Vào cuối tháng chợt có tin truyền báo đến, Lâm Đan Ba Đồ Lỗ Hãn của Sát Cáp Nhĩ qua đời vì bệnh! Người đàn ông khi còn trẻ lên ngôi với một ý chí hừng hực muốn thống nhất toàn bộ Mông Cổ giống như Nỗ Nhĩ Cáp Xích thống nhất Nữ Chân, sau cùng lại u uất chết đi trên Đại Thảo Than, hưởng dương bốn mươi hai tuổi.

Sau khi Lâm Đan mất, ngôi vị Hãn giao lại cho Ngạch Triết thừa kế, nghe nói Khách Nhĩ Khách Khước Đồ Đài Cát đã dẫn người ngựa của mình rời đi, tiến vào Thanh Hải. Bộ chúng còn lại của Lâm Đan ngoại trừ một bộ được chia đi theo mẹ con Tô Thái từ Đại Thảo Tham trở về Ngạc Nhĩ Đa Tư ra, những người còn lại sinh sống lẻ tẻ như chim thú, phần lớn đều đã cùng Cao nhĩ môn Phúc tấn và Đậu Thổ Môn Phúc tấn lần lượt chuyển qua nương nhờ Đại Kim.

Chú ruột của Lâm Đan là Mao Kỳ Tha Đặc cuối cùng cũng không ở Khoa Nhĩ Thấm dài lâu, tôi không rõ giữa ông ta và Khoa Nhĩ Thấm đã xảy ra chuyện gì, nhưng cuối cùng ông ta cũng sáng suốt chọn Hoàng Thái Cực.

Có lẽ do mấy ngày này tôi luôn nghĩ đến họ, nên suốt vài đêm liên tiếp tôi đều nằm mơ thấy Đa La Phúc tấn Tô Thái, Nang Nang Phúc tấn Na Mộc Chung, ngoài ra còn có Bá Kì Phúc tấn, Thái Tùng Cách Cách, Thục Tế Cách cách, Thác Nhã Cách cách… cứ đảo điên trong mơ, cả đám người hỗn loạn, quấy phá đến mức vào ban ngày đầu óc cũng mơ mơ màng màng, không thể tỉnh táo.

Nang Nang Phúc tấn… cô ấy hẳn là sắp sinh rồi? Đứa trẻ từng được xem là điềm lành ấy, chưa từng nghĩ rằng vận mệnh của nó chưa sinh ra đã mất đi cha.

Tôi ngồi sau bức bình phong liên tục thở ngắn thở dài, huyệt thái dương ẩm ỉ đau, tôi dùng ngón tay nhẹ nhàng ấn, chưa được mấy cái đã nghe thấy ngữ điệu không nhanh không chậm của Đại Thiện vang lên: “Đậu Thổ Môn Phúc tấn là vợ của Lâm Đan, cũng là trời cao ban tặng, Đại Hãn nên lấy…”.

Tôi sửng sốt đứng bật dậy khỏi ghế, Đại Thiện… vừa rồi hắn ta đang nói gì thế?

“Ta không thích hợp nạp cô Phúc tấn đó, để cô ta phối với gia đình bất hoà của Bối lặc hẳn là ổn”. Hoàng Thái Cực thản nhiên cự tuyệt.

“Đại Hãn! Đại Thổ Môn Phúc tấn là do ơn trên ban tặng, nếu Đại Hãn không lấy cô ta, sợ là trái với ý trời”.

“Ý trời?”. Hoàng Thái Cực cười lạnh, “Vì sao lại cho đó là trời cao ban tặng?”.

“Lẽ nào Đại Hãn đã quên, ba tháng trước có một con chim trĩ mái từ phía Tây bay vào trong lều Hãn, lẽ nào không phải là điềm lành mà trời cao đã chỉ điểm sao?”.

“À…”. Hoàng Thái Cực bỗng chốc bật cười, có lẽ mọi người trên điện chưa từng trông thấy Hãn vương của bọn họ cười tươi đến như thế, cả đám không khỏi cùng ngây ra cả người.

Tôi đứng sau bức bình phong liên tục cười khổ, điều Hoàng Thái Cực đang nghĩ trong lòng lúc này hoàn toàn đã bỏ xa điều mà đám Đại Thiện nghĩ.

Phong tục của Mông Cổ và Nữ Chân không khác nhau lắm, nhưng sự đối đãi dành cho nữ giới ở Mông Cổ tốt hơn người Nữ Chân gấp trăm lần, nếu như phụ nữ Mông Cổ đã mất chồng, sẽ kế thừa quyền lực và tài sản của trượng phu mình. Nhưng ở thời đại nam quyền phát triển mạnh này, phụ nữ không thể không sống dựa vào đàn ông, khi người quả phụ đó tái giá, số tài sản của chồng trước để lại sẽ trở thành sính lễ tốt nhất của cô ta.

