Vào hôm Giao thừa lại có người đến dâng tấu nói rằng tội của Mãng Cổ Nhĩ Thái và Đức Cách Loại là không thể tha thứ, tuy rằng người đã không còn, nhưng cần đào mộ để thị uy.

Tâm tình vốn đã thoải mái hơn trong bầu không khí mừng năm mới này, nhưng khi đọc đến phần sổ gấp đó, cuối cùng tôi cũng bộc phát lửa giận đã đau khổ kìm nén mấy hôm nay, nổi cáu nói: “Vẫn còn chưa chịu để yên sao? Đã từng thấy người bỏ đá xuống giếng nhưng đến giờ chưa thấy ai lại khăng khăng không chịu buông tha như thế này!”.

Hoàng Thái Cực cười nhạt nhìn tôi một lúc lâu, bỗng nhiên thở ra một hơi, khoẻ miệng chậm rãi cong lên: “Cuối cùng thì nàng cũng la lên rồi”.

Tôi hơi sửng sốt.

“Ta biết trong lòng nàng bất mãn, chỉ là nhịn không muốn oán giận trách ta tàn nhẫn thôi”.

“Em…”.

“Thôi vậy!”. Chàng vứt sổ gấp lên bàn, “Phạt đào mồ phanh thây thì miễn, chỉ cần san bằng vậy”. Nói xong bút son múa máy, qua loa viết xuống một dòng chữ Mãn.

Có câu là “Nhất tướng công thành vạn cốt khô”*, huống chi đây là thành tựu của một đế vương lập quốc!

Dù trong lòng tôi có ngàn vạn u sầu nhưng cũng không thể can thiệp quá nhiều được, cuối cùng chỉ đành bất lực thở dài.

Nỗi buồn bực tích trữ trong lòng khó giải bày, dây thần kinh sau ót lại âm ỉ đau nhức, bỗng nghe ngoài cửa vang lên những tiếng bước chân dồn dập, Triết Triết dẫn theo một đám nô tài vội vã đến đây.

Tôi thấy mặt mày cô ta tái nhợt, trong đôi mắt thanh tú xen lẫn vẻ sợ hãi, tôi chợt cảm có chuyện không ổn. Quả nhiên, sau khi trông thấy Hoàng Thái Cực liền run giọng bẩm báo: “Đại Hãn, Đại A ca… đã giết chết Đại Phúc tấn của mình! Lúc này đang quỳ ở ngoài lầu Tường Phượng để nhận tội”.

Tôi lảo đảo lùi từng bước, cơn nghẹn ứ ở ngực ngày càng day dẳng thêm.

Sắc mặt Hoàng Thái Cực chưa hề thay đổi, thoáng nheo mắt liếc về Triết Triết, lạnh lùng nói: “Chẳng có tiến bộ gì hết, đành cho nó đi khỏi đi”.

“Vâng…”. Khi Triết Triết đứng dậy rời đi đã ném cho tôi một ánh mắt, tôi nghĩ đại khái là cô ta hy vọng tôi có thể cầu xin giúp Hào Cách. Chỉ là cô ta sẽ mãi chẳng hiểu được, Hoàng Thái Cực sẽ không vì một chuyện giết vợ mà trách tội Hào Cách đâu, bởi vì trong mắt chàng, người mà Hào Cách giết chết không phải là người vợ thanh mai trúc mã của Hào Cách, mà là tàn dư của Mãng Cổ Tế.

Vì là đêm Giao thừa nên trong cung sẽ đại tiệc như thường lệ, bên ngoài nhìn qua thì vẫn vinh quang náo nhiệt như thế, nhóm Hãn phi do Triết Triết dẫn đầu, ai nấy đều dẫn theo con mình ngồi vây quần cùng nhau, vừa nói vừa cười. Ngay cả Ba Đặc Mã Tảo cũng dẫn theo Thác Nhã như không hề có khúc mắt mà hoà nhập với mọi người, bàn tay nhỏ bé của Thác Nhã đang nắm chặt lấy ống tay áo của Thục Tế, vô cùng ỷ lại vào chị mình. Còn ngay tại hai bên bọn họ, là Na Mộc Chung đang mỉm cười, nhũ mẫu ma ma ở sau đang bế đứa con trai mới một tuổi đã mất cha từ trong bụng mẹ, A Bố Nại.

