Hai mươi hai tháng tư Sùng Đức nguyên niên, ngày thứ hai sau khi Hoàng Thái Cực xưng đế, truy tôn ông tổ thành Trạch Vương, ông sơ thành Khánh Vương, ông cố thành Xương Vương, ông nội thành Phúc Vương. Tôn thuỵ hào của Nỗ Nhĩ Cáp Xích thành Võ Hoàng đế, miếu hiệu Thái tổ, lăng mộ là Phúc lăng; tôn thuỵ hào Mạnh Cổ Tỷ Tỷ thành Võ Hoàng hậu. Truy phong tổ tộc Lễ Đôn Ba Đồ Lỗ là Võ Công Quận vương, truy phong công thần Phí Anh Đông là Trực Nghĩa Công, Ngạch Diệc Đô là Hoằng Nghị Công.

Mười lăm tháng tư, thả cho hai sứ thần của Triều Tiên là La Đức Hiến và Lý Khuếch về nước, ra lệnh cưỡng chế Quốc vương Triều Tiên phải giao nộp con tin, bằng không sẽ xuất binh đến Triều Tiên.

Hai mươi ba tháng tư, Hoàng đế luận theo công trạng mà xưng vương, sắc phong Đại Bối lặc Đại Thiện thành Hoà Thạc Huynh Lễ Thân Vương, Tế Nhĩ Cáp Lãng thành Hoà Thạc Trịnh Thân Vương, Đa Nhĩ Cổn thành Hoà Thạc Duệ Thân Vương, Đa Đạc thành Hoà Thạc Dự Thân Vương, Hào Cách thành Hoà Thạc Thạc Túc Thân Vương, Nhạc Thác thành Hoà Thạc Thành Thân Vương, A Tế Cách thành Đa La Vũ Anh Quận Vương, Đỗ Độ là Đa La An Bình Bối Lặc, A Ba Thái là Đa La Nhiêu Dư Bối Lặc.

Trong số Bối lặc Mông Cổ, Ba Đạt Lễ của Khoa Nhĩ Thấm thành Hoà Thạc Thổ Tạ Đồ Thân Vương, Ngô Khắc Thiện thành Hoà Thạc Trác Lễ Khắc Đồ Thân Vương, Bố Thái Tề thành Đa La Trát Tát Khắc Đồ Quận Vương, Mãn Châu Tập Lễ thành Đa La Ba Đồ Lỗ Quận Vương, Cổn Xuất Tư Ba Đồ Lỗ thành Đa La Đạt Nhĩ Hán Quận vương, Tôn Đỗ Lăng thành Đa La Đỗ Lăng Quận Vương, Ban Đệ thành Đa La Quận Vương, Khổng Quả Nhĩ thành Băng Đồ Vương, Đông thành Đa La Đạt Nhĩ Hán Đái Thanh, Nga Mộc Bố thành Đa La Đạt Nhĩ Hán Trác Lễ Khắc Đồ, Cổ Lỗ Tư Hạt Bố thành Đa La Đỗ Lăng, Đan Bả là Đạt Nhĩ Hán và Cảnh Cách Nhĩ là Đa La Bối Lặc.

Ngoài những người trên ra thì còn đặc cách phong vương cho ba vị người Hán, phong Khổng Hữu Đức thành Cung Thuận Vương, Cảnh Trọng Minh thành Hoài Thuận Vương và Thượng Khả Hỉ thành Trí Thuận Vương.

Nghĩ đến cảnh ngộ của ba vị vương người Hán này ở thời Khang Hy tôi chỉ có thể thở dài, bánh răng lịch sử đang dựa theo quỹ đạo vốn có của nó mà chậm rãi lướt qua. Mà hạt cát vô tình lọt vào dòng nghịch chuyển thời không là tôi đây đã sớm chẳng còn lòng dạ nào để đi dò tìm nguyên nhân hậu quả nữa, điều duy nhất mà tôi trông mong đó là có thể cùng Hoàng Thái Cực yêu đến răng long đầu bạc, bên nhau trọn đời.

