổ Tạ Đồ Tể Nông Ba Đạt Lễ của Khoa Nhĩ Thấm đại diện cho Mông Cổ bưng biểu văn chữ Mông, Không Hữu Đức đại diện cho quan Hán bưng biểu văn chữ Hán, chia nhau cùng dẫn quần thần quỳ đọc biểu văn.

Chuyện đã phát triển đến mức này, hết thẩy mọi chuyện tiếp theo đều đã là nước chảy thành sông, rành rành ngay đó.

Ngày chính thức xưng đế được định vào mười một tháng tư.

Hôm đó mới vừa qua canh tư, Hoàng Thái Cực vốn đang trai giới đột nhiên chạy đến phòng tôi, ra sức kéo tôi rời giường giúp chàng mặc quần áo. Tôi hãy còn mơ mơ màng màng như lọt trong sương mù, cho đến khi trông thấy chàng mặc một thân triều phục đứng ở cửa sổ, dưới ánh nến đong đưa trên bàn, khí khái anh dũng như được chiếu rọi khiến tôi ngây người, mọi một động tác giơ tay nhấc chân đều toát ra hơi thở uy nghiêm và lạnh lùng của một đế vương.

Ngón tay tôi dần phát run, không kìm được ôm mặt mình bật khóc nức nở.

Hoàng Thái Cực liền cuống quít, vội vã ôm tôi đến giường, căng thẳng hỏi tôi. Tôi chỉ ngơ ngác nhìn chàng rồi nghẹn ngào rơi lệ, không nói nên lời.

“Thật là doạ chết ta!”. Cả người chàng căng thẳng, đưa tay ra ôm lấy mặt tôi, giúp tôi lau nước mắt, “Sao vầy nè? Lẽ nào nàng không thấy mừng thay ta à?”.

“Đương nhiên ta… thấy mừng thay chàng rồi! Đây là vì… vui quá mà khóc đấy chứ!”. Tôi ôm chặt lấy cổ chàng, cứ vậy mà vừa khóc vừa cười, “Cuối cùng chàng cũng sắp xưng đế rồi, cuối cùng chàng sắp trở thành Hoàng đế Đại Thanh rồi..”.

Tôi đã chờ giây phút này đã lâu lắm rồi, quá lâu… lâu đến mức cho rằng đời này tôi không thể chờ đến giấc mơ đẹp đẽ ấy, nhưng tại một khắc này, cảnh trong mơ đã thành sự thật, cuối cùng tôi đã có thể tận mắt chứng kiến rồi.

“Du Nhiên!”. Chàng ôm chặt tôi, nhấc eo rồi bế tôi lên giường khiến tôi choáng váng không thôi, “Đúng vậy! Ta sắp xưng đế rồi! Ta sắp trở thành Hoàng đế Đại Thanh! Còn nàng… sắp trở thành Hoàng hậu của nước Đại Thanh ta!”.

Trời đất đảo điên, trong phút chốc tôi như mất đi khả năng suy nghĩ. Giống như chàng ném tôi vào trong một đám mây dày đặc và mông lung, làm cho tôi có một loại cảm giác vô thực.

Hoàng hậu…

Để tôi làm Hoàng hậu ư?!

Đúng rồi.

Là Hoàng hậu!

Tôi không hề nghe lầm.

Quả nhiên, Hoàng Thái Cực nói được làm được!

Tôi trong trạng thái ngây ngô bị Hoàng Thái Cực kéo ra khỏi phòng, tám mươi bốn gã nô tài phụ trách nghi thức đang đứng bên ngoài, ai nấy đều mặc đồ màu xanh khoác áo vàng, trên eo là thắt lưng màu đỏ, trật tự xếp hàng đứng đầy cả sân, chờ đợi xuất phát.