Cảm thấy thật tò mò!

Bọn họ lại có thể bình thản ở chung giống như đại gia đình này vốn là một khối.

Nang Nang Phúc tấn Na Mộc Chung tiến cung đến nay cũng đã một thời gian, nhưng cô nàng không giống Ba Đặc Mã Tảo, cô nàng là một người niềm nở và hào phóng, trái lại không mất đi đầu óc mưu tính của phụ nữ, khiến thế lực Hậu cung của Hoàng Thái Cực bị chia thành hai phe rõ rệt. Nếu ngay từ đầu nói Ma Đặc Mã Tảo khúm núm chẳng được xem trọng thì hiện giờ có thêm Na Mộc Chung, cả thế cục đã lập tức đảo ngược.

Triết Triết và Bố Mộc Bố Thái không thể không tốn nhiều công sức để đối phó với tình địch của bọn họ, hoặc nói đủ hơn là đối thủ chính trị, dưới sự giằng co và xung kích giữa hai thế lực ấy cũng khiến một người có thân phận tế nhị như tôi có được không gian tự do để hít thở.

Triết Triết và Bố Mộc Bố Thái dựa vào thân phận cùng một tọc Khoa Nhĩ Thấm mà ra sức lôi kéo tôi; mà Na Mộc Chung và Ba Đặc Mã Tảo thì dựa vào việc từng quen biết để lấy lòng tôi.

Nhìn vào bầu không khí hân hoan của tiệc nhà đêm Giao thừa, rồi lại quan sát Hoàng Thái Cực bên cạnh không tỏ vẻ buồn bực hay vui mừng, tôi bỗng có chút ngộ ra, có lẽ lúc trước sở dĩ Hoàng Thái Cực để Ba Đặc Mã Tảo và Na Mộc Chung tiến cung làm phi, ngoài mấy yếu tố nhất định ra, thậm chí hẳn là chàng đã lường trước một bước về cục diện ngày hôm nay, nên mới có thể thản nhiên đồng ý.

Suy nghĩ của Hoàng Thái Cực… quả nhiên, là thứ mà người thường không dễ suy đoán.

Chỉ sợ, chỉ có bụng dạ như thế, suy nghĩ như thế mới có thể nhất thống quần hùng, cao ngạo trông xuống thiên hạ ấy chứ!

Mồng một tháng giêng năm Thiên Thông thứ mười, Hoà Thạc Bối lặc cùng Đại Phúc tấn của mình từ các phủ đến chúc tết, chỉ có Nhạc Thác một mình đến, sau khi làm lễ ba quỳ chín khấu mới cao giọng thẳng thừng nói: “Hào Cách đã giết vợ, vậy vợ con cũng khó được khoan dung!”.

Tôi nghe thấy liền chấn động, ngay sau đó đã thấy Nhạc Thác quỳ xuống đất, sống lưng thẳng tắp, ánh mắt trong veo, chính trực nghiêm nghị, hiểu ra ý này, không khỏi cảm thấy kính nể.

Y đang lấy lùi làm tiến, hòng phản lại một quân cờ của Hoàng Thái Cực.

Trong mắt Hoàng Thái Cực xẹt qua tia sắc bén, nhưng trên mặt lại ôn hoà cười nói: “Cháu nói gì vậy? Hào Cách ngu dốt, sao cháu có thể giống nó được… cháu mau đứng lên đi, trở về an ủi cháu dâu. Ngạch niết của con bé phạm tội, không liên quan tới nó”.

“Đại Hãn nhân từ! Nhạc Thác vô cùng cảm phục!”. Nói xong lại dập đầu lạy ba lượt, lúc này mới lui ra ngoài.