Mồng tám tháng năm, Tát Cáp Liêm bệnh nặng đau thương qua đời, dường như Hoàng Thái Cực có chút cảm xúc nên sau cùng cho tạm dừng việc triều chính ba hôm.

Hôm đó đợi sau khi chàng rời khỏi đến phủ của Tát Cáp Liêm, thế là tôi ở trong phòng buồn bực khó chịu bèn lấy trường đao lập tức ra ngoài.

Tôi ngại cái khu vực trong sân Hậu cung đó thật không kín đáo, nếu tôi tập luyện ở đây e là sẽ thu hút môt đống phụ nữ ghé mắt vào bàn tán xôn xao. Nhờ vào tín bài treo ở eo mà tôi có thể rời khỏi lầu Tường Phượng một cách trót lọt, tìm một chỗ yên tĩnh trong Hoàng cung để chuyên tâm luyện đao.

Học nghệ tinh thâm do chăm chỉ luyện tập, bị bỏ phế là do việc ham vui, những lời này quả thật rất sâu sắc. Mấy năm nay không cầm vào chui đao, thân pháp cũng đã bắt đầu cứng, tôi liên tục cười khổ, lẽ nào do tôi đã lớn tuổi nên động tác không còn nhanh nhẹn như trước nữa?

Trời ơi, tôi cũng chỉ mới hai mươi tám tuổi thôi mà!

“Á!”. Trong lúc xoay người bất cẩn xẹt vào eo làm tôi liên tục kêu đau.

Ô Ương bị doạ đến mặt mày trắng bệch, ra sức khuyên tôi: “Chủ tử à, ngài nghỉ ngơi chút đi mà! Trời nóng như vậy ngài đừng để mất quá nhiều sức!”.

Tôi liên tục xua tay: “Khát nước quá, em về lấy nước tới cho ta đi!”. Cô bé do dự nhìn chung quanh, tôi biết cô bé có tâm sự, thế là vội hỏi, “Hoàng cung là chỗ quan trọng, sao có ai rảnh tới đây quấy rầy được? Huống chi…”. Tôi chém lưỡi dao vào không khí, “Kẻ nào không muốn sống mà đến chọc ta chứ?”.

Tôi cười tươi nhìn cô bé rời đi, đợi sau khi bóng dáng ấy cuối cùng mất tăm trong làng cây, tôi mới chợt quay đầu, trêu chọc nói: “Trịnh Thân vương xem chuyện vui đủ rồi nhỉ?”.

Phía hành lang gấp khúc ấy phát ra một tiếng buồn cười, bóng dáng thẳng tắp của Tế Nhĩ Cáp Lãng chậm rãi thong thả bước ra, tôi trông thấy sắc mặt gã đỏ hồng, tinh thần có vẻ khá tốt nên không khỏi thấy vui mừng.

“Hôm nay sao lại rảnh rỗi vào cung vậy?”. Tôi liếc nhìn gã.

Gã khoanh hai tay, tựa lưng vào cây cột hành lang, không trả lời: “Đao pháp của cô cứng đi nhiều rồi, xem ra hai năm nay Hoàng Thái Cực đối xử với cô rất tốt…”.

Tôi tra đao vào bao, đến gần gã.

Tế Nhĩ Cáp Lãng cũng không nói nhiều lời vô nghĩa, nếu gã đã nói thế, tất nhiên là còn có ẩn tình bên dưới.

“Phúc tấn…”.

“Gọi ta là A Bộ đi!”. Tôi hung tợn cắt lời gã.

Gã nhún vai tỏ vẻ không hề gì đáp: “Không phải gọi gì cũng đều là cô à?”.

Tôi có chút run sợ, Tế Nhĩ Cáp Lãng mất đi Ô Tháp Na, vẫn luôn có thể nhận ra được, có một thứ gì đó cũng đã mất theo.