Trước lầu Tường Phượng là một đám Phúc tấn lớn nhỏ đang quỳ dưới đất chờ đợi thánh giá, Triết Triết quỳ ở vị trí đầu tiên nghe thấy nghi trượng bắt đầu tấu nhạc, liền chậm rãi ngẩng đầu lên, khi đôi mắt thanh tú quét đến người bị kéo Hoàng Thái Cực kéo chặt là tôi thì cả người cô ta liền chấn động, vẻ tươi cười vừa hiện ra trên mặt chợt cứng đờ, môi run lẩy bẩy, mặt mày xám xịt, cắt không còn giọt máu.

Chúng Phúc tấn ngây ra như ngỗng khi nhìn thấy tôi, từ lúc tôi nhập cung đến nay, Hoàng Thái Cực vẫn luôn vô cùng sủng ái tôi, nhưng hiện giờ lại sắp đối mặt trường hợp gì, ví như Hoàng Thái Cực đã đưa tôi cùng lâm triều xưng đế, điều này có nghĩa gì, mọi người đều rất rõ ràng.

Giờ Thìn thượng triều, sắc trời vẫn còn chưa tỏ, Hoàng Thái Cực không nói lý gì đã kéo tôi rời khỏi lầu Tường Phượng, ngay cả khoé mắt cũng chừa từng liếc về phía đám người Triết Triết bọn họ, tiếng nhạc theo sát phía sau, đội nghi trượng rập khuôn đi theo.

Người trước điện Kim Loan đang nhốn nháo, phút chốc tôi cảm thấy hô hấp căng thẳng, hít thở không thông, mấy loại ánh mắt sắc bén như dao ấy lần lượt phóng vào người tôi, dường như có thể lăng trì cho tôi đau đớn không thôi.

Đầu óc mềm nhũn như hồ, đợi đến khi hoàn hồn lại thì tôi đã bị Hoàng Thái Cực đưa vào điện Kim Loan, nắm tay tôi bước lên bậc thang rồi ngồi ngay ngắn trên long ỷ ánh vàng rực rỡ.

Tôi không tự nhiên liền nhúc nhích người, ra vẻ muốn đứng dậy nhưng chẳng ngờ đã bị Hoàng Thái Cực bá đào ấn xuống không cho nhúc nhích.

Lúc này, tám Hoà Thạc Bối lặc, mười bảy Cố Sơn đại thần, bốn mươi chín Bối lặc của mười sáu bộ Mông Cổ cùng với hai gã sứ thần do Triều Tiên phái đến đang nối đuôi nhau phát ra tiếng bước chân đầy nhịp điệu tiến vào đại điện.

Trong điện, một đám người đông nghịt cùng quỳ xuống, tôi dõi mắt nhìn xuyên qua cánh cửa điện đang rộng mở, có thể thấy rõ trên bãi đất trống bên ngoài, những người tham dự lễ cũng đều chỉnh tề quỳ rạp xuống.

“Vạn tuế… Vạn tuế… Vạn vạn tuế..”.

Hoàng Thái Cực ngồi bên trái tôi, khoé miệng cong lên nhàn nhạt cười, cả người chàng từ trên xuống dưới luôn toát ra vẻ kiêu ngạo và tự tin.

Bên dưới bậc thang, quan xướng lễ tay cầm văn cầu chúc, từ bên cạnh bước ra chính giữa, cao giọng đọc: “Mười một tháng tư năm Bính Tý, Hoàng đế Ái Tân Giác La Hoàng Thái Cực của nước Mãn Châu chiêu cáo với thần linh trời đất viết: từ lúc trẫm còn trẻ kế vị cho đến nay, thường nghĩ về tầm quan trọng của đặt điều, lo âu mà đi sâu vào trong lớp băng mỏng, đêm ngủ ngày thức, cẩn trọng gần mười năm nay, may mắn nhờ vào ơn trên phù hộ, có thể dựng thêm cơ nghiệp cha ông, chinh phục Triều Tiên, thống nhất Mông Cổ, lại có được Ngọc tỷ, mở rộng bờ cõi. Nay thần dân trong ngoài, đề cao công lao của trẫm mà hợp xưng tôn hiểu, xứng với ý trời. Trẫm coi người Minh là nước địch, tôn hiệu không thể xưng vội, kiên quyết từ chối không muốn nhận, miễn cưỡng nghe theo tình cảm của quần chúng mà lên ngôi thiên tử, đặt tên nước là Đại Thanh, đổi niên hiệu thành Sùng Đức nguyên niên..”.