Tôi thấy Hoàng Thái Cực dần thu lại vẻ tươi cười, nhịn không được phì cười, ngợi khen: “Nhạc Thác này quả thật có chút cứng cỏi lạ thường”.

Hoàng Thái Cực hừ lạnh: “Nó một mực muốn giúp Phúc tấn nó như vậy, tương lai ắt không có được kết cục tốt”.

Tôi không khỏi nhớ về ba năm trước, khi Mãng Cổ Nhĩ Thái rút đao trước ngự tiền ở Đại Lăng Hà, Nhạc Thác đã tự mình giúp hắn ta tranh luận, kết quả bản thân cũng bị liên luỵ. Hiện giờ bộ tộc Mãng Cổ Tế đã bị hoạch tội, người bên ngoài không dám gièm pha, cũng chỉ duy nhất một mình Nhạc Thác đứng ra chỉ trích bằng chứng gián tiếp của Toả Nặc Mộc Đỗ Lăng là không hề có căn cứ.

Cái người Nhạc Thác này, gạc một bên việc y có thật là đang cố ý giúp người nhà mẹ vợ mình hay không, mà chỉ dựa vào sự gan dạ cùng nhanh trí khi đứng trước mặt Hoàng Thái Cực đó cũng đã khiến người ta nhìn bằng đôi mắt khác.

“Được rồi mà, đừng tức giận dỗi nữa”. Tôi đẩy Hoàng Thái Cực, tủm tỉm cười nói, “Người ta vợ chồng ân ái, không đành lòng chia lìa, chàng lại suy bụng ta ra bụng người, lẽ nào chàng không thông cảm được tí nào sao?”.

Hoàng Thái Cực nhướng mày, hơi lộ vẻ.

“Không nể mặt tăng cũng nể mặt phật, tốt xấu gì lúc trước khi lập Hãn y cũng từng giúp chàng, thêm nữa… Đại Phúc tấn A Mộ Toa Lị đó còn là mẹ ruột của Lan Khoát Nhĩ chúng mình…”.

Hoàng Thái Cực ôm lấy cánh tay tôi, cảm khái nói: “Thôi, bỏ đi… nếu nói về làm gương thì kẻ làm Đại Hãn ta, người đầu tiên trốn không thoát sự ôn nhu của người vợ đầu ấp tai gối của mình, sao còn đi chỉ trích người khác được chứ”. Nói xong, cẩn thận hôn vào lòng bàn tay tôi.

Tôi cười vui vẻ, vì chàng có thể nghe lời tôi mà buông tha cho con gái lớn của Mãng Cổ Tế, cảm thấy vui sướng bội phần.

Hoàng Thái Cực vẫn là Hoàng Thái Cực, tuy rằng chàng sắp trở thành Hoàng đế, nhưng nói cho cùng thì vẫn là Hoàng Thái Cực yêu tôi, thương tôi! Tấm lòng yêu thương tôi của chàng, trước giờ chưa từng thay đổi!

Sau đó, Hoàng Thái Cực lấy Ngưu Lục của Chính Lam kỳ với Ngưu Lục của Chính Hoàng kỳ nhập vào nhau, sau đó lại chia làm hai, tạo thành Chính Hoàng kỳ mới và Tương Hoàng kỳ mới, do bản thân mình thống lĩnh. Lại rút ra tám Ngưu Lục vốn thuộc Chính Lam kỳ chia cho Đại A ca Hào Cách, và đổi tên lá cờ Tương Hoàng kỳ vốn do Hào Cách thống lĩnh thành Chính Lam kỳ.

Mồng mười tháng Giêng năm Thiên Thông thứ mười, cuối cùng Mã Khách Tháp mười một tuổi dưới sự khăng khăng của Hoàng Thái Cực cũng đã được gả cho Ngạch Triết. Bởi vì là Cách cách con vợ cả, bên kia lại là Bối lặc thủ lĩnh của Mông Cổ Sát Cáp Nhĩ, nên sự phô trương đương nhiên là không giống nhau.

