Năm Thiên Thông thứ tám, mồng bảy tháng bảy năm Sùng Trinh thứ bảy, Hoàng Thái Cực lệnh cho đám Hào Cách dẫn binh đi đến Thượng Phương Bảo trước, phá huỷ bức tường biên giới. Trước lúc hành động, quan quân trông coi biên giới Đại Minh không hề hay biết gì. Hôm sau, Hoàng Thái Cực tự mình dẫn đại quân từ Thượng Phương Bảo thuận lợi tiến vào biên giới nhà Minh, trực tiếp chiếm lấy phủ Tuyên Hoá.

Cùng lúc đó, đám người A Tế Cách và Đa Nhĩ Cổn dẫn quân tuyến giữa tấn công vào Long Môn.

Quân trông coi Tuyên Phủ dùng hoả lực để phòng vệ, đại quân không thể thuận lợi đạt được, vì vậy đành phải chuyển hướng sang Ứng Châu.

Mồng chín, Hoàng Thái Cực dẫn đại quân đến vùng Đông Nam thành Tuyên Hoá để trú doanh, cướp đoạt gia súc cùng tài sản khắp nơi, đốt nhà cửa ruộng đồng, phá hoại hoa màu.

Ngày mười một, quân tuyến giữa dưới sự dẫn dắt của ba huynh đệ A Tế Cách tấn công vào Long Môn không có kết quả, nhưng lại đánh hạ được Bảo An Châu và Duyên Khánh Châu, không ngừng đẩy chiến tranh về phía kinh đô Đại Minh.

Cùng lúc đó, Hoàng Thái Cực tập trung trù tính đến ba tuyến quân đang không ngừng chiến đấu trên chiến trường, tự mình dẫn đại quân mở rộng đến Tân Thành.

Ngày mười ba, quân Đại Kim đến thành phía Đông, Hoàng Thái Cực gửi thư hàm đến vua nhà Minh, muốn họ cử sứ giả đến cầu hoà. Cùng lúc đó, quân tuyến Tây dưới sự dẫn dắt của Đại Thiện đã chiếm được Thắng Bảo, chuyển sang tấn công Hoài Nhơn, Tỉnh Bình, rồi đến Sóc Châu.

Hai mươi hai tháng bảy, Hoàng Thái Cực dẫn binh vây đánh Ứng Châu, ra lệnh cho đám Đại Thiện đưa binh đến đóng quân tại Mã Ấp, ngăn chặn viện binh của Đại Minh đến. Còn quân tuyến giữa sau khi đánh hạ Bảo An Châu đã đuổi đến Ứng Châu nhập lại vào đại quân, hợp sức tấn công thành.

Hai mươi tám tháng bảy, quân tuyến Đông do Đức Cách Loại dẫn dắt đã sát nhập vào Độc Thạch Khẩu, chiếm được dãy Trường An, tấn công vào Xích Thành, sau đó cũng đến Ứng Châu hợp lực.

Đại quân bốn tuyến về cơ bản đều dựa theo sự bố trí chiến đấu trước đó của Hoàng Thái Cực, tuy rằng trong quá trình có phát sinh chút thay đổi, nhưng nói chung vẫn chưa lệch khỏi đường ray, hơn nữa dù lúc bắt đầu có một thành vẫn chưa thể phá như kế hoạch, nhưng vào thời điểm quân bốn tuyến cùng chiến đấu, Hoàng Thái Cực đều xem xét thời thế, chỉ huy tiến lui có trình tự, trước sau cùng hô ứng, phối hợp đến không chỗ nào chê được.

Trong vòng một tháng ngắn ngủi, khiến tôi càng mở mang tầm mắt với một Hoàng Thái Cực tài năng xuất chúng trên phương diện là một chỉ huy quân sự.

Đại quân thắng lợi đánh hạ Ứng Châu, vào mồng hai tháng tám, Hoàng Thái Cực ra lệnh cho các tuyến người ngựa tấn công Đại Châu, phân chia các tuyến quân tác chiến như sau: tuyến Đông đến Lộ Trì, tuyến giữa đến Bát Giác, tuyến Tây đến Tam Xoá Cốc Ứng Thái, đại quân tạm trú ở Ứng Châu chờ thời cơ hành động.

Hôm đó chợt nghe thấy tin tức do tướng lĩnh Đồ Lỗ Thập Tự của quân tiên phong từ thành Quy Hoá truyền đến, ngày hai mươi lăm tháng trước, Sát Cáp Nhĩ A Nha Khắc Tháp Hỉ Mộc Lý Khắc Lạt Ma Trại Tang, Cổ Mộc Đức Trại Thần Trại Tang cùng với Phúc tấn của Sát Cáp Nhĩ Hãn là Cao Nhĩ Thổ Môn Phúc tấn đã cùng nhau dẫn một nghìn hai trăm hộ đến hàng.