Tôi kích động đến rùng mình, lúng ta lúng túng nói không nên lời, đối mặt với tình huống này chỉ thấy trăm mối cảm xúc ngổn ngang, nghẹn họng chẳng nói năng gì.

Không bao lâu sau, mọi người bên dưới xếp thành hai tuyến trái phải, giương mắt nhìn lên, thấy Đa Nhĩ Cổn và Bối lặc của Khoa Nhĩ Thấm là Ba Đạt Lễ, Đa Đạc và Hào Cách bước song song từ hàng bên trái đứng ra giữa, đồng thời Nhạc Thác cùng Ngạch Triết, Đỗ Độ cùng Khổng Hữu Đức cũng song song từ hàng bên phải bước ra đứng ngay giữa, bọn họ cùng nhau dâng lên bảo vật ngự dụng của Hoàng đế, vẻ mặt trang trọng và nghiêm túc, đồng loạt tiến lên quỳ trước bậc thềm.

Tôi cẩn thận nhìn tám người này, có Mãn, có Mông và có cả Hán… Hoàng Thái Cực sắp trở thành Hoàng đế thống trị ba tộc: Mãn, Mông và Hán, không còn là Đại Hãn chỉ cho mỗi tộc Mãn nữa.

“Bát Cách Đạt Triệt Thần Hãn vạn tuế… Vạn tuế… Vạn vạn tuế..”.

“Khoan Ôn Nhân Thánh Hoàng Đế vạn tuế… Vạn tuế… Vạn vạn tuế..”.

“Hoàng đế Đại Thanh vạn tuế… Vạn tuế… Vạn vạn tuế..”.

Tiếng hoan hô đinh tai nhức óc kéo dài không dứt từ trong điện truyền ra đến ngoài điện, tiếng hô hào như sấm, cơ hồ mỗi người đều đang vô cùng hưng phấn, giơ cao tay hét lớn.

Tôi đang cảm thấy vô cùng kích động, bỗng từ trong một góc truyền đến tiếng tranh chấp nhỏ vụn, động tĩnh trước đó không quá lớn, nhưng chưa qua vài phút, tiếng ầm ĩ đó đã lấn át cả tiếng nhạc náo nhiệt vui mừng vốn đã lan khắp đại điện.

Đôi mắt Hoàng Thái Cực trở nên sắc bén, con ngươi tối sầm đi.

Người quỳ trên đại điện nhất tề chuyển hướng nhìn về bên kia, tôi cẩn thận nheo mắt lại, trong một góc, nơi mà ánh sáng không thể chiếu đến, chỉ dựa vào phục sức liền có thể nhận ra đó là hai gã người Triều Tiên.

Hai gã đó…

Nếu nhớ không lầm, là do Quốc vương Triều Tiên e ngại Đại Thanh sẽ có những hành động khác thường cho nên cố ý phái sứ giả đến Thịnh Kinh. Cái gã hơi gầy tên là Lý Khuếch, gã còn lại thì tên La Đức Hiến.

Hai gã đang trong tư thế đứng thẳng người, mặc cho thị vệ bên cạnh kéo giữ cũng không thèm quỳ xuống. Quần áo cả hai đều đã bị rách lúc tranh chấp, vẻ mặt khá nhếch nhác, nhưng vẻ kiêu ngạo thì vẫn chưa hề tan biến.