Tôi biết Hoàng Thái Cực có chút mất kiên nhẫn, muốn nhờ vào cuộc hôn nhân này để lôi kéo lòng dân các bộ Mông Cổ mới được, tôi vốn muốn giữ Mã Khách Tháp lại thêm hai năm nữa, nhưng hiện giờ đành thôi.

Nhóm Bối lặc ở phía Nam sa mạc Mông Cổ quả nhiên rất biết điều, dưới sự dẫn đầu của Ngạch Triết đã đồng loạt dâng tấu yêu cầu Hoàng Thái Cực nhận tôn hiệu xưng đế. Lúc này Hoàng Thái Cực bày tỏ rằng Triều Tiên là anh em láng giềng, cũng cần bàn bạc cùng, và cũng cần thông báo cho cả những Bối lặc Mông Cổ ở phía ngoài chưa đến.

Mồng hai tháng hai, Hoàng Thái Cực lấy danh nghĩa phúng viếng lễ tang của Vương phi Triều Tiên mà lệnh cho Hộ bộ Thừa chính hai người là Anh Nga Nhĩ Đại và Mã Phúc tháp dẫn một trăm bảy mươi lăm người bao gồm cả sứ thần Mông Cổ đến Triều Tiên, lấy danh nghĩa của tám vị Hoà Thạc Bối lặc và mười bảy Cố Sơn đại thần của Đại Kim cùng với bốn mươi chín vị Bối lặc của mười sáu bộ Mông Cổ gửi thư, trong thư viết: “Chúng ta tuân theo chỉ dụ, cử sứ đi nghe tin, vương có thể sai con cháu thân thiết của mình đến để cùng nhau tấu trình. Chúng ta tuân theo ý trời, dâng tôn hiệu, chuyện đã được định xong, thật lòng ủng hộ, mong vương cũng sẽ cùng đồng lòng”.

Hai mươi hai tháng hai, dưới sự thúc giục không ngừng nghỉ của Hoàng Thái Cực, cuối cùng thì Tế Nhĩ Cáp Lãng cũng đã cưới Tô Thái vào nhà. Gã trưng ra một loại thái độ có cũng được không có cũng không sao khiến người khác dù bực mình nhưng cũng hết cách.

Hoàng Thái Cực sợ Tế Nhĩ Cáp Lãng làm bừa, vì vậy cố tình phân phó Triết Triết xử lý toàn bộ, Đại Hãn đã sắp xếp như thế nên Triết Triết cũng không dám qua loa và coi thường, trước ngày cưới đã đón Tô Thái vào cung, đêm đến đưa dâu, lại tự mình dẫn một nhóm Phúc tấn của Hãn vương cùng Phúc tấn của Bối lặc đưa Tô Thái danh giá lên kiệu hoa.

Cả hôn lễ đều đã lo liệu xong, gần vào tiệc liền mở ra một trăm hai mươi bàn, còn náo nhiệt hơn cả lúc Mã Khách Tháp được gả đi.

Mồng bốn tháng ba, Hoàng Thái Cực ra lệnh mở rộng thêm văn quán, đổi tên thành Nội tam viện, chia thành: Viện Nội quốc sử, viện Nội bí thư, viện Nội Hoằng văn.

Hai mươi tháng ba, đám người Anh Nga Nhĩ Đại đi sứ Triều Tiên trở về Thịnh Kinh, sau khi kể lại vắng tắt, nói là bọn họ khi ở Hán Thành đã suýt bị tra tấn đốt sách, quốc vương Triều Tiên không chỉ từ chối nhận thư hàm mà thậm chí còn gửi thư cho tướng trông coi biên giới nhà Minh, tố cáo việc xưng đế của Hãn nước Đại Kim”.

May mà Anh Nga Nhĩ Đại nhanh nhạy, từ Triều Tiên trốn về còn chặn đứt đường đưa thư kia…

Giờ phút này, bức thư đã ở trước mặt Hoàng Thái Cực.