Nghe thấy tin tức như thế, Hoàng Thái Cực không tỏ vẻ gì, tôi cũng thầm sửng sốt, Cao Nhĩ Thổ Môn Phúc tấn của Lâm Đan lại rời khỏi trượng phu của mình, đầu hàng với Đại Kim! Đây không phải đang ngầm chỉ rằng bên phía Đại Thảo Than đó đã xảy ra biến cố gì đó rất lớn sao?

Ngày mười ba tháng tám, Hoàng Thái Cực dẫn đại quân xuất phát từ Ứng Châu bất ngờ đánh chiếm Đại Đồng. Hai hôm sau, ba tuyến đại quân đã lần lượt hợp lại tại Đại Đồng. Hoàng Thái Cực sai người đưa thư đến tổng binh canh giữ Đại Đồng là Tào Văn Chiếu, Dương Hoà cùng tổng đốc Trương Tông Hành, yêu cầu đầu hàng. Cả tướng canh giữ Đại Đồng và mẹ của vua nhà Minh là Dương Thị đều tán đồng việc đầu hàng, nhưng không qua bao lâu, về phía Đại Đồng lại truyền đến tin báo, hoàng đế Minh Sùng Trinh đã hạ thánh chỉ.

Tướng canh giữ Đại Đồng đem thánh chỉ dán tại lầu Bắc, trên đó viết: “Tộc Nữ Chân vốn phụ thuộc nước ta, nay đã phản bội xâm phạm vào biên giới ta, đương lúc tiết trời dần đi vào oi bức, tất sẽ có đại hoạ. Hiện nay tụ binh khắp mọi nơi, khiến cho đầu cuối không thể cứu giúp lẫn nhau, người nước ta có tội bỏ trốn, bị bắt trong trận muốn trở về, không cần là người Hán, người Nữ Chân hay Mông Cổ, đều ân dưỡng hết thẩy. Có người Hán về quy thuận sẽ do Hắc Vân Long thu nuôi, còn người Nữ Chân, Mông Cổ quy thuận sẽ do Tang Cát Nhĩ thu nuôi. Nếu không trở về, không chết dưới đao thương của ta, cũng chết dưới pháo của ta, còn nếu không nữa, cũng sẽ bị vu oan giết chết!”. Nhìn vào những ý này, quả thực là muốn giật dây cho người Hán và người Mông Cổ đang ở trong Đại Kim tạo phản.

Tôi vốn tưởng rằng Hoàng Thái Cực chắc chắn sẽ nổi giận, nhưng ai ngờ nghe xong thánh chỉ mà Phạm Văn Trình dịch ra ấy thì im lặng một lúc, sau đó lại bỗng chốc cười to ba tiếng. Đám võ tướng bên dưới mặt đối mặt, không rõ vì sao, Hoàng Thái Cực cười lạnh xong lại nhếch mép giễu cợt: “Từ lúc chúng ta tiến vào biên giới cho tới hiện tại, đã gần hai tháng, giẫm nát lúa gạo hoa màu, tấn công thành trì, thế mà trong biên giới nhà Minh đó lại chẳng có kẻ nào ra đối đầu, gan dạ bắn ra một mũi tên!”. Đưa tay chỉ về phía Phạm Văn Trình, ngạo nghễ nói, “Ngươi thay ta viết một lá thư đưa đến Trương Tông Hành, nói rằng ta khiêu chiến với hắn và cả Tào Văn Chiếu, ra lệnh cho bọn họ tập hợp các tuyến người ngựa ra khỏi thành cùng Đại Kim ta chiến một trận, quyết phân thắng bại! Hừ… ta nhường bọn họ mười phần binh lực, nếu hắn ra mười vạn binh, vậy ta chỉ ra một ngàn binh ứng đối; nếu ra một ngàn binh, vậy ta chỉ ra một trăm người đối lại! Tuyệt không nuốt lời!”.

Đối diện với vẻ tự tin và kiêu ngạo đó của chàng, mọi người trong lều nín thở không nói lời nào, qua một lúc lâu sau, cũng không biết là ai đã lên tiếng: “Được!”. Thế là quan binh Đại Kim rầm rộ ủng hộ, một người đều lớn giọng, ra vẻ cực kì khinh thường văn thần võ tướng của nhà Minh.