“Được rồi, nói ngắn gọn đây”. Gã rời khỏi cột hành lang, đứng thẳng người, vẻ mặt có chút nghiêm nghị, khí thế đầy nghiêm nghị giống như đã quay trở lại là một Kỳ chủ của Tương Lam kỳ đang tuyên đọc quân lệnh với tôi.

Nhưng lúc này… gã đã là Hoà Thạc Trịnh Thân vương.

“Hoàng thượng một lòng dựa theo chế độ của người Hán, liên tục mở Ân khoa*, thiết lập sáu bộ, hiện giờ đã xưng đế phong vương, việc kế tiếp còn có thể làm gì thì cô cũng đoán được rồi đấy”.

*Kì thi mở làm ơn, tức kì thi bất thường, được tổ chức ngoài kì hạn thường lệ, để đánh dấu việc vui mừng nào của quốc gia, triều đình hoặc hoàng tộc. (Theo từ điển Nguyễn Quốc Hùng)

Tôi chậm rãi gật đầu.

“Người Mãn chúng ta không giống người Mông Cổ, theo tục lệ đều là một chồng nhiều vợ, đã truyền từ bao đời tổ tông cho tới nay, cũng không cảm thấy có gì không ổn, nhưng Hoàng thượng lại nói muốn phế bỏ quy củ, học theo người Hán là một vợ một chồng, ban đầu theo lệ là sẽ có ba vị Hãn vương Phúc tấn, sau đó chẳng những trong cung sẽ chỉ có một vị Quốc quân Phúc tấn thôi, ngay cả các Hoà Thạc Thân vương, Đa La Quận vương, Đa La Bối lặc mới phong, thậm chí mọi quan lại trong triều đều chỉ có thể chọn từ trong số những người vợ của mình ra một người được nhận phong hiệu, số còn lại đều bị giáng làm Thiếu Phúc tấn, phải dựa theo cách thức như thế thì Thiếu Phúc tấn gì đó cũng không còn khác thiếp thất là bao. Nhìn vào hành động của Hoàng Thái Cực trên đại điện hôm xưng đế ấy rồi ngẫm kỹ lại tâm ý của Hoàng Thái Cực, có thể biết được vị trí Quốc quân Phúc tấn này không phải cô thì sẽ không ai hết. Nhìn cô có vẻ không quá quan tâm, ta nghĩ có điều cần phải nói rõ với cô, có lẽ cô không rõ chế độ một vợ một chồng đó của người Hán là thế nào, đó là phụ nữ của Hoàng đế người Hán ấy à, ngoại trừ Hoàng hậu ra thì còn lại đều là thiếp thất, cho dù là phi tần cũng không ngoại lệ…”.

Gã lải nhải rất nhiều điều, thật ra có lẽ bản thân gã cũng không nói rõ đủ loại tập tục không giống nhau giữa người Mãn và người Hán, nhưng tôi hiểu được nỗi khổ tâm của gã, không khỏi cười nói: “Ta biết mà. Ta không cần đâu, thật đấy”. Dừng một chút, lại thở dài, “Cũng không phải là ta không muốn là người vợ duy nhất của chàng, ta muốn, rất muốn, muốn độc chiếm chàng, để chàng chỉ là của mình ta mà thôi, chỉ là, điều này không thể nào được. Ta biết nếu trở thành Quốc quân Phúc tấn, về sau khó tránh khỏi bị vây khốn trong vòng lẩn quẩn của cả cái Hậu cung này, ta không muốn lãng phí cuộc đời như thế, mai sau, chuyện mà Hoàng Thái Cực sẽ trải qua còn nhiều lắm, chàng không phải một Hoàng đế chỉ gìn giữ cái đã có, mà chàng sẽ còn tiếp tục đi mở rộng lãnh thổ, ta không muốn cứ mãi ở trong Hậu cung chờ chàng, ta muốn lúc nào cũng có thể làm bạn bên cạnh chàng, chàng đi đâu thì ta cũng đi đấy”.