“Ầm!”. Hoàng Thái Cực nện một quyền lên mặt bàn, làm lay động cả giá bút.

Tôi tiến lên đỡ lấy giá bút, trông thấy vẻ mặt giận dữ của chàng liền không khỏi lo lắng cầm bức thư lên xem cẩn thận.

Thư viết bằng chữ Hán, cốt đoan chính, tuy không gọi là tuyệt hảo, nhưng cũng toát ra vài phần nhẹ nhàng khoan thai.

“Vận mệnh quốc gia bất hạnh, lại gặp phải chuyện năm Đinh Mão, bất lực mà lầm lỡ đi giảng hoà với nó. Trong suốt mười năm sống xấu hổ và nhẫn nhục, vô cùng căm hận, đây là nỗi lòng của ta. Nay tộc Mãn Châu ngày càng cường thịnh, chúng muốn xưng danh lớn, cố ý đưa thư muốn thương nghị, vua tôi của quốc gia ta, dù là mạnh hay yếu, tồn hay vong đều quyết định một cách chính đáng, đó là không nhận thư của chúng. Sứ thần tộc Mãn Châu ngày ngày đều đe doạ đòi thư, nhưng bọn ta không hề tiếp đãi, bèn phẫn nộ bỏ đi. Nam nữ trong đô này đều biết tai hoạ đã ở ngay trước mắt, cũng lấy sự quyết đoán làm thượng sách. Đại nhân có thể báo ngay cho dân chúng biết, người hiền đều có mưu lược riêng để khích lệ khí thế dũng mạnh, hoạn nạn giúp đỡ lẫn nhau để đền đáp công ơn của đất nước!”.

Chữ viết nho nhã, giữa các hàng lộ ra vẻ khúm núm mà ông vua của một nước Triều Tiên đối tướng biên giới nhà Minh.

“Năm Đinh Mão… năm Đinh Mão là năm nào vậy?”.

“Thiên Thông nguyên niên”.

“Hả, Thiên Thông nguyên niên…”. Tôi kéo dài giọng, “Lúc đó em còn ở đây mà đã có chuyện gì xảy ra sao?”.

Hoàng Thái Cực vốn đang vô cùng phẫn nộ, đột nhiên bị tôi quấy rối chuyển đề tài thì sửng sốt, dần dần ánh mắt trở nên bình tĩnh, toát ra vẻ dịu dàng: “Ta không tin nàng có thể quên mất”.

Tôi hé miệng cười, làm bộ giật mình nhớ ra, nói: “À, nhớ rồi, chính là Đại Hãn thân chính, tấn công Cẩm Châu phải không ta?”.

Sắc mặt Hoàng Thái Cực trầm xuống, hung tợn nói: “Nàng cố ý gợi lên vết thương của ta!”. Nói xong, mười ngón tay vươn ra làm bộ muốn bổ về phía tôi.

Tôi cười sằng sặc nghiêng người né tránh.

“Nàng làm lòng ta bị tổn thương rồi”. Chàng đột nhiên trở nên ảm đạm, mi mắt rũ xuống, hai vai khẽ run rẩy.

“Hoàng Thái Cực!”. Tôi luống cuống, căng thẳng lại gần chàng, “Xin lỗi…”.

Nhẹ nhàng chạm vào chàng, nhưng chàng lại nhíu chặt mày rồi lắc đầu.

“Xin lỗi! Xin lỗi mà!”. Tôi liên tiếp kêu lên, lòng vô cùng hoảng hốt, “Xin…”.

Trên lưng bỗng căng ra, tôi bị chàng ôm chặt vào trong lòng, đang lúc kinh ngạc thì chàng đã đưa môi mình áp đến, hôn tôi. Hô hấp liền đông lại, tôi bị ngộp đến mức ngực khó chịu, đưa tay ra định đấm chàng, nhưng chàng chẳng thèm để ý mà vẫn ôm chặt eo tôi, day dưa đến chết.

