Ngày ba mươi tháng tám, Hoàng Thái Cực dẫn quân tấn công lên Vạn Toàn Tả Vệ, Đại Thiện thống lĩnh Chính Hồng kỳ xung phong đi đầu, dựng theo trèo lên thành, quân canh giữ nhà Minh không thể chắn nỗi bốn phía. Đến mồng bốn tháng tám nhuận, quân Kim vào thành lùng soạt tiêu diệt gần một nghìn lính nhà Minh. Chờ ở trong thành ba ngày, Hoàng Thái Cực quyết định rút quân khỏi biên giới.

Cuối cùng… cũng sắp kết thúc trận đoạt biên giới rồi! Nghe được tin này, tôi không thể không thừa nhận bản thân mình có chút vui sướng nói không nên lời, dù sao đối mặt với chiến tranh, đặc biệt là cuộc chiến giữa Mãn và Hán, tôi thật lòng chẳng muốn xem chút nào!

Trên đường trở về thành, bởi vì đã đoạt được một số lượng tài sản khổng lồ, nên đội ngũ đi khá chậm. Hơn nữa, dường như Hoàng Thái Cực đang cố ý trì trệ thêm, hàng người cuồn cuộn uốn lượng mà đi gần đây càng chậm chạp hơn.

Tôi không quan tâm được nhiều thứ như thế, hiện giờ mỗi ngày mở mắt ra có thể trông thấy Hoàng Thái Cực đang yên lặng kề sát bên cạnh tôi, niềm hạnh phúc khoan thai, bình yên ấy đã khiến tôi cảm thấy vô cùng thoả mãn rồi. Đây chẳng phải là hạnh phúc mà tôi đã đau khổ vượt qua không gian bốn trăm năm cách trở, thành khẩn cầu mong đấy sao?

Tôi chỉ cần an yên ở cạnh chàng, nếm trải niềm hạnh phúc mà chàng dành cho. Như vậy, đã đủ lắm rồi!

“Đừng nhúc nhích!”.

“Ôi, làm… làm gì vậy?”. Da thịt trần trụi dưới lớp chăn mỏng bỗng bị một bàn tay to lớn dạo chơi, tôi mệt lã mở mắt ra, hai gò má bỗng trở nên nóng bừng.

Mắt cá chân đột nhiên bị kéo căng, bàn tay ấy đang bao bọc lấy chân phải tôi. Hoàng Thái Cực nghiêng người ngồi đưa lưng về phía tôi, từ góc độ này nhìn qua, tôi chỉ có thể trông thấy tấm lưng rộng cùng một nửa góc mặt của chàng, ánh nắng rực rỡ từ ngoài cửa sổ chiếu lên gò má chàng, như đang phác hoạ ra vẻ thần bí trên từng đường nét của vóc người chàng.

Chàng chỉ lẳng lặng không lên tiếng, cầm lấy bàn chân tôi chẳng biết đang nghĩ ngợi điều chi.

Tôi có hơi lúng túng, động đậy thân trên, hờn dỗi nói: “Làm gì thế?”. Rồi duỗi thẳng chân đá đá, “Chàng nên dậy đi, lát nữa các đại thần sẽ đến đây thảo luận chính sự đó”.

“Ừ”. Chàng nhẹ nhàng đáp một tiếng, như đã nghe thấy lời của tôi, lại như hoàn toàn không hề nghe thấy.

Tôi thở dài, đang muốn ra sức rút chân lại, chàng bỗng nhiên buồn bã hỏi: “Mùa đông… chân có còn bị nứt da không?”.

“Ơ?”. Tôi ngây người, chàng quay lại nhìn tôi đầy thương xót.

Tôi hít vào một hơi. Hai chân này…

Còn nhớ năm ấy khi tôi vẫn là Đông Ca, bị Bái Âm Đạt Lễ bắt cóc bị lạnh đến mức hai chân phát cước. Cũng kể từ lúc đó, mỗi khi mùa đôn đến, chân cẳng tự dưng sẽ bị nứt nẻ, sưng đỏ ngứa ngáy, đau không chịu nổi. Nếu nhiệt độ mùa đông đó vô cùng thấp, thậm chí sẽ còn mưng mủ.

Cho nên, khi trời bắt đầu trở lạnh đổ tuyết, ban đêm trước khi ngủ, Hoàng Thái Cực sẽ có thói quen giúp tôi xoa bóp lòng bàn chân để giúp máu đọng được lưu thông. Có đôi khi tôi bị ngứa không thể chịu nổi, vì đề phòng móng chân dài nhỏ của tôi sẽ gãi rách da chân, nên chàng luôn dịu dàng giúp tôi gãi ngứa.

Nghĩ đến đây, hốc mắt tôi dần ẩm ướt, từng li từng tí của trước kia đều được tôi ôm lại trân trọng, mãi mãi cũng không quên.

“Không còn đâu…”. Tôi nghẹn ngào hít thở, nở một nụ cười còn khó coi hơn cả khóc.