Hoàng Thái Cực thoáng nhíu mày, mặt không có vẻ tức giận. Hôm này là ngày mà chàng đăng cơ xứng đế, chẳng ngờ rằng người Triều Tiên lại dám thẳng thừng quấy rối như vậy, giống như đang giáng một cái tát khiến chàng bị bẻ mặt.

Tôi thầm lo âu, đột nhiên trong đám có một người nhảy vọt ra, đấm một quyền vào mặt của La Đức Hiến. La Đức Hiến thảm thiết kêu lên một tiếng, ngửa mặt ngã về sau, người nọ liền đè lên người gã rồi giơ tay đánh tiếp. Lý Khuếch ở bên cạnh bị người khác túm chặt hai tay, mắt thấy bạn mình bị đánh nhưng chỉ có thể không ngừng khàn giọng chửi mắng.

“Dừng tay!”. Hoàng Thái Cực lạnh lùng quát, đưa tay chỉ về phía đằng xa, “Đa Đạc, không được quá đáng”.

Đa Đạc thấp giọng chửi rủa: “Chờ xem, sớm muộn gì ta cũng khiến Lý Tông phải quỳ trên điện này..”. Nói rồi phẫn nộ lui ra.

Lý Khuếch và La Đức Hiến chật vật đỡ nhau đứng dậy, vẻ mặt La Đức Hiến đỏ bừng, khoé miệng còn đang chảy máu.

“Hãn A mã, sứ thần Triều Tiên vô lễ, hãy định tội xử phạt!”. Hào Cách tấu, trong chốc lát, chúng thần bên dưới đều hùa theo, luyên thuyên muốn tế hai gã người Triều Tiên ấy cho trời.

Tôi thấp thỏm nhìn vào Hoàng Thái Cực, mặt chàng không chút thay đổi nhìn vào La Đức Hiến và Lý Khuếch, tuy cách quá xa nhưng ánh mắt bình tĩnh như thế vẫn khiến cho hai gã sứ thần Triều Tiên ấy sợ run cả người.

“Hai người các ngươi..”. Chàng chậm rãi mở miệng, giọng điệu vô cùng lạnh, tựa như băng tuyết bao phủ, “Hành động như thế, chắc là do Lý Tông bày mưu rồi”.

La Đức Hiến và Lý Khuếch nghe thấy thế liền biến sắc, đang định giải thích gì đó thì Hoàng Thái Cực đã tranh lên tiếng trước, hừ nói: “Lý Tông bảo các ngươi vô lễ với trẫm như vậy, đơn giản là muốn mượn tay trẫm giết các ngươi, để người đời cảm thấy trẫm đây khơi mào chiến tranh trước, giết chết sứ thần, làm cho trẫm phải gánh cái danh ruồng bỏ minh ước..”.

Vẻ mặt La Đức Hiến và Lý Khuếch trở nên méo mó, tràn đầy căm phẫn nhưng lại cứ bị Hoàng Thái Cực ép buột nuốt ruồi bọ, dáng vẻ khốn khổ vô cùng.

“Trẫm sẽ ở Thịnh Kinh chờ Lý Tông đưa con tin đến… nếu vẫn u mê không chịu tỉnh ngộ như thế thì… như Đa Đạc nói đi, trẫm tự nhiên sẽ có cách để hắn ta đích thân đến đây quỳ cho trẫm!”. Ánh mắt lạnh lẽo, “Tội bất kính của hai ngươi, trẫm sẽ trả lại đủ cho Đại vương các ngươi!”.

Tốc độ nói chuyện vững vàng, không chút dao động, nhưng vẫn giống như một hòn đá làm dậy lên ngàn cơn sóng vỗ.

Quần thần trên điện đều run lên, ngay cả đám Bối lặc Mông Cổ cũng cất lời ngợi khen.

La Đức Hiến và Lý Khuếch xám xịt mặt mày, nản lòng bị thị vệ khoá tay kéo ra khỏi điện.