Hiện giờ vừa muốn kế thừa toàn bộ tài sản cùng bộ dân của Lâm Đan, vừa muốn để những bộ dân đó tâm phục khẩu phục quy thuận Đại Kim, cách tốt nhất đó chính là lấy Phúc tấn của Lâm Đan.

Nếu xét về mặt chính trị mà xem xét, đề nghị đó của Đại Thiện quả thật có thể xem là cách ổn thoả nhất.

“Đại Hãn không phải là hạng người háo sắc nạp nhiều thê thiếp… nếu như Đại Hãn là bạo quân như thời cổ đại, hoang dâm vô độ, ham mê nữ sắc, thì ta không những không khuyên nạp, mà còn sẽ ra sức can ngăn… nhưng Hãn của Đại Kim ta làm việc có đức độ, hợp với lẽ trời, được ơn trên phù hộ. Hãn biết nghĩ cho mọi người, hễ là anh em hay thần dân, đều yên vui thuận lời, dân chúng đều ủng hộ, xem Hãn như cha! Ta thường ngẫm nghĩ, không biết nên dùng cách gì để khiến cho quốc khố Đại Kim càng đầy, vươn đến sự thịnh vượng giàu sang…”.

“Huynh…”.

Hoàng Thái Cực nghẹn họng, Đại Thiện vẫn thản nhiên như chưa phát hiện, vẫn thành tâm khuyên nhủ: “Nếu như Hãn giàu sang, ắt dân giàu nước mạnh, nếu Hãn bần cùng, dân chúng khổ cực. Lời ta nói hôm nay, nếu có trái với lòng, nhất định sẽ bị trời phạt! Nếu Đại Hãn lấy Đậu Thổ Môn Phúc tấn, lòng dân sẽ yên ổn vui sướng, nếu không lấy, lòng dân oán hận…”.

“Đại Thiện! Ngươi to gan!”. Hoàng Thái Cực đập bàn đứng dậy, chỉ tay vào Nhị ca phía bên dưới, nổi giận, “Huynh đang uy hiếp ta hả?”.

Đại Thiện kinh ngạc nhìn Hoàng Thái Cực, không rõ nguyên do, đám người bên dưới cũng lộ ra vẻ không sao nói rõ.

“Không dám! Nhưng ta không rõ…”.

“Huynh không rõ à?”. Hoàng Thái Cực cười lạnh, “Lẽ nào ta nhất định phải nghe theo huynh nói, đi cưới người quả phụ đó? Ta muốn lấy người ra sao, lẽ nào bản thân ta không rõ bằng huynh sao?”.

Tôi ở sau bức bình phong căng thẳng như kiến bò trên chảo, tính khí của Hoàng Thái Cực lại bộc phát nữa rồi, giống như… mỗi lần xảy ra chuyện gì liên quan đến Đại Thiện hoặc liên quan đến tôi, Hoàng Thái Cực đều sẽ mất bình tĩnh.

“Đại Hãn bớt giận!”. Đám người cấp dưới trong phút chốc đều nhất tề quý rạp xuống, “Ta cho rằng lời của Đại Bối lặc không có gì không ổn! Xin Đại Hãn hãy suy nghĩ thêm!”.

Hoàng Thái Cực trầm mặc không lên tiếng, xuyên qua khe hở, tôi có thể trông thấy nắm tay chàng đang xiết chặt, các khớp xương gồ lên đều đã biến thành một màu trắng bệch.

Yên tĩnh như nước trong ao tù! Ngoài tiếng hít thở rất khẽ ra, trong lều không còn chút âm thanh gì, mọi người ngẩng đầu, mong chờ nhìn vào Hoàng Thái Cực, đợi chàng đưa ra một câu trả lời thuyết phục.

Bình tĩnh đi nào, Hoàng Thái Cực! Xin chàng hãy bình tĩnh một chút!

Tôi thầm cầu nguyện trong lòng, lo lắng vịn vào bức bình phong, hận không thể lao ra vỗ về cơn phẫn nộ của chàng, khuyên ngăn chàng chớ xúc động.

“Chuyện này… để sau bàn bạc”. Cuối cùng, âm thanh khàn khàn chậm rãi vang lên, Hoàng Thái Cực hất tay, “Các ngươi lui trước đi”. Chàng ngã ngồi vào ghế dựa, cả người lả đi như một quả bóng cao su, xui lơ dựa vào ghế.

Cuối cùng vẫn không có mâu thuẫn, tôi thở phào nhẹ nhõm, đám người đã rời đi hết, tôi từ phía sau bức bình phong bước ra.

