*Ngồi phúc: đây là tục cưới xin chỉ tồn tại ở một số vùng miền Trung Quốc, sau khi rước dâu về, nhà trai sẽ đưa cô dâu lên ngồi trên một tấm đệm có thêu chữ “Phúc”, gọi là “ngồi phúc”. Hành động này mang ý nghĩa cầu mong cho cuộc sống hôn nhân về sau sẽ được hạnh phúc, ngồi càng vững, vợ chồng càng nồng nàn, thấm thiết.
Sau khi tôi trở lại Khoa Nhĩ Thấm không bao lâu, sính lễ của Hoàng Thái Cực cũng được đưa đến, Mãng Cổ Tư và Trại Tang cũng đã sớm nghe Ngô Khắc Thiện đề cập đến chuyện này, có lẽ đã sớm được trưởng bối cho phép nên Ngô Khắc Thiện mới dám đưa tôi về nhà.
Bởi vì thân phận hiện tại của tôi là chị của Bố Mộc Bố Thái, cho nên trên danh nghĩa tôi là con gái của Phúc tấn của Trại Tang. Phúc tấn của Trại Tang vốn có quen biết với tôi từ trước, vốn có ấn tượng tốt với tôi, thêm nữa tôi bỏ ra chút lòng nịnh hót, vị ngạch niết này cũng sẽ dễ dàng đồng ý.
Tuổi tác của Mãng Cổ Tư cũng đã lớn, mọi việc trong tộc cũng đã sớm giao lại cho Trại Tang lo liệu, trong lòng tôi có chút sợ hãi vị a mã trên danh nghĩa này, ông ta khó nắm bắt hơn so với Ngô Khắc Thiện. Cũng may thời gian ở chung với họ sẽ không quá lâu, tôi chỉ cần chịu đựng mười ngày nửa tháng, rồi cũng sẽ về Thịnh Kinh gặp lại Hoàng Thái Cực.
Lòng tôi đầy phấn chấn, mấy sự việc phiền lòng ấy cũng không còn để trong lòng nhiều, chỉ chuyên tâm chờ làm tân nương của Hoàng Thái Cực.
Đầu tháng mười, đội ngũ đưa dâu dưới sự dẫn dắt của Ngô Khắc Thiện đã chậm rãi lên đường từ Khoa Nhĩ Thấm.
Đây là cuộc hành trình duy nhất trong đời mà tôi cảm thấy ngập tràn sự ngọt ngào.
Thời điểm đội đưa dâu đến Thịnh Kinh đã là ngày mười lăm tháng mười, không cần Ngô Khắc Thiện phân phó, bên phía Thịnh Kinh đã sớm có người ra khỏi thành tiếp đón, sắp xếp tốt chỗ nghỉ tạm ngoài thành. Trời vừa chập tối, đám a hoàn già trẻ đã vào phòng giúp tôi sửa soạn trang điểm, tôi chăm chú nhìn vào bộ đồ đỏ thẫm trên bàn, có chút lâng lâng như đang nằm mơ.
Thời gian dần trôi qua từng chút, tim tôi dần đập nhanh hơn, vì thế trở nên nóng vội thúc giục bọn họ nhanh tay thêm một tí, không ngờ lại làm cho bọn họ cười to.
“Cách cách thật sự chờ không kịp muốn được gặp mặt cậu* rồi”.
*Nguyên văn là cô gia: cách người lớn tuổi bên nhà vợ gọi con rể.
Tôi trơ mặt để bọn họ trêu chọc, úp úp mở mở nói: “Đúng vậy, chờ quá lâu rồi…”. Thứ đổi lại đương nhiên là thêm một trận cười.
“Tuyết rơi rồi!”. Rèm cửa được vén lên, một tiểu a hoàn hoang mang chạy đến, “Bên ngoài tuyết rơi lớn quá!”.
Tôi không khỏi sửng sốt.
“Thật là chuyện tốt! Đây là điềm lành được báo trước, không có chuyện nào tốt bằng. Đến cả ông trời cũng chúc mừng đám cưới của Cách cách chúng ta đấy”.
Tôi gật đầu, bất giác mỉm cười: “Tôi thích tuyết…”. Nếu ở hiện đại phải chăng sẽ mặc váy cưới trắng tinh nhỉ, chỉ là không biết Hoàng Thái Cực mặc âu phục sẽ có dáng vẻ ra sao.