“À. Vậy là tốt rồi!”. Hoàng Thái Cực mỉm cười vui mừng, cúi đầu hôn lên mu bàn chân tôi, tôi ngượng đỏ cả mặt. “Ta hy vọng sau này nàng sẽ không còn chịu thêm một nỗi đau nào nữa, ta muốn đời này nàng sẽ vô tư hạnh phúc”.

Chẳng mấy chốc đã rửa mặt xong xuôi, đám Bối lặc và thần tử cũng tiến vào, tôi vẫn ngồi sau bức bình phong hưởng thụ đãi ngộ “buông rèm nhiếp chính” khá đặc biệt.

“Chúc mừng Đại Hãn!”. Hôm nay có gì đó khác lạ, nghe thấy bọn họ ai cũng đang cười hì hì, vừa mới gặp mặt, đã có không ít người lên tiếng chúc mừng.

“Có chuyện gì vui sao?”.

“Vừa rồi mới nhận được tin vui từ Thịnh Kinh truyền đến, Trung cung Phúc tấn đã thuận lợi sinh hạ Bát Cách cách vào hôm mười sáu ấy!”.

Ầm! Trong lòng vang lên một tiếng, nhưng đã lập tức khôi phục lại sự bình tĩnh.

Hoàng Thái Cực bỗng nở nụ cười: “Thật à? Sinh được một Cách cách sao? Tốt! Tốt lắm! Quả nhiên là tin vui cực lớn! Rất đáng là tin vui!”.

Quần thần trong lều đều cất giọng cười to, tình hình vô cùng náo nhiệt.

Tôi cảm thấy không được tự nhiên, chẳng phải là sinh con gái sao? Đám đại thần này đang an ủi đấy sao? Biết rõ Hoàng Thái Cực thiếu hụt con trai, con nối dõi của Khoa Nhĩ Thấm lại càng quý, hiện nay Triết Triết đã sinh được ba người con gái, Bố Mộc Bố Thái cũng ba người, nếu như hai cô cháu này không sinh được con trai, chẳng biết là ai sẽ sốt ruột.

Chỉ sợ lúc này ở Trung cung điện tại Thịnh Kinh đó, Triết Triết đang ôm đứa con gái của mình khóc nức nở.

Qua một hồi mất hồn, buổi họp đã sớm tan, Hoàng Thái Cực cúi đầu thờ ơ nói một câu: “Xin Trát Lễ Khắc Đồ Đài Cát dừng bước”.

Ngô Thắc Thiện lẫn trong đám đông, tươi cười nhận lấy lời chúc từ mọi người đang chuẩn bị rời khỏi nghe thấy thế câu ấy lập tức biến sắc, chậm chạp tiến lại gần.

Chờ khi mọi người trong lều đều đã rời đi hết, Hoàng Thái Cực từ trên bàn ngẩng đầu nhìn, tôi không trông thấy được vẻ mặt của chàng ra sao, nhưng Ngô Khắc Thiện phía đối diện đã hiện ra vẻ chột dạ, trên trán thấm ướt một lớp mồ hôi, ngón tay phải không tự giác đưa lên nhẹ nhàng kéo cổ áo ra.

“Ngô Khắc Thiện!”. Người đã đi hết, giọng điệu của Hoàng Thái Cực cũng chợt trở nên sắc bén và nặng nề mà trước đây chưa từng có, “Khoa Nhĩ Thấm lại cho huyết mạch Ái Tân Giác La ta thêm một phần lòng thành, hôn nhân giữa Đại Kim ta cùng với Khoa Nhĩ Thấm quả thực là thắm thiết đến tân trời”.

Hai câu nói tuy không cao không thấp, nhưng lại như mang theo một chút oán hờn. Ngô Khắc Thiện cúi đầu, ấp úng đáp: “Ta đã phụ lại long ân”.

“Ngươi đừng như thế”. Hoàng Thái Cực ôn hoà cười hai tiếng, âm thanh phát ra khiến người khác chẳng đoán được chàng đang suy nghĩ gì, cuối cùng là đang nổi giận, hay là đang vui mừng, “Ngô Khắc Thiện, ta muốn cùng Khoa Nhĩ Thấm các ngươi liên hôn lần thứ hai, thân càng thêm thân, ý của ngươi thế nào?”.

Sắc mặt Ngô Khắc Thiện chợt thay đổi, tuy đã cố kìm nén vẻ kinh ngạc, nhưng vẫn không khỏi cảm thấy sợ hãi: “Tạ ý tốt của Đại Hãn, chỉ là… chỉ là trong tộc tạm thời… tạm thời không có nữ tử nào thích hợp để…”.

“Hử?”. Chàng khẽ động chân, làm phát ra một tiếng vang chói tai, giọng nói Hoàng Thái Cực lạnh lẽo như tuyết đọng trên dãy Trường Bạch ngàn năm không tan, “Chỉ là trong nhà hết người à, Khoa Nhĩ Thấm sẽ luôn có người…”. Ngẩng đầu nhìn lên phía nóc lều, con chim trĩ đang phấn khởi nhảy nhót trong lồng sắt, “Có lẽ là ta đã gọi sai người, đáng lẽ nên để Ba Đạt Lễ ở lại mới phải”.