“Du Nhiên… ta xin lỗi nàng”. Chàng vùi đầu vào lòng tôi, như một đứa nhỏ bất lực ôm chặt lấy eo tôi.

“Đừng nói như vậy!”. Tôi gượng cười, ra vẻ thoải mái nói, “Chàng là Hãn vương của Đại Kim, tương lai sẽ còn là… em không hề yếu đuối như chàng nghĩ, gian khổ nhiều năm như thế cũng đã vượt qua, sinh ly tử biệt không thể nào chia rẽ chúng ta được, vậy thì điều gì có thể ngăn cách được chúng ta đây?”.

Người chàng thoáng cứng đờ, không nhúc nhích nằm trong lòng tôi.

Tôi ngồi xổm xuống, nâng mặt chàng lên: “Nếu em không xuất hiện, chàng có lấy Đậu Thổ Môn Phúc tấn đó không?”. Chàng không thay đổi sắc mặt chỉ cúi đầu nhìn tôi, “Em muốn nghe chàng nói thật”.

“Sẽ… không có nàng, ta lấy ai cũng có khác gì nhau”.

Tôi hiểu ý mỉm cười: “Thế nên, xin chàng không cần phải kiêng nể em quá nhiều, cứ đi tiếp từng bước như suy nghĩ ban đầu của chàng là được rồi. Khi xưa chàng đã lựa chọn con đường này rồi, em tuyệt không cho phép chàng được do dự dù chỉ một chút! Chàng là người cừ khôi nhất, rồi chàng sẽ… lưu danh sử Thanh!”.

“Lưu danh sử Thanh?”. Hoàng Thái Cực nở nụ cười, trong nét tươi cười lộ ra niềm vui sướng, nỗi hậm hực đã hoàn toàn tan biến. “Cô ngốc, ta không vĩ đại như thế đâu! Nàng quá đề cao Hoàng Thái Cực ta rồi!”.

“Yêu cây thì yêu cả cành thôi mà!”. Tôi cười nhạt. Lòng thầm nói, bản thân nói là “sử Thanh” chứ không phải “sử sách”… chỉ là, mặc kệ là sử nào đi nữa thì công trạng của Hoàng Thái Cực chắc chắn sẽ được ghi lại trong sử sách, ưu điểm hay khuyết điểm sẽ do người đời sau định đoạt.

Chuyện lấy Đậu Thổ Môn Phúc tấn kéo dài đến ba ngày sau, dưới sự cực lực khuyên nhủ của đám triều thần, cuối cùng Hoàng Thái Cực cũng đồng ý cửa hôn nhân này. Mồng ba tháng chín, Đại Kim sai Ba Khắc Thập Hi Phúc đến Mộc Hồ Nhĩ Y Tế Nha Nhĩ làm mai mối, Đa Ni Khố Lỗ Khắc sau khi nghe xong thì mừng rỡ, bày tỏ muốn lập tức đưa Đậu Thổ Môn Phúc tấn đến lều Hãn thành quân với Hoàng Thái Cực.

Hoàng Thái Cực lập tức cự tuyệt, ra lệnh cho đám Hi Phúc đưa Đậu Thổ Môn Phúc tấn về hoàng cung Thịnh Kinh trước, lại viết thư cho Triết Triết, dặn dò không được thờ ơ, thiếu chu đáo.

Sau khi sắp xếp xong xuôi chuyện của Đậu Thổ Môn Phúc tấn, chuyện liên quan đến thân phận của tôi cũng chậm rãi được quyết định. Tôi không rõ sau lưng Hoàng Thái Cực đã bàn bạc khai thông với Ngô Khắc Thiện ra sao, tóm lại, khi quân nhà Thanh đến Liêu Hà, Bối lặc của các bộ Khoa Nhĩ Thấm Mông Cổ đều chào từ giả Hoàng Thái Cực, Hoàng Thái Cực cũng bảo tôi sắp xếp vài món đồ, sau đó tự mình dẫn tôi đến lều của Ngô Khắc Thiện.

Ngô Khắc Thiện trợn tròn đôi mắt như cá chết, nhìn chằm chằm tôi hơn nửa ngày trời, tôi cúi đầu không nói lời nào, trong lòng căng thẳng gần chết.

“Ngươi đối đãi em gái mình cho thật tốt… một tháng sau, ta ở Thịnh Kinh muốn thấy nàng ấy vẫn còn nguyên vẹn như lúc đầu. Nếu ngươi khiến cho người em gái này gầy đi một lạng, thì e là cả Triết Triết và Bố Mộc Bố Thái đó cũng gầy đi một cân!”. Giọng nói lạnh băng của Hoàng Thái Cực khiến Ngô Khắc Thiện rùng mình, ngay cả tôi cũng thấy rét run.