Tuyết rơi rất lớn, đến nửa đêm, trên mặt đất đã phủ một lớp tuyết dày, cuối cùng đội đưa dâu cũng bắt đầu đi. Ăn mặc chỉnh tề, tôi vận lên người một chiếc áo đỏ thẫm, đầu đội khăn cưới đỏ thẫm, run rẩy được phù dâu đỡ lên xe ngựa.
Bánh xe lăn trên mặt tuyết, phát ra tiếng xộp xộp. Tôi nghe thấy tiếng cửa thành đang mở ra, đoàn xe cứ thế tiến vào Thịnh Kinh. Đêm đã khuya, xung quanh vô cùng tĩnh mịch, tôi nhẹ nhàng thở dài, đột nhiên một tràn tiếng bước chân theo nhịp phá vỡ đi sự yên lặng, trên đường vang lên những tiếng cười tươi.
“Cách cách!”. Phù dâu bên ngoài cửa sổ thấp giọng dặn dò, “Cậu phái người tới đây đón ngài đấy!”.
Màn xe mở ra, tôi cảm giác được có người đến gần, sau đó là một cánh tay bế tôi từ trong xe ra. Tôi hít hít mũi, trên người kẻ này có một mùi thuốc lá, hoá ra là “anh trai” Ngô Khắc Thiện.
Y ôm tôi đi được mười bước thì dừng lại, trầm giọng nói: “Ta đã đưa em gái mình tới rồi”.
Phía đối diện có người đáp lời, trong bóng đêm tôi cảm thấy bản thân từ trong vòng tay bị chuyển sang một vòng tay cường tráng khác. Ai vậy? Là Hoàng Thái Cực đến đón tôi sao?
“Cô yên tâm…”. Giọng nói trầm thấp, trong veo như rượu.
Tôi bỗng chốc run lên, sao lại là hắn? Sao lại là hắn?
“Làm phiền Đại Bối lặc nhiều rồi”.
Đại Thiện nhẹ nhàng cười: “Việc nên làm mà”. Nói xong, vững vàng bế tôi xoay người lại.
Bên tai tôi như ù đi, như có vô số con ong đang tiến vào trong khăn voan. Thật sự là Đại Thiện… thật không ngờ lại là Đại Thiện đến đây đón dâu!
Mơ màng chẳng biết Đại Thiện đã buông tôi ra từ lúc nào, đến khi lấy lại tinh thần, bản thân đã ngồi vào trong một cái kiệu ấm áp. Cổ kiệu tiếp tục lắc lư đi hơn nửa tiếng trời mới dừng lại.
Khi tiếng kiệu chạm đất vang lên, tôi cảm thấy hai chân đã lạnh buốt, khẽ đạp hai cái, âm thanh của phù dâu ngoài cửa sổ lập tức truyền vào: “Cách cách chớ nóng vội. Đây là quy củ… chúng ta đã đến trước cửa cung rồi, nhà cậu muốn uốn nắn tính tình của Cách cách lúc còn ở nhà nên đương nhiên sẽ không đóng mở cửa nhanh được…”..
“Phù…”.. Tôi hé mồm hít thở, đây mà là phá lệ gì chứ? Ở hiện đại chỉ thấy phong tục là cô dâu không ra khỏi phòng, phù dâu cách cửa đòi lì xì, trêu chọc đủ trò làm chú rể nóng vội phải nhờ phù rể trợ giúp. Người Mãn sao lại phiền toái như thế? Uốn nắn tính tình, nói trắng ra không phải chính là đang ra oai phủ đầu với nhà gái sao?
Tôi bĩu môi có chút bất mãn.
“Hắt xì…”. Tiếng cửa nặng nề mở ra, tiếng kêu đầy nóng vội liên tiếp truyền ra: “Mau! Mau! Mau vào nhanh!”.
“Sao lại thế này?”. Phù dâu mơ hồ nói thầm, “Chẳng phải là phải kìm chân thêm một lát nữa sao?”.
“Kìm cái gì mà kìm!”. Có âm thanh the thé của thái giám vang lên, “Bà cô của tôi ơi, Đại Hãn ở trong nghe thấy tân nương bị kìm chân ở ngoài cổng, suýt chút nữa đã nổi trận lôi đình, ra lệnh nếu để Phúc tấn bị cảm lạnh thì đầu chúng tôi rớt hết!”.
“Nhưng mà… không kìm thì…”. Phù dâu cứng họng.
“Còn kìm cái gì nữa, Đại Hãn nói, vị này là Phúc tấn mới cưới, ai dám giữ cô ấy, chính là đang hẹp hòi với Đại Hãn…”..