Tế Nhĩ Cáp Lãng chợt sửng sốt, qua lúc sau lại chậm rãi gật đầu ngợi khen, ánh mắt buông xuống, dừng lại trên trường đao trong tay tôi, bĩu môi chế nhạo: “Chỉ bằng đao pháp như vầy mà muốn đuổi kịp bước Hoàng thượng sao?”.

Mặt tôi đỏ lên, ngượng ngùng nói: “Ta tập nhiều hơn là được, tuy việc xuất chinh đến Triều Tiên là phải làm, nhưng với ý của Hoàng thượng thì sẽ tính toán phái người đến quấy rầy sự chú ý của triều Minh trước đã… cho nên, hẳn là còn thời gian mà”.

“Người có thời gian rãnh rỗi là cô, không phải Hoàng thượng. Lẽ nào cô muốn Hoàng thượng ngày ngày bận trăm công đủ điều luyện đao với mình sao?”.

Tôi cười khúc khích: “Hoàng thượng không rảnh, nhưng mà Trịnh Thân vương tất nhiên rảnh”.

Gã nén cười nhìn tôi, đang muốn trả lời, bỗng phía bên kia có tiếng bước chân vang lên, gã nhanh chóng lùi về sau, mất hút sau bóng cây trên lối hành lang.

“Này, huynh còn chưa đồng ý với ta mà!”. Tôi hạ giọng nói.

Tiếng bước chân của Ô Ương ngày càng đến gần, âm thanh mờ ảo của Tế Nhĩ Cáp Lãng ẩn dưới tiếng ve kêu: “…Tuân mệnh”.

“Chủ tử! Nô tài lấy chút nước ô mai ướp lạnh cho ngài nè…”.

Ạc… Ạc…

Tiếng ve kêu inh ỏi, khuôn mặt trắng noãn của Ô Ương đã đỏ bừng, thấm đẫm mồ hôi, tôi nhìn cô bé, bỗng nhiên nhếch miệng cười, tâm trạng vô cùng tốt.

Mười tám tháng năm, Hoàng Thái Cực hạ chỉ truy phong Tát Cáp Liêm là Hoà Thạc Dĩnh Thân Vương. Đến ba mươi cuối tháng, quả nhiên lệnh cho mấy người là Võ Anh Quận vương A Tế Cách, Bối Lặc A Ba Thái và Dương Cổ Lợi dẫn quân xuất chinh đến nhà Minh, chọn tuyến đường nội Mông Cổ để tiến vào biên giới.

Tôi thấy thời gian gấp rút nên mỗi ngày càng không dám lười biếng.

Bởi vì phủ đệ của Trịnh Thân vương có Tô Thái nên tôi đương nhiên không muốn đi, bèn đến một khu biệt viện của Tế Nhĩ Cáp Lãng ở ngoại ô. Ngoài đao pháp ra, Tế Nhĩ Cáp Lãng còn mời riêng người đến dạy kèm tôi cưỡi ngựa bắn cung. Thỉnh thoảng mỗi khi gã rảnh rỗi là lại bị tôi lôi đến luyện đao, có điều cơ hội này cũng không được nhiều cho lắm.

Giáo viên được mời đến tuy không biết rõ thân phận của tôi nhưng thấy tôi là nữ, lại còn là khách của Trịnh Thân vương, nên lúc hành động tự nhiên biết điều mà tránh nặng tìm nhẹ. Đối luyện đao pháp với mấy người này trong tình huống như vậy thường sẽ không có hiệu quả nhiều, rất không thoả mãn.

Còn ở phía bên kia, Hoàng Thái Cực cũng ngoảnh mặt làm ngơ với việc thường xuyên rời cung của tôi mấy ngày gần đây, dường như rất yên tâm về việc tôi làm. Chàng không hỏi, tôi cũng không giải thích nhiều, tự cho rằng hành động giữa mình và Tế Nhĩ Cáp Lãng là rất trong sáng, không có gì hổ thẹn với lòng.

Như thế suốt một tháng trời, cái giá phải chi trả cho việc tôi bôn ba tới lui đó là cả người tôi bị cháy nắng một mảng lớn.