Ngô Khắc Thiện run lên, mặt mày trắng bệch.

Ba Đạt Lễ, con trai của Bối lặc thủ lĩnh Khoa Nhĩ Thấm, sau khi Áo Ba mất, chức Bối lặc thủ lĩnh do Ba Đạt Lễ kế thừa. Nếu chọn nữ tử của một chi trong cánh hữu của Khoa Nhĩ Thấm tiến cung, thì mọi cố gắng suốt từng ấy năm của Triết Triết và Bố Mộc Bố Thái nhằm đổi lấy sự thịnh vượng lớn mạnh của tộc Mãng Cổ Tư sẽ hoàn toàn trở thành công dã tràng.

Nước có thể đẩy thuyền, cũng có thể lật thuyền! Hoàng Thái Cực quả thực có thể nương nhờ vào sự hùng mạnh của Khoa Nhĩ Thấm, nhưng với sự thật là Triết Triết và Bố Mộc Bố Thái liên tiếp sinh ra sáu người con gái, cũng đã ép Ngô Khắc Thiện phải khuất phục.

“Đại Hãn… ngài…”.

Hoàng Thái Cực chậm rãi thu lại ánh mắt, vẻ mặt đầy ôn hoà nhìn vào dáng vẻ hoảng hốt của Ngô Khắc Thiện, nhẹ nhàng hỏi: “Ta nghe Bố Mộc Bố Thái nói nàng ấy có một người chị, dáng vẻ nhã nhặn, thanh tú, tướng mạo hơn người. Sao ngươi lại giấu giếm không nói với ta, lẽ nào luyến tuyến cô em gái đó à?”.

Ngô Khắc Thiện chấn động, há hốc mồm, cuối cùng trầm mặc cúi đầu trước ánh nhìn của Hoàng Thái Cực.

“Ta đã xem qua bức hoạ của em gái ngươi, rất vừa ý. Như vậy đi, chờ cho xong chuyện, ngươi trực tiếp trở về Khoa Nhĩ Thấm chuẩn bị việc cưới hỏi, sau đó đưa em gái ngươi vào kinh”. Lại dừng một chút, khẽ mỉm cười, “Ngươi yên tâm, ta tuyệt đối sẽ không đối xử tệ với nàng ấy, sẽ không đối xử tệ với Khoa Nhĩ Thấm các ngươi…”.

Ngô Khắc Thiện tuy khổ sở nhưng chẳng dám nói ra, cứng đờ ngẩng đầu, nhận lấy một trục cuốn từ trong tay Hoàng Thái Cực, khàn giọng đáp: “Được, ta hiểu rồi”.

Chờ khi Ngô Khắc Thiện loạng choạng rời khỏi lều, tôi mù mờ đi ra khỏi bức bình phong: “Làm vậy có được không?”.

“Sao không được?”. Khoé miệng chàng tươi cười, sự lạnh lùng bao trùm cả hai mắt, “Thật sự nên cảm tạ Bát Cách cách của Triết Triết, nàng ta sinh ra thật đúng lúc”.

“Bát Cách cách của Triết Triết?”. Tôi bĩu môi, rầu rĩ nói, “Lẽ nào chẳng phải cũng là Bát Cách cách của chàng à?”.

Mặt nạ lạnh lẽo của Hoàng Thái Cực lập tức vỡ tan, chàng nắm lấy cằm tôi, khẽ cười nhạo: “Du Nhiên của ta đang ghen rồi”.

“Nói bậy!”. Tôi chụp lấy tay chàng.

“Du Nhiên… ôi, Du Nhiên! Chỉ xin nàng có thể hiểu được lòng ta…”.

“Em hiểu mà”. Tôi tựa vào lồng ngực của chàng, dán mắt lên những hoa văn hình rồng thêu trên áo chàng, tựa ruồi muỗi yếu ớt thở dài, “Người đàn ông em yêu, chàng ấy tên là Hoàng Thái Cực… Ái Tân Giác La Hoàng Thái Cực! Chàng ấy nhất định sẽ trở thành một người đàn ông không hề tầm thường! Cho nên…”. Tôi ngẩng đầu, nhón chân hôn lên môi chàng, “Nếu đã một lòng yêu chàng rồi, em sẽ chọn yêu hết thẩy mọi thứ của chàng, bao gồm cả thân phận của chàng”.

Con ngươi Hoàng Thái Cực đột nhiên tối đi, tuy âm trầm nhưng lại dạt dào tình cảm: “Du Nhiên! Tủi cho nàng rồi…”.

Tôi ra vẻ ngang ngược chọc vào ngực chàng, phồng mang trợn má nói: “Nếu biết tủi cho em, vậy sau này phải ngoan ngoãn nghe lời em…”.

Chàng nắm lấy tay tôi, hừ nhẹ: “Đau…”. Tôi trừng mắt, chàng liền cười nhẹ, “Ý ta là tay của nàng sẽ đau”.

“Lắm lời!”.

“Không dám mà…”. Chàng ra sức ôm tôi, “Sau này sẽ ngoan ngoãn nghe lời nàng mà, chỉ cần nàng đồng ý gả cho ta”.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play