Sau khi giao phó vài câu cuối cùng, Hoàng Thái Cực nhìn tôi lưu luyến hơn nửa ngày: “Ta ở Thượng Kinh chờ nàng…”.

“Dạ”.

“Nàng nhất định phải đến đấy!”.

“Em nhất định sẽ đến”.

“Ta chờ nàng…”.

“Ừ”.

“Ta muốn nàng trở thành tân nương của ta!”.

“Ừ, em sẽ là tân nương của chàng, được người người ngợi ca, một tân nương hạnh phúc nhất thiên hạ…”.

Ngô Khắc Thiện cố kìm chế sự bất mãn, khi Hoàng Thái Cực đi rồi, cuối cùng không nhịn được bộc phát ra, nhưng y không dám càn rỡ tôi một cách quá đáng, chỉ hằn học lầm bầm với tôi: “Biết cưỡi ngựa không?”.

“Biết”. Tôi ngọt ngào cười. Trong một tháng tới tôi cần vị Bối lặc gia này chăm sóc, sao có thể vô lễ với y được, vuốt mông ngựa nịnh hót còn không kịp nữa là.

Ngô Khắc Thiện sai người dắt đến một con ngựa cái đốm khoang cho tôi, tôi dễ dàng trèo lên lưng nó.

“Người Hán à?”. Y kinh ngạc liếc mắt nhìn tôi.

“Không phải”.

“Không phải”. Tôi nhếch miệng cười, nói ra mấy lời mà Hoàng Thái Cực đã dạy tôi trước đó, “Tôi là người Mông Cổ, Mao Kỳ Tha Đặc của Sát Cáp Nhĩ là cha nuôi của tôi!”. Quả nhiên y trợn to mắt, “Tôi tên Cáp Nhật Châu Lạp! Anh trai, sau này xin hãy chăm sóc nhiều rồi!”.

“Cáp Nhật… Châu Lạp! Con gái của Mao Kỳ Tha Đặc, cô… lẽ nào là cô?”.
Tôi làm ra vẻ ngây thơ vô tội, ngượng ngùng cúi đầu: “Hôn sự với Mãn Châu Tập Lễ cũng không nên trách tôi, thật ra cha nuôi muốn gả tôi cho Đại Hãn… nhưng Đại Hãn cảm thấy Sát Cáp Nhĩ có một Đậu Thổ Môn Phúc tấn tiến vào hậu cung rồi, nếu như thêm cả tôi nữa sẽ rất bất lợi cho Khoa Nhĩ Thấm. Thật ra trong lòng Đại Hãn rất coi trọng hôn nhân với Khoa Nhĩ Thấm, vì vậy chàng ấy cho rằng nếu tôi mang họ Bác Nhĩ Tế Cát Đặc thị sẽ không thật sự có huyết thống với Mao Kỳ Tha Đặc, làm người thân của Sát Cáp Nhĩ, chi bằng sửa đổi thân phận cho tôi, để tôi trở thành Cách cách Khoa Nhĩ Thấm mà tiến cung. Như vậy, địa vị của Khoa Nhĩ Thấm ở Đại Kim sẽ càng được củng cố”.

“Không tồi!”. Ngô Khắc Thiện trầm giọng, “Lâm Đan bại rồi, các bộ còn sót lại của hắn ta nếu không muốn bị Ngạc Nhĩ Đa Tư Nhân thôn tính thì buộc phải đến nương vào Đại Kim. Lâm Đan có tám Đại Phúc tấn, nghe nói nhan sắc của Đậu Thổ Môn Phúc tấn đó chỉ thuộc dạng tầm thường, Đa La Phúc tấn của hắn ta thì lại xinh đẹp như hoa, cùng cỡ với đệ nhất mỹ nữ tộc Nữ Chân được bàn tán lúc bấy giờ, một người phụ nữ như thế khi đã vào cung thì…”.

Lòng tôi chợt sợ hãi, cái miệng quạ này của y, thật là đã nói ra mấy lời không nên nói, dung mạo Tô Thái giống hệt Đông Ca, đã sớm trở thành một gai nhọnkhó chạm vào trong lòng tôi. Thậm chí tôi không dám tưởng tượng, nếu như có một ngày Hoàng Thái Cực gặp được Tô Thái, chàng sẽ có phản ứng ra sao.

“Cáp Nhật Châu Lạp!”. Ngô Khắc Thiện lớn tiếng gọi tên tôi.

“Hả?”. Tôi ngỡ ngàng quay đầu lại.

“Từ nay về sau, cô là em gái của Ngô Khắc Thiện ta! Là Cách cách của thảo nguyên Khoa Nhĩ Thấm, Bác Nhĩ Tế Cát Đặc Cáp Nhật Châu Lạp!”.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play