Vân Hoàn nghe được tiếng la của Munchkin, lập tức lẻn vào trong nước, quả nhiên thấy được phía dưới có một đứa bự con đang phun nước.

Đây là một loại cá mập heo răng cưa đặc hữu trong Đại Dương tinh, tên nghe vào thì rất không dễ chọc, mà trên thực tế...

Cột nước giằng co đại khái chừng vài phút liền chậm rãi biến mất, Dư Gia Đường cũng một lần nữa trở xuống mặt biển. Toàn thân cùng chân ngắn nhỏ hai màu lam bạch vốn dĩ vô cùng xinh đẹp mượt mà nay đã ướt nhẹp một mảnh. Hơn nữa vừa mới phải chịu kinh hách, toàn bộ mèo thoạt nhìn rất chật vật.

Vân Hoàn bơi về phía anh, tốc độ vậy mà còn nhanh hơn cả loài cá, điều này phải quy công vào gien giao nhân tộc do tổ tông của Vân Hoàn di truyền xuống.

Giao nhân tộc là một trong rất ít đối tượng liên hôn ngoại tộc của hoàng thất, bởi vì bề ngoài mỹ lệ cộng thêm số liệu gien trong thân thể bọn họ, có được huyết thống châu Á thuần khiết còn hơn cả hoàng thất đế quốc.

Cá mập heo răng cưa đồng dạng cũng phát hiện ra nhóc mèo ở trong biển, nó thoạt nhìn thì dị thường hưng phấn. Bởi vì hình thể thật lớn, nó chỉ có thể bơi qua dùng phần đầu tương tự cá mập của mình, thoáng cọ cọ con mèo đang phịch hăng hái trong biển kia.

Dư Gia Đường vừa trở xuống trong biển, liền điều chỉnh tất cả thuộc tính mà cơ thể cần dùng đến mức cao nhất, cấp tốc chạy tới chạy lui ở trong biển, đi bắt đám cá tôm.

Mới vừa ăn được một hai con cá, sau lưng đã truyền đến một cỗ lực mạnh, sau đó Dư Gia Đường liền tựa như bị người tàn nhẫn đạp một chân vậy, tứ chi giang rộng thành hình bánh mèo mà nhún vào đống cát dưới đáy biển.

Một con cua đi ngang qua, múa may kiềm cua ở trước mặt anh rồi bò bò đi.

Dư Gia Đường ăn một ngụm cát, lửa giận tận trời quay đầu lại, định làm một trận với cái tên gia hỏa dám đánh lén anh. Kết quả mới vừa quay đầu lại, liền ngây ngẩn cả người, bóng ma thật lớn bao trùm xuống, phụ trợ thân hình của Dư Gia Đường biến thành một nhóc tiểu khả ái nhỏ bé vô cùng.

Dư Gia Đường sửng sốt một giây đồng hồ, sau đó dùng hết sức mạnh ăn cá khô nhỏ mà liều mạng bơi ra bên ngoài, một bên bơi một bên hô to: “Vân Hoàn cứu mạng! Nơi này có quái vật!”

Bởi vì hoảng loạn nên anh cũng không chú ý nhìn đường, trực tiếp chui vào trong cái động do một tảng đá quái dị dưới đáy biển tạo nên, sau đó bi kịch chính là anh bị động mắc kẹt!

Dư Gia Đường mạnh mẽ giãy giụa, cả cục đá y như ngọn núi nhỏ liền bắt đầu lay động, bị lực đạo giãy giụa thật lớn của anh làm đổ sụp xuống.

Vân Hoàn kịp thời đuổi tới, mở kiếm quang mang trên người ra cẩn thận vung nát động đá, trong nháy mắt Dư Gia Đường được giải cứu, tức khắc nhào vào trong lòng ngực quan hốt phân.

“Ngoan, đừng khóc đừng khóc, không phải đã không có việc gì rồi sao, sau này đừng chạy loạn nữa, ngoan ngoãn ở bên người tôi đi nhé.”

