Vân Hoàn thật ra cũng không sợ bọn họ sẽ làm ra chuyện gì bất lợi đối với Munchkin, chỉ là hắn đau lòng miêu chủ. Lúc trước chỉ tiêm thuốc giải độc mà thôi, đã làm nó đau đớn vô cùng, hiện tại còn phải đi viện nghiên cứu chịu tội, hắn làm sao có thể đồng ý được.

Vân Hoàn ngay lập tức cự tuyệt tại chỗ: “Ông cũng đã nói đây có thể là con mèo Munchkin duy nhất còn tồn tại rồi, nếu đưa cho các ông, xảy ra vấn đề gì thì biết làm sao?”

“Ta không thể rời bỏ miêu chủ, đồng dạng nó cũng không thể rời khỏi ta. Miêu chủ mất đi quan hốt phân sẽ trở thành như thế nào, khẳng định ông cũng biết, ông đây là muốn mưu sát nó sao?”

Viện trưởng bị chụp một cái mũ lớn như vậy nào còn dám tiếp tục cái đề tài này nữa, vội vàng xin lỗi nói, là bản thân suy nghĩ không chu toàn. Lại ngợi khen Hoàng đế bệ hạ anh minh một hồi, rốt cuộc cũng không dám lôi chuyện này ra lần nào nữa.

Vân Hoàn ngầm bảo những người khác đừng loạn truyền chuyện này, đặc biệt là không thể để cho miêu chủ nhà hắn biết được. Nhưng lỗ tai Dư Gia Đường rất nhọn nha, không quá hai ngày liền làm rõ ràng sự tình từ đầu tới đuôi.

Thanh danh của viện nghiên cứu mèo bên kia vẫn luôn rất tốt. Dù sao sau lưng viện nghiên cứu mèo cũng là cơ cấu loài mèo, bên trong tất cả đều là các loại mèo quý tộc quý hiếm. Nếu như có điểm nào làm không thỏa đáng dù chỉ một chút thôi, có thể sẽ lập tức bị nhân dân đế quốc công kích tập thể, bức đến đóng cửa ngay.

Những quan hốt phân cung đám mèo si hán kia, lúc phẫn nộ lên thì không thể nói giỡn được đâu. Tựa như đối thủ cũ của đế quốc, chính là bên Liên Bang, từng bị bại lộ việc có một cái viện nghiên cứu ngược mèo, còn là viện nghiên cứu mà tổng thống tự mình quản lý trên danh nghĩa.

Sau khi sự kiện bùng nổ, chỉ trong ngắn ngủn mấy ngày, dư luận trên Tinh Võng đã bao phủ cả diễn đàn chính phủ Liên Bang. Cuối cùng công dân Liên Bang liên doanh dâng sớ lên nghị viện, nghị viện bị áp lực của dư luận dân chúng bức bách, không thể không mở hội nghị quyền lợi tối cao, tiến hành xử lý vị tổng thống kia, để ông ta xuống đài trước. Lại cử hành một cuộc tuyển cử tổng thống khác thật nghiêm ngặt, đề cử ra một vị tổng thống mới trong chính đảng của Liên Bang.

Có vết xe đổ của Liên Bang, một viện nghiên cứu mèo bình thường nào dám làm ra chuyện gì quá phận chứ.

Lấy địa vị xã hội của Dư Gia Đường, kỳ thật không hề sợ người của viện nghiên cứu một chút nào. Chẳng qua anh tương đối thích xem bộ dạng quan hốt phân cả ngày kinh hồn táng đảm, mỗi khi nhìn thấy hắn như vậy anh liền cảm thấy tâm tình vui sướng.

Sau khi Vân Hoàn kết thúc công tác, liền sẽ rút chút thời gian đến mang Dư Gia Đường đi ra ngoài chơi. Nhưng bởi vì viện nghiên cứu đưa ra yêu cầu khiến cho hắn cảnh giác, cho nên thời điểm hắn đi ra ngoài, đều mang theo hộ vệ, để tránh chuyện một ít phần tử cực đoan nhân cơ hội công kích hắn. Nếu lỡ như giống bộ phim truyền hình máu chó kia, hắn và Ngắn Ngủn thất lạc nhau, hắn sẽ điên mất.

Kỳ thật Vân Hoàn cũng bị bộ phim máu chó kia ngược một chút, nên trong lòng đã hơi có chút bóng ma.

“Em muốn đi chỗ nào chơi, thời điểm này điểu cốc trên Chu Huân tinh tuy còn chưa mở ra với người ngoài, nhưng chủ nhân của điểu cốc có quen biết với tôi. Nếu như chúng ta cùng nhau đi, hẳn là lão đấy sẽ cho tôi chút mặt mũi đấy.”