Một trận sóng gió đã bị nhẹ nhàng hoá giải, ngoài mặt thoạt thấy chàng vẫn bình tĩnh và khoan thai, nhưng tôi lại nhìn thấy rõ ràng đang đặt trên tay ghế rồng đã siết chặt lại, các khớp xương đều đã trắng xanh.

Sau khi nghi thức tế trời kết thúc, tôi cũng đã loay hoay đến choáng váng mặt mày, Hoàng Thái Cực nhận thấy tôi không được khoẻ nên cẩn thận phân phó cho thái giám đưa tôi về Hậu cung tạm nghỉ ngơi trước.

Tôi thở phào nhẹ nhõm, trên lưng có đổ mồ hôi, ánh nắng trên đầu chói chang. Xuyên qua cái sân sau điện Kim Loan, đang leo bậc thang lên tầng một lầu Tường Phượng, bỗng nhiên trước mặt tôi có một loại cảm giác lạ thường đang ập đến.

Tôi kinh ngạc ngẩng đầu, không khỏi sửng sốt.

Bố Mộc Bố Thái người vận trường bào màu vàng nhạc đang lạnh lùng đứng trên bậc thang, tay trái vịn vào lan can bằng đá. Tôi từ dưới nhìn lên, lầu Tường Phượng ánh tường vàng rực rỡ, ánh nắng le lói chíu lên dung nhan của của cô nàng, nhưng lại chẳng cảm nhận nổi một chút ấm áp nào.

Tôi nuốt nước miếng, mỉm cười tiến lên: “Em gái tìm ta có việc chi vậy?”.

Cô nàng thẳng thừng nhìn tôi đăm đăm, ánh mắt lạnh lẽo ẩn chứa nhiều cảm xúc phức tạp. Tôi thầm đề phòng, liếc thấy tay áo phải của cô ta hơi lay động, bỗng chốc liền giơ tay lên hướng về phía tôi.

“Bịch!”. Tôi bắt lấy cổ tay cô ta, ngăn lại cái bạt tai.

Tay cô ta khẽ run lên, trên khuôn mặt có chút chịu đựng cùng kinh ngạc không dám tin.

Tôi lạnh lùng cười, hai năm nay ở trong cung ăn sung mặt sướng nên đã lâu rồi không hoạt động tay chân… tôi chưa bao giờ vung đao múa kiếm trước mặt mấy người phụ nữ trong Hậu cung này, hơn nữa xương cốt của tôi vốn đại diện cho nữ tử người Hán tiêu biểu của vùng Giang Nam, mảnh mai và yếu đuối hơn Bố Mộc Bố Thái, dường như sẽ không thể chịu được cái tát này.

Cô ta thật sự cho rằng tôi vô dụng như bề ngoài.

Tôi hơi siết chặt nắm đắm, cũng không vội buông cổ tay cô ta ra. Bố Mộc Bố Thái vừa thẹn vừa tức, khuôn mặt trắng noãn chợt đỏ bừng, răng cắn chặt môi dưới, ánh mắt quật cường trừng tôi.

“Bố Mộc Bố Thái!”. Phía bên kia xa xôi chỗ lầu Tường Phượng truyền đến âm thanh như có như không đang la lên.

Máu trên khuôn mặt Bố Mộc Bố Thái dần rút đi, khoé miệng run rẩy co rúm lại, tôi biết chừng mực thả tay ra, trên mặt ung dung duy trì vẻ tươi cười.

“Đại Phúc tấn!”. Tôi cung kính người, thờ ơ liếc về Triết Triết đi ra từ tiền sảnh ở lầu Tường Phượng.

Triết Triết vận trên người một bộ trường bào đỏ tía bằng tơ lụa, phấn son trên mặt đã mất sạch, mộc mạc nhưng lại có vẻ khoan thai và trang nhã.