Vào lúc tôi sắp không thở được nữa thì chàng mới lưu luyến buông ra, đôi mắt thâm thuý, tình cảm bịn rịn: “Đây là trừng phạt”. Chàng dùng ngón tay phải nhẹ nhàng xoa vào cánh môi sưng đỏ của tôi, gian xảo cười nói, “Nếu còn trả lời sau nữa thì phạt tiếp”.

Tôi vội vàng giơ hay tay, đoạn la lên: “Em đầu hàng rồi đây, em biết chàng đi muốn nói đến việc xảy ra vào tháng Giêng nguyên niên đó, A Mẫn và Tế Nhĩ Cáp Lãng xuất chinh đến Triều Tiên”.

Lần đó xuất chinh, A Mẫn trực tiếp áp sát Hán Thành, thậm chí còn làm cho Quốc vương Triều Tiên là Lý Tông sợ mất mật phải tháo chạy khỏi kinh đô… nghĩ lại lúc này A Mẫn sớm đã bị giam trong bức tường thành chót vót, chỉ sợ đời này khó thể trông thấy mặt trời một lần nữa, bất giác tôi chợt ngây người, lo sợ mình lỡ lời lại làm Hoàng Thái Cực khó chịu.

Nhưng chàng không để ý nhiều, lại cúi đầu thơm một cái lên khoé môi tôi, khẽ cười nói: “Trả lời đúng… thì có thưởng”.

“Xấu xa!”. Có rất nhiều lúc, với người ngoài chàng luôn biểu hiện vẻ tàn nhẫn và vô tình không kể hết, nhưng cứ ở trước mặt tôi, chàng vẫn giống như một đứa trẻ mãi chẳng trưởng thành. Khi thì sẽ làm nũng, khi thì sẽ đùa dai…

“Du Nhiên, nàng sẽ làm gì với bức thư này?”.

Tôi nghiêng đầu nghĩ ngợi: “Em thấy chàng không nên tức giận, văn hoá Triều Tiên chịu sự hun đúc của văn hoá Nho gia người Hán đã bao đời nay, tôn kính người Hán, xem nhà Minh là chủ, nên có hành vi chống đối như vậy là điều tất nhiên mà. Nếu chỉ với một bức thư vô cùng đơn giản đã có thể làm cho bọn họ cúi đầu quy thuận, đó thật sự là một ý nghĩ quá ngây thơ rồi đó”. Tôi cười tươi bắt lấy bím tóc của chàng để trong tay nghịch ngợm, “Chàng trở nên ngây thơ khi nào vậy hả? Hoàng Thái Cực…”.

“Cô nàng ngốc!”. Chàng bật cười đoạt lại bím tóc, “Trái lại phải hỏi là, từ lúc nào mà đầu óc nàng đã trở nên thông minh như thế?”.

“Em vốn không hề ngốc, huống chi em hiểu chàng… em hiểu chàng hơn bất kỳ ai, còn hiểu hơn cả việc hiểu bản thân mình nữa kìa”.

Chàng thoáng xúc động, cảm xúc dồn vào người tôi, nói: “Cảm ơn nàng, Du Nhiên”. Dừng một chút, lại chuyển đề tài, ngạo nghễ nói, “Tuy rằng chuyện này cho ta một cơ hội vô cùng tốt để phát binh đến Triều Tiên, nhưng… việc cấp bách hiện nay vẫn là phải tập trung tinh lực ở chuyện định tôn hiệu. Sự xấc xược của Triều Tiên ta sẽ nhớ rõ, tạm thời cho bọn chúng ung dung một chút, sớm muộn gì rồi ta cũng sẽ chỉnh đốn bọn chúng thôi”.

Hôm sau, sau khi Hoàng Thái Cực triệu chư Bối lặc đại thần đọc bức thư này liền quyết định sai người đi đến Triều báo cho bọn họ hiểu được lợi hại, ra lệnh bắt con của đám đại thần đưa đến Thịnh Kinh làm con tin, nếu không thể ắt sẽ xuất binh chinh phạt, tuyệt đối không khoan dung.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play