Tôi phì cười, nếu không phải nên ra dáng đoan trang, chắc chắn tôi đã cười bò trong kiệu mất.
Cổ kiệu bình an tiến vào cổng lớn, trước đó vẫn còn nghe phù dâu nhỏ giọng sợ hãi, sau đó lại hoàn toàn không nghe thấy tiếng bà ta nữa. Cổ kiệu đi được một lúc, bỗng nhiên có chút ngả nghiêng, tôi khẽ vịn vào vách kiệu, lòng đã sớm đoán ra đáp án – đây hẳn là kiệu đã đến trước lầu Tường Phượng, nhóm khiêng kiệu hẳn là đang nâng kiệu lên cầu thang.
Nghĩ đến lầu Tường Phượng, trong lòng tôi không khỏi trở nên ngọt ngào.
Trước khi tạm chia xa, Hoàng Thái Cực từng nói với tôi rằng, vì để nhớ ơn chim trĩ mái, chàng đã đặc biệt ra lệnh đặt tên cho toà nhà cao nhất hoàng cung, cổng lầu tam quan của sân đình hậu cung là “Lầu Tường Phượng”*! Hơn nữa còn đùa rằng, muốn nuôi con chim trĩ ấy trong lầu, không để người khác nghịch chết.
*Nghĩa là: Chim phượng bay.
Xuyên qua lầu Tường Phượng, tôi đã nghe thấy tiếng đàn sáo inh ỏi, hân hoan. Tôi càng trở nên căng thẳng, tuy rằng trong miệng gọi cái tên Hoàng Thái Cực cả trăm lần, nhưng lòng bàn tay vẫn ướt đẫm mồ hôi.
Trong mũi đột nhiên ngửi thấy một mùi khói nồng nặc, tôi nhíu mày nín thở, suýt chút nữa không kìm được hắt hơi.
“Tân nương hạ kiệu…”.
Tim đập thình thịch. Đến rồi!
Tôi đã có thể gặp Hoàng Thái Cực rồi! Không khỏi trở nên phấn chấn, tìm tòi cổ tay lạnh như băng của phù dâu, bước từng bước ra khỏi kiệu.
Rèm kiệu đã hoàn toàn bị vén lên, từ trong lớp khăn voan tôi có thể trông thấy ánh lửa sáng ngời. Tuyết đọng trên bãi đất trống đã được quét sạch, kết hợp với sắc vàng của thảm lót ngự dụng.
Tôi hít vào một hơi, chân bước lên tấm thảm vàng.
“Vút…”.. Tiếng xé gió từ trước mặt truyền đến, tinh thần tôi chợt căng thẳng, theo bản năng muốn quay đầu lại nhìn, thế nhưng cánh tay đã bị phù dâu nắm chặt, chẳng thể động đậy.
“Cách cách à, đừng nhúc nhích”.
Phập! Có thứ gì đó đã đâm vào nóc kiệu, sau đó rớt xuống tấm thảm vàng.
Là mũi tên! Một mũi tên đã được tháo bỏ đầu!
Vút… phập!
Lại thêm một mũi tên!
Ba phát liền, tôi trợn mắt nhìn ba mũi tên nằm trên đất, choáng váng lắc lư cả người. Đây… đây phải chăng là bắn cửa kiệu trong truyền thuyết? Quao, nếu như bắn trật chút thôi, dù là tên đã tháo đầu, cũng khiến người ta nứt xương nứt thịt!
Tôi nuốt một ngụm nước bọt. Hoảng loạn suy nghĩ, kế tiếp còn có bao nhiêu chuyện kinh khủng đang chờ tôi đây? Trời ạ, kết hôn thật phiền phức!
Độ ấm ngoài kiệu đã giảm đi rõ rệt, áo cưới cũng không dày, tôi lạnh đến mức run cầm cập. Đang nghĩ ngợi lại nghe thấy tiếng người chủ trì hôn lễ hô lớn: “Bước qua chậu than!”.
Trước mắt chốc lát đã có người đặt một chậu than đã được châm đốt, tôi vô cùng cảm động muốn ngồi xổm xuống sưởi ấm. Nhưng phù dâu nhất định sẽ không vui, bà ta nắm chặt tay tôi, kéo tôi qua chậu than ấm áp, tôi thảm thương tiếp tục bước đi theo nhịp chân của bà ta.