Dư Gia Đường cạn lời nhìn hắn một lúc lâu, sau mới nói: “Anh là hoàng đế, anh ta thân là một quý tộc có lãnh địa nếu không quen biết anh thì mới là kỳ quái. Nếu đã quen biết anh, còn không cho anh mặt mũi, tôi nhất định sẽ gọi anh ta một tiếng cậu ông giời.”

Vân Hoàn đương nhiên coi những lời này của miêu chủ, như là lời ca ngợi hắn: “Vậy chúng ta đi Chu Huân tinh ha?”

Dư Gia Đường lúc lắc cái đuôi: “Không đi, tôi muốn đi Đại Dương tinh.”

Đại Dương tinh là một tinh cầu bị nước biển bao phủ, bên trên chỉ có rất ít lục địa, phần lớn là một ít đảo nhỏ diện tích nhỏ.

Là tinh cầu du lịch xếp hạng trong top 10 của đế quốc.

Chỉ số xếp hạng du lịch thậm chí còn vượt qua Tiên Nhân tinh được xưng là hoàn cảnh đẹp nhất nữa.

Nguyên nhân chính là, bởi vì Đại Dương tinh tất cả đều là biển, đến chỗ đó sẽ có đủ các loại hải sản phong phú. Chỉ có thứ không thể tưởng tượng được, không có thứ ăn không được.

Nghe nói nếu vận khí tốt, còn có thể nhìn thấy giao nhân tộc dưới Đại Dương tinh nữa.

Giao nhân tộc là một trong những chủng tộc phụ thuộc nhỏ trong đế quốc, dáng vẻ mỹ mạo, có quan hệ rất tốt với hoàng thất đế quốc. Nếu tính lên mấy thế hệ trước đó, còn có hoàng đế đế quốc liên hôn với giao nhân tộc nữa cơ.

Dư Gia Đường tuy có chút tò mò đối với giao nhân, nhưng cảm thấy hứng thú nhất vẫn là đống hải sản trong Đại Dương tinh, chỉ cần trả một lượng tiền nhất định, liền có thể ăn no nê kềnh càng trên Đại Dương tinh rồi!

Nhưng cứ mỗi ba năm mọi người mới có thể đi Đại Dương tinh một lần, hơn nữa mỗi một lần thời gian mở cửa đều rất có hạn, số lượng người đi cũng có giới hạn. Nếu đi nhiều, khả năng sẽ tạo thành tác động xấu đối với hệ sinh thái biển trong Đại Dương tinh, cũng sẽ ảnh hưởng đến sinh hoạt của giao nhân tộc.

Dù sao một người cũng ăn không hết được bao nhiêu hải sản, nhưng nếu mang theo một con miêu chủ, hoặc là chiến thú qua, lượng tiêu hao khả năng sẽ rất lớn.

Năm nay vừa lúc là thời gian Đại Dương tinh mở cửa, nhân số đã sắp đạt tới giới hạn rồi. Dư Gia Đường muốn để cho Vân Hoàn nhân lúc nhân số còn chưa đầy, dẫn anh đi một lần, bằng không cũng chỉ có thể chờ ba năm sau mới có thể đi được.

Kỳ thật bởi vì nguyên nhân thân phận, nên Vân Hoàn thường thường sẽ đi Đại Dương tinh công tác, giữ vững quan hệ hữu hảo với giao nhân tộc, hải sản nơi đó hắn đã ăn từ nhỏ đến lớn rồi. Nhưng miêu chủ chờ mong như vậy, hắn đương nhiên là không thể nói không được, lập tức cho người đi chuẩn bị.

Khoảng cách giữa Đế Đô Tinh và Đại Dương tinh không tính là xa, ngồi trên quân hạm của hoàng gia, hai lần nhảy vượt không gian liền đến nơi ngay.

Dư Gia Đường vừa đi ra quân hạm liền ngửi được hương vị biển rộng ập vào trước mặt, tức khắc toàn bộ mèo đều trở nên hưng phấn lên.

Anh hét lớn một tiếng, dẫm quân hạm nhảy xuống, cũng không cần bất cứ phụ trợ gì, trực tiếp chui thẳng vào mặt biển.

Vân Hoàn không nghĩ tới anh sẽ làm như vậy, cũng bất chấp cái khác mà nhanh chóng nhảy vào trong biển.

Đám hộ về phía sau Vân Hoàn cũng ngốc luôn, cả một đám cứ như sủi cảo mà nhảy vào trong biển theo.

“Ngắn Ngủn? Em ở đâu?” Vân Hoàn nhô đầu ra khỏi mặt biển, nhìn bốn phía hô to.

Đột nhiên một cột nước phun thẳng lên không trung, trên đỉnh còn truyền đến tiếng kêu chấn kinh của mèo nhỏ ⸺ “Vân Hoàn cíu mạng! Không biết là thứ gì dùng cột nước phun tôi, còn phun tôi lên trời cao luôn nè!”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play