“Ôi”. Tôi ra sức thở dài, xem ra có làm bao nhiêu mặt nạ sữa bò mật ong cũng không cứu nổi rồi. Thu hoạch duy nhất của tháng này đó là cơ thể săn chắc hơn chút, rất có công dụng giảm béo, làm tôi sụt đi chừng ba bốn ký thịt.

Trên vai đột nhiên bị vỗ nhẹ, tôi theo bản năng rụt người lại, suýt nữa vung nắm đấm ra sau. Cũng may tôi phản ứng nhanh nên mơi không để hành vi của mình trong tiềm thức gây hoạ, nhưng dù là vậy, Hoàng Thái Cực ở sau vẫn lộ vẻ kinh ngạc, biểu cảm nhìn tôi đầy quái lạ.

“Khụ”. Tôi xấu hổ cười, tiện tay cầm lược qua loa chải lại mấy sợi tóc rối.

“Ta đến đây”. Chàng thuận thế cướp lấy cây lược trong tay tôi, nhẹ nhàng giúp tôi chải tóc.

Hồn tôi đang dạo chơi, mơ màng nghĩ ngợi, nếu lát nữa mở miệng cầu xin chàng dẫn tôi đi Triều Tiên, thật không biết chàng có dễ dàng đồng ý không nữa?

Ôi, dù sao chàng cũng đã là Hoàng đế, mà tôi là phi tử do chàng danh chính ngôn thuận rước về, Hoàng đế xuất chinh mà dẫn theo phi tử đi cùng e là không dễ lo liệu lắm nhỉ?

Tôi không muốn làm chàng khó xử, chỉ là nghĩ tới việc một mình ở trong cung chật hẹp, cả ngày đối diện với sự tranh giành nhau giữa mấy người phụ nữ ấy, tôi càng thêm chán nản.

Tóc được vén sang một bên, một nụ hôn ướt át nhẹ nhàng hôn vào sau tai tôi, âm thanh của Hoàng Thái Cực vô cùng mê hoặc: “Vì sao lại không muốn danh phận? Ta đã đồng ý với nàng, để nàng trở thành người vợ duy nhất của ta rồi mà! Ta sẽ không để nàng oan uất thêm điều gì nữa, bây giờ khi mà ta đã có được quyền lực thống trị thì nàng lại không thấy hứng thú nữa? Làm vợ của Hoàng Thái Cực ta khiến nàng coi rẻ như vậy sao?”.

Tôi bật cười, hiểu được đây là chàng đang cảm thấy ấm ức thay tôi.

Trước kia tôi muốn làm Đại Phúc tấn của chàng, thậm chí là một trong đám Phúc tấn ấy, nhưng chàng bất lực, hiện giờ chàng đã có năng lực thống trị thiên hạ, thậm chí còn bãi bỏ chế độ một chồng nhiều vợ ngày xưa, làm theo chế độ một chồng một vợ của người Hán, nhưng tôi đã không còn hứng thú với hư danh nữa rồi.

Ngẩng đầu lên, tôi hôn vào khuôn mặt trái của chàng, cười nói: “Làm Quốc quân Phúc tấn sẽ phải quản lý cả Hậu cung lận, phí sức lao động thì thôi đi, đằng này ngày nào cũng phải tốn công tốn sức mà còn chẳng được ngợi khen… em không có hứng thú với cái ăn mặc hay cái ngủ nghỉ của mấy người Phúc tấn đó đâu, vì vậy cho phép em được lười biếng, em không muốn làm Hoàng hậu kiêu ngạo, làm vợ của chàng là được”.

“Vợ của ta?”. Chàng mê mang lặp lấy mấy chữ này.

Tôi mỉm cười, xoay người ôm lấy cổ chàng, chủ động áp đôi môi hồng đến: “Chàng ở đâu thì em ở đó… sống chết có nhau. Em chỉ làm vợ của chàng và chỉ là vợ của chàng mà thôI!”.

“Du Nhiên, vợ của ta…”.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play