Vào lúc tôi lạnh đến mức răng va vào nhau, lại bị một đám vú già vây quanh đưa vào một căn phòng ấm áp, khí nóng từ trước mặt ập đến. Tôi thở phào nhẹ nhõm, đây có thể xem là gì nhỉ? Phòng tân hôn? A di đà phật, cuối cùng không còn bị dày vò, đã có thể nghỉ ngơi một chút rồi.
Quái lạ, vừa rồi nhiều người như thế, hiện giờ sao lại chẳng còn ai?
Tôi tò mò lắc lư đầu, bị giày vò suốt một đêm, đã mệt đến nỗi muốn ngủ ngay tức khắc, đặc biệt là trang sức trên đầu lại vô cùng nặng, đè ép làm cổ tôi đau nhức.
Ngồi một mình cả tiếng đồng hồ, vẫn không có ai đáp lời tôi, tôi cũng không rõ cái đám cưới này sẽ kết thúc ra sao, muốn gọi người nhưng không dám, lỡ như há mồm gọi bậy lại phá phong tục, khiến cho Hoàng Thái Cực mất thể diện. Vì thế chỉ đành tiếp tục chịu đựng, tiếp tục ngồi yên, cũng chẳng biết đã qua bao lâu, mí mắt bắt đầu không nghe lời sụp xuống, đầu óc vừa tỉnh táo, vừa mơ màng…
“Cách cách?!”. Có người kinh ngạc thét lên bên tai tôi, “Trời ơi, Cách cách! Sao ngài lại ngủ quên rồi?”.
“A…”. Tôi mơ mang mở mắt ra, khăn cưới đỏ thẫm đã sớm biến đâu mất, tôi đang nằm nghiêng dựa vào một tấm da cừu mềm mại, “Hả… chuyện gì thế? Có thể ăn sáng không?”.
“Phì…”. Đám người phía trước bật ra một trận cười vang dội.
Lúc này tôi mới hoàn toàn tỉnh táo lại.
Hỏng rồi! Đám người trước mặt tôi chẳng quen ai, chỉ có phù dâu đang trưng ra khuôn mặt xanh lè như ngói nhà: “Cách… cách!”. Tôi thấy vẻ mặt chỉ tiếc rèn sắt không thành cảu bà ta, giống như đang muốn bóp chết tôi cho xong.
Tôi vội vàng ngồi bật dậy, một tiểu a hoàn từ phía đối diện nhẹ nhàng tiến sang, ngồi xổm người giúp tôi vuốt phẳng mấy chỗ bị ép đến nhăn trên chiếc váy cưới.
“Chủ tử, nô tài tên là Ô Ương, Đại Hãn sai nô tài qua đầy hầu hạ chủ tử”.
Ô Ương… tôi trợn to mắt. Chẳng qua chỉ là một cô gái mười sáu tuổi, đường nét trên khuôn mặt cô bé vẫn còn rất non nớt, mịn màng như tuyết, ánh mắt lanh lợi, trong veo như nước.
Quả nhiên là một cô bé khiến người ta thích thú.
“Cách cách!”. Phù dâu đè thấp giọng, tiến đến ghé vào tai tôi nhỏ giọng oán trách, “Ngài đang ngồi phúc cơ mà, sao có thể ngủ quên được thế?”.
Trong phút chốc tôi cảm thấy lúng túng, nhãn cầu đảo quanh, trông thấy lúc này bản thân đang ngồi trong một cái lều… người Nữ Chân có tập tục khi kết hôn, đó là bởi vì đang chiến tranh, tân nương sẽ thường được đưa trực tiếp vào trong lều quân để thành hôn. Dần dà, tập tục ngồi lều cũng phát triển thành một bước trong lễ cưới.
Ngồi lều cũng có tên khác là ngồi phúc, thật ra mấy tập tục trong lễ cưới này tôi cũng biết được chút ít, có trách thì trách tôi trông thấy lễ cưới người khác quá nhiều, nhưng lại chưa thực sự được trải nghiệm qua.
Cũng may thân phận tôi cao quý, phù dâu tuy có nổi giận cũng không dám khiến tôi mất mặt, vì thế vội gọi vú già cùng ma ma sang hầu hạ tôi rửa mặt, ăn uống.
Tôi đã đói cả đêm, đang muốn thoả thích ăn một chút, ai ngờ bụng chưa no được mấy phần đã bị phù dâu sai người thu dọn bữa sáng, keo kiệt đến mức cả nước cũng không cho tôi uống.
“Đây…”.. Tôi trợn mắt nhìn điểm tâm, bàn tay cứng đờ vươn ra giữa không trung.
“Đây là vì tốt cho Cách cách”. Phù dâu lại lần nữa trùm khăn cưới cho tôi, quay đầu lại phân phó Ô Ương, “Ngưởi sau cửa, nếu như Cách cách có gì cần sai bảo, cứ gọi người đến”.
Chốc lát mọi người đều rời khỏi lều, tôi đoan chính ngồi bên trong, không hề nhúc nhích. Vốn cho rằng sẽ không bao lâu nữa Hoàng Thái Cực sẽ xuất hiện. Nhưng ai ngờ lần ngồi này, đã ngồi suốt ba tiếng trời.
Trước đó còn hơi đổi tư thế, xê dịch tới lui, nhưng dù tôi có dịch đi đâu thì cái mông đã ê không còn cảm giác.
Trời ơi! Đây đâu phải là ngồi phúc, đây quả thực là ngồi tù!
Cảm giác tê dại dọc từ xương cục đến cổ vẫn liên miên không dứt, thêm nữa đã sắp đến trưa, tôi đã đói đến da bụng dán da lưng, tay chân nhũn hết cả ra, đang muốn đổ sập xuống như một bức tượng bằng bùn nhão, màn khẽ lắc lư, giọng nói ngọt ngào của Ô Ương vang lên: “Xin chào Đô Đài ma ma!”.
“Ôi, đây không phải là con bé Ô Ương đấy à?”. Âm thanh hiền hậu vang lên, “Tướng tá Ô Ương càng lúc càng duyên dáng rồi…”.. Dừng một chút, tiếng bước chân đến gần, người nọ ngồi xổm hành lễ, “Lão nô chúc mừng Cách cách!”.
“Mau miễn lễ!”. Khăn cưới che mặt nên tuy tôi không trông thấy vị Đô Đài ma ma này là ai, nhưng cũng mơ hồ cảm nhận được thân phận bà ta không đơn giản, tuyệt đối không phải là một nô tài bình thường.
“Chủ tử! Vị này là ma ma được mời riêng đến để chải tóc cho ngài”. Ô Ương cẩn thận giải thích, “Đô Đài ma ma là cụ già hầu hạ bên cạnh Đông Quả Cách cách, chị cả của Đại Hãn, phúc thọ vẹn toàn, nhờ bà ấy theo tục chải đầu cho ngài là thích hợp nhất!”.
“Cái miệng nhỏ của con bé Ô Ương này ngọt quá rồi”.
Đông Quả Cách cách… một cái tên đã quá xa xưa! Xa đến mức tôi đã quên mất tên của cô nàng. Cô nàng, còn sống không? Sống có tốt không? Hà Hoà Lễ đã mất lâu như thế, cô nàng vẫn quật cường không muốn tái giá với người khác, tình nguyện ở goá một đời thủ tiết sao?
Thật ra, dường như mấy người con gái của Nỗ Nhĩ Cáp Xích đều không thể sống như ý.
Nhị Cách cách Nộn Triết vốn được gả cho Ba Đồ Lỗ Y Lạp Khách, ai ngờ lại bị Y Lạp Khách vô tình bỏ rơi, trong cơn tức giận, Nỗ Nhĩ Cáp Xích đã giết chết Y Lạp Khách, sau đó để Nộn Triết gả cho cháu cháu mình là Quách Nhĩ La Đạt Nhĩ Hán…
Sau khi Ngô Nhĩ Cổ Đại qua đời, Tam Cách cách Mãng Cổ Tế cũng đã tái giá với Bối lặc thủ lĩnh Toả Nặc Mộc Đỗ Lăng của Ngao Hán bộ thuộc Mông Cỏ, có thể xem như hoa mai lại thêm lần nở rộ. Đáng tiếc tính tình của Mãng Cổ Tế vẫn như xưa, hở chút lại giở mặt, ghen tuông ở nhà chồng. Chồng trước là Ngô Nhĩ Cổ Đại tính tình hiền lành, là một người tốt, trái lại, nghe nói Toả Nặc Mộc Đỗ Lăng đó là một người không dễ bắt nạt…
Tứ Cách cách Mục Khố Thập cũng tái giá với Ngạch Diệc Đô sau khi Bố Chiếm Thái mất, tuy rằng chồng già vợ trẻ khiến người khác có chút xấu hổ, thế nhưng cuộc sống sau khi cưới nhau của bọn họ lại rất yên bình, thậm chí còn sinh cho Ngạch Diệc Đô lớn tiếng vị con thứ mười sáu là Át Tất Long. Có than thở thì hãy than rằng Ngạch Diệc Đô đã quá già, cuối cùng cũng rời xa nhân thế, để lại người vợ vẫn còn tươi trẻ. Dưới sự chỉ hôn của Nỗ Nhĩ Cáp Xích, Mục Khố Thập đành tái giá với người con thứ tám của Ngạch Diệc Đô là Đồ Nhĩ Cách…
Ngũ Cách cách khi lấy chồng chỉ mới mười một tuổi, chồng của cô nàng là người con thứ Đảng Kì của Ngạch Diệc Đô. Tuổi tác hai người cũng coi như tương đương với nhau, nhưng sau khi Đảng Kỳ trở thành con rể, ỷ rằng được yêu quý nên sinh ra kiêu căng, hành động vô lễ, thái độ xúc phạm, thậm chí liên tục đụng chạm đám A ca Chử Anh và Đại Thiện. Ngạch Diệc Đô nhiều lần răn dạy nhưng mãi không sửa, vì việc nước nhà, cũng để bày tỏ lòng trung thành với Nỗ Nhĩ Cáp Xích, cuối cùng Ngạch Diệc Đô đã giết chết đứa con trai này. Không bao lâu sau, Ngũ Cách cách sầu não chết đi, khi chết gần mười sáu tuổi…
Lục Cách cách…
“Phúc tấn!”.
“Chủ tử!”.
“Hả?!”. Tôi bỗng chốc bừng tỉnh, trước mắt hiện ra hai khuôn mặt to lớn, tôi bị doạ cho một trận.
“Vừa rồi chủ tử đang nghĩ tới Đại Hãn sao?”. Ô Ương cười nhạt, giúp tôi tháo từng món trang sức trên đầu ra. Vừa rồi tôi vẫn còn đang lạc vào cõi tiên, suy tư chưa dứt, cảm thấy vô cùng hậm hực, ngày vui mà lại đi nghĩ đến số phận quanh co, hôn nhân bất hạnh của đám Cách cách đó, chẳng biết là vui hay buồn.
“Ui da…”. Tôi đau đớn hít một hơi, trên mặt đau rát như bị đao cắt ngang.
Giữa hai ngón tay của Đô Đài ma ma đang kẹp hai sợi bông dài mảnh, sợi bông ấy tung bay lên xuống trong tay bà ta đầy tự nhiên và lưu loát, xoắn đến mức mặt tôi nóng như lửa đốt.
Nếu không phải lo lắng giữ hình tượng thì tôi đã khóc thét lên rồi. Cái giá của sự xinh đẹp thật là khổ sở! Trong lúc lông trên mặt bị cạo sạch, lông tơ khắp người tôi cũng đã dựng đứng cả lên, hai tay giấu trong ống tay áo cũng siết chặt thành nắm.
Cạo xong, tôi đoán mặt mình cũng đã sưng phù thành đầu heo mất. Đô Đài ma ma hiển nhiên không có ý định buông tha cho tôi, bà ta cầm lấy son và phấn nước, từng chút dặm lên mặt tôi. Trong chốc lát, xung quanh tôi một thước đã có bụi bay tứ tung, khiến tôi liên tục ho.
Tiếp đến là chải đầu, Đô Đài ma ma thuần thục búi tóc tôi thành hai búi, lần nữa cài thêm nào là Biển phương, hoa cỏ, ngọc ngà, trâm phượng… cài hết lên đầu tôi, không thiếu một món nào, vô cùng nặng nề.
“Xong rồi!”. Hai chữ này của Đô Đài ma ma khiến tôi cảm thấy như đang nghe được âm thanh của tự nhiên, thật là một lệnh đặc xá mà trời xanh đã ban tặng cho tôi!
Ô Ương cười khúc khích, lấy gương cho tôi xem, tôi sợ đến mức liên tục xua tay. Thôi đi, cục diện vừa rồi làm dáng vẻ tôi trở thành thế nào, vẫn không nên xem là ổn thoả, tôi sợ xem rồi tôi sẽ không còn dũng khí để gả cho Hoàng Thái Cực nữa.
“Chủ tử! Nên ra ngoài rồi, đừng để Đại Hãn chờ lâu…”.
“Ừ”. Tôi yếu ớt trả lời, “Nhưng mà… có thể để tôi đi vệ sinh một chút không, tôi không nhịn được”.
“Hả?”. Ô Ương cứng họng.
“Hả?”. Đô Đài ma ma trợn mắt há mồm.
“Hả?”. Phù dâu vừa bước được nửa bước liền lảo đảo, suýt chút nữa trượt chân.