Tôi tỉ mỉ quan sát cô nàng, tuy đã ba mươi bảy tuổi và được bảo dưỡng kỹ càng nhưng thời gian vô tình cùng việc nhà mệt nhọc vẫn in hằn dấu vết lên khuôn mặt cô nàng, đã không còn là cô gái non nớt mà tôi trông thấy dưới tàng mai năm xưa nữa, thế nhưng cái khí chất cao quý bẩm sinh đó thì vẫn không hề mất đi.

Trái lại Bố Mộc Bố Thái, hơn mười năm rồi mà vẻ cá tính vừa bốc đồng mà lại quật cường vẫn chẳng hề thay đổi. Nếu hành động lúc trẻ có thể gọi là non nớt đáng yêu, thì hiện giờ lại đang khiến người ta thấy chán ghét.

“Thật không dám nhận cái danh Đại Phúc tấn này”. Triết Triết lạnh lùng mở miệng như đang tự giễu.

“Bác khiêm tốn quá rồi đó”. Tôi mỉm cười trả lời, ánh mắt không tự giác liếc về Triết Triết, lại nhìn vào trong lầu Tường Phượng.

Cuối con đường lạnh lẽo và tĩnh mịch ấy có những bóng người đang chồng chất lên nhau, không cần đoán cũng biết đó là đám người Na Mộc Chung, Ba Đặc Mã Tảo đang ở sau coi náo nhiệt.

Trên sân thượng, gió nhẹ từ từ thổi, ba người phụ nữ Khoa Nhĩ Thấm đang đứng giằng co nhau thành hình tam giác.

Tôi bỗng cảm thấy buồn cười, rất nhiều năm về trước tôi cũng từng giống y nhưTriết Triết, hao tâm tổn trí bài xích việc Hoàng Thái Cực thân mật với phụ nữ, chỉ mong có thể giữ gìn một chút tôn nghiêm cuối cùng và hư danh địa vị trên hình thức của mình.

Hiện giờ thời gian thấm thoát trôi qua, tôi lại chuyển cho cô nàng rồi, đến lượt cô nàng vì hư danh mà vắt óc tìm kế gây sức ép cho tôi.

Làm Hoàng hậu hay không làm Hoàng hậu quan trọng đến thế sao?

Sau khi chết rồi cũng chẳng còn gì cả…

Tôi đưa tay sờ vào hạt Đông châu trên cổ, bỗng nhiên cảm thấy đáng buồn thay Triết Triết, rốt cuộc thì cả đời này, cô nàng đang truy đuổi điều gì thế? Lẽ nào chỉ là một cái danh Đại Phúc tấn, một cái vị trí Hoàng hậu Đại Thanh thôi sao?

Tôi nhẹ nhàng thở dài, chậm rãi cầm lấy sợi triều châu dài dài ấy rồi thuận thế đeo vào cổ Triết Triết.

Cô nàng đột nhiên sửng sờ, thoáng kinh ngạc nhìn tôi.

“Cáp Nhật Châu Lạc thỉnh an Hoàng hậu!”. Tôi cười nhạt, trong lòng chỉ là một mảng trống rỗng.

Bố Mộc Bố Thái kích động đến mức tiến lên phía trước: “Cô… cô không giành với bác hả..”.

Tôi cười lắc đầu, thấp giọng: “Bác, Hoàng hậu Đại Thanh là của bác… chính là của bác đấy”.

Tôi lập tức đi vào lầu Tường Phượng, bỏ lại hai cô cháu đứng tại chỗ kinh ngạc chẳng hiểu gì.

Tôi mệt rồi, muốn đi ngủ.

“Cáp Nhật Châu Lạp?”. Triết Triết ở phía sau gọi với tôi, giọng khẽ run rẩy, vừa hoang mang cũng vừa khó hiểu, “Vì sao?”.

Vì sao? Vì sao?

Tôi cười.

Dùng một mức âm thanh chỉ đủ để bản thân nghe thấy trả lòi: “Bởi vì… không đáng”.

Bởi vì Hoàng hậu là của cô, thế nhưng…

Hoàng Thái Cực vĩnh viễn là của tôi!

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play