Dư Gia Đường dùng móng vuốt lau cái mũi một phen: “Ai khóc chớ, tôi chỉ là có chút khẩn trương mà thôi. Anh không biết con quái vật vừa rồi đuổi theo tôi thoạt nhìn thì đáng sợ bao nhiêu đâu. Nó lớn thế vầy nè!”

Nói rồi mèo nhỏ liền dùng móng vuốt vung vung diễn tả.

Vân Hoàn đương nhiên biết hình thể của cá mập heo răng cưa, kỳ thật trong số các sinh vật trong biển của Đại Dương tinh, hình thể của cá mập heo răng cưa chỉ có thể xem như là trung bình mà thôi. Có thể xưng là loại lớn hoặc là to lớn, đều là những loài cấp bậc tương tự cá voi thiên thủy và lam hải long cả.

Ở trước mặt cá voi thiên thủy, cá mập heo răng cưa cũng chỉ là tiểu khả ái mà thôi.

Ở trong biển Dư Gia Đường và Vân Hoàn chỉ có thể dùng sóng âm để giao lưu, việc này tương đối hao phí năng lượng. Cho nên anh muốn chui lên mặt biển để nói, thuận tiện kể với hắn về lần mạo hiểm vừa rồi một chút, ai ngờ vừa quay đầu lại anh liền nhìn thấy một màn khiến anh há hốc mồm.

Cái tên bự con lúc trước đã đuổi giết (không có nhé) anh, đang biểu tình âm hiểm (cũng không hề) mà ngừng ở địa phương cách bọn họ không xa, yên lặng nghe lén anh và Vân Hoàn nói chuyện!

“Lão hoàng đế mau xem! Chính là nó!”

Vân Hoàn: “...” Thời điểm kêu cứu mạng thì gọi là Vân Hoàn, vừa không có việc gì liền xưng hô thành “lão hoàng đế”. Ngắn Ngủn, em trở mặt cũng hơi bị nhanh rồi đấy nhé?

“Đừng sợ, nó sẽ không thương tổn chúng ta.” Vân Hoàn ngữ khí khẳng định mà nói.

Dư Gia Đường không tin: “Ai nói, lúc trước nó từng đạp tôi đó!”

Sóng âm mà hiện tại Dư Gia Đường đang dùng là nhằm vào tất cả sinh vật, đầu cá mập heo răng cưa phía đối diện kia cũng có thể nghe hiểu, vừa nghe được, nó liền khiếp sợ mở miệng ra.

Hải Thần làm chứng, nó thật sự không có đá con mèo này mà, nó chỉ là muốn hữu hảo chào hỏi bạn mèo nhỏ một cái mà thôi! Nó thích nhất miêu chủ!

Dư Gia Đường vừa thấy cá mập heo răng cưa há mồm, liền lại hoảng sợ, vội vàng chỉ cho Vân Hoàn xem: “Anh xem, nó còn nhe răng dọa tôi sợ!”

Cá mập heo răng cưa: “...”

Vân Hoàn: “...”

“Ngắn Ngủn, nó chỉ là bộ dạng hung một chút thôi, kỳ thật tính cách rất ôn hòa, không tin tôi qua đó sờ sờ nó em sẽ biết.”

Vân Hoàn bơi đi qua, bơi tới phía trên cá mập heo răng cưa, ngồi ở trên người nó mà sờ soạng hai cái, đối phương quơ quơ thân thể, giống như không có phản ứng khác.

Vân Hoàn nhẹ nhàng thở ra, may mắn con cá mập heo này đủ nể tình. Hắn nhìn Dư Gia Đường nói: “Thấy chưa? Tính cách của loài cá lớn này rất ôn hòa, trong tình huống bình thường sẽ không công kích nhân loại, càng sẽ không công kích đến động vật họ mèo bơi lội trong biển.” Bởi vì cá mập heo răng cưa cũng là miêu si hán có tiếng.

Thời điểm Dư Gia Đường đang muốn tin tưởng lời của Vân Hoàn, đột nhiên liền thấy từ bộ phận tương tự như lỗ thông hơi của cá mập heo răng cưa phun ra một cột nước. Chẳng qua lần này không phải là phun Dư Gia Đường, mà là phun Vân Hoàn lên tận trời.

Dư Gia Đường