“Nô tài… tuân mệnh”. Phạm Văn Trình cung kính lùi lại, mài mực trải giấy.

Tôi ngồi sau bức bình phong, tim đập liên hồi, chưa được bao lâu thì Phạm Văn Trình đã viết xong, còn khẩu dụ của Hoàng Thái Cực cũng đã lan rộng ra khắp quân doanh Bát kỳ. So với mấy lời thánh chỉ già mồm ra vẻ trong của Sùng Trinh đó, khẩu dụ khiêu chiến của Hoàng Thái Cực càng dũng cảm và liều lĩnh, toát ra vẻ trí tuệ và gan góc hơn cả.

Hai người cùng so, Sùng Trinh với đám văn thần võ tướng vô năng vô dụng của hắn sao có thể bì được tướng sĩ Bát kỳ dũng mãnh thiện chiến đây?

Quả nhiên, thư khiêu chiến của Hoàng Thái Cực chẳng hề nhận được hồi âm của tướng nhà Minh, tướng canh giữ Đại Đồng đóng chặt cửa thành, chẳng những không ai dám rời cổng nghênh chiến, ngay cả thư khiêu chiến của Hoàng Thái Cực cũng không có gan đáp lại.

Tôi thở dài xong lại cảm thấy thất vọng, nói cho cùng thì tôi cũng là một người Hán. Hiện giờ tuy nói là đi theo Hoàng Thái Cực, hai nước giao chiến, đương nhiên là tôi sẽ theo phe Hoàng Thái Cực, nhưng tận mắt trông thấy đám người Hán của vương triều Đại Minh không có chí tranh đấu như thế, thật là khiến người khán chán chường, thất vọng với bọn họ.

Lẽ nào, Đại Minh kể từ sau Viên Sùng Hoán, đã không còn một võ tướng nào giống như thế sao?

Mười chín tháng tám, Hoàng Thái Cực rời Đại Đồng, chuyển hướng tấn công Hoài Viễn.

Hai mươi bảy tháng tám, khi toàn quân đang chuẩn bị tấn công Tả Vệ, Sát Cáp Nhĩ Đậu Thổ Môn Phú tấn dưới sự hộ tống của bộ tướng là Đa Ni Khố Lỗ Khắc, không quản ngàn dặm từ Đại Thảo Than chạy đến tận quân doanh Đại Kim, yến kiết Thiên Thông Đại Hãn.

Chuyện đột ngột xảy ra, rất nhiều người cho rằng đây là việc vui ngoài ý muốn, nghe nói Đậu Thổ Môn Phúc tấn dẫn đến sáu nghìn hộ dân, tài sản nhiều vô kể.

Đầu tiên là Cao Nhĩ Thổ Môn Phúc tấn, hiện giờ lại là Đậu Thổ Môn Phúc tấn… chắc chắn Lâm Đan đã xảy ra chuyện gì đó, ngẫm lại lúc ấy khi nghe Mao Kỳ Tha Đặc muốn nương nhờ vào Hoàng Thái Cực, dáng vẻ tức giận giơ chân đó, có thể đoán ra nếu ông ta có năng lực ngăn cản thì tuyệt đối sẽ không để vợ tuỳ ý đến nương tựa nơi kẻ thù không đội trời chung của mình!

Đoàn người ngựa được ra lệnh dừng lại ở Mộc Hồ Nhĩ Y Tể Nha Nhĩ, không được đến gần, chỉ để Mã Đa Ni Khố Lỗ Khắc cùng Đậu Thổ Môn Phúc tấn đến quân doanh Đại Kim yến kiến ngự giá.

Vào lúc Đa Ni Khố Lỗ Khắc đang đáp lời thăm hỏi của Hoàng Thái Cực, tôi trông thấy Ba Đặc Mã Tảo đang ngồi ở một góc ghế dựa, dung nhan tiều tuỵ, tuy rằng có thể nhìn rõ dấu vết che đậy tỉ mỉ trên khuôn mặt đó, nhưng vẻ gượng cười, lại chẳng hề tự nhiên đọng lại ở khoé miệng cô ta. Cô ta toát ra một vẻ gì đó tịch mịch và tiêu điều, hai gò má vốn mịn màn giờ đã lõm vào, cằm trở nên nhọn ra, bả vai hơi rút lại, trong ánh mắt có chút không vững tin đầy ngỡ ngàng và chết lặng.

Tôi lẳng lặng để ý đến cô ta hơn nửa tiếng đồng hồ, thế nhưng cả Hoàng Thái Cực và Đa Ni Nhĩ Khố Lỗ Khắc lại chẳng hề để ý mà chỉ nói chuyện. Qua một lúc lâu, hai gò má của Ba Đặc Mã Tảo như bị lửa thiêu trở nên ửng đỏ, ánh mắt đờ đẫn dần trở nên ngượng ngùng, lúng túng.

Tôi trông thấy cô ta lặng lẽ nhìn thoáng qua Hoàng Thái Cực đang ngồi trên vị, phút chốc dường như tôi đã hiểu ra điều gì đó, trong ngực như bị ai đó nện một búa thật mạnh.

“Xin Đại Hãn tuyệt đối không nên chối từ!”. Đa Ni Nhĩ Khố Lỗ Khắc thành khẩn đưa tay lên trước ngực, hành lễ.

Hoàng Thái Cực hừ lạnh: “Đừng nói đến việc Lâm Đan giờ phút này vẫn còn chưa tắt thở, dù hắn ta có chết thật đi nữa, ta cũng tuyệt không thể lấy Phúc tấn của hắn”.

Đa Ni Nhĩ Khố Lỗ Khắc kinh ngạc đến há hốc mồm, vào lúc còn muốn nói thêm gì đó, Hoàng Thái Cực đã vung bàn tay to của mình lên, thẳng thừng cắt ngăn lời hắn: “Các ngươi tạm thời lui ra ngoài đi!”. Vẫn là giọng điệu uy nghiêm không ai dám chống lại, Đa Ni Nhĩ Khố Lỗ Khắc không còn lời nào để nó, ngượng ngùng dẫn Đậu Thổ Môn Phúc tấn rời khỏi lều.

Tôi cúi đầu ngẫm nghĩ, trước mặt chợt có một bóng đen phủ xuống, bàn tay ấm áp của Hoàng Thái Cực đã nắm lấy tay tôi: “Nàng đừng nghĩ ngợi gì nhiều…”.

“Ta không có nghĩ ngợi nhiều…”. Tôi bỗng nhiên nở nụ cười, nghiêng đầu liếc chàng, “Là chàng nghĩ nhiều mới đúng”.

Hoàng Thái Cực nhẹ nhàng thở phào, dịu dàng vén mớ tóc mai lộn xộn bên thái dương của tôi ra sau.

“Lâm Đan bị bệnh rồi sao?”.

“Ừ”.

“Bệnh gì vậy?”.

Hoàng Thái Cực trầm mặc giây lát, lại nói: “Đậu mùa”.

“Đậu…”. Tôi kinh ngạc ngẩng đầu. Bệnh đầu mùa, ở thời cổ đại này đó chẳng phải là bệnh nan y sao?

“Sẽ chết đúng không?”.

“Không biết nữa”. Rũ mắt xuống, chàng dường như nhớ đến điều gì đó, nhàn nhạt bồi thêm một câu, “Không nhất định cứ nổi đậu là sẽ chết, tháng hai đó Đại Bối lặc cũng đã mắc bệnh nhưng đã thoát khỏi, không phải hiện tại vẫn khoẻ như vâm giống trước kia ấy sao?”.

Đại Thiện?! Tôi trợn tròn mắt, Đại Thiện mắc bệnh đậu mùa? Trời ạ, thật sự nguy hiểm biết bao, tuy rằng sau đó đã giãy giụa thoát khỏi bờ vực cái chết, nhưng lúc ấy có lẽ hắn cũng đã mất nửa cái mạng rồi.

Vẻ mặt Hoàng Thái Cực vô cùng hờ hững, tựa hồ như chuyện sống chết của Đại Thiện không hề liên quan đến chàng. Cũng có lẽ, trong lòng chàng từ đầu cũng đã ước cho Đại Thiện không khỏi bệnh.

“Chàng…”.

“Đau lòng sao?”. Vẻ mặt chàng nhìn tôi đầy kỳ lạ, khoé miệng khẽ động đậy: “Huynh ấy quả nhiên vẫn đặc biệt với nàng, dù là đã già cả suy yếu, không còn dũng mãnh như năm xưa… thế thì xem ra, thằng nhóc Thập Tứ đó căn bản không thể nào đánh đồng với Đại Thiện được”. Ánh mắt chàng trở nên nặng nề, khẽ hít một hơi, “Đừng buồn! Là ta không tốt”. Trong giọng nói lộ ra vẻ phiền muộn đầy bất lực, “Ta sẽ nhớ rõ chuyện đã từng đồng ý với nàng… chỉ là huynh ấy làm việc chớ quá phận, ta sẽ không động đến huynh ấy dù chỉ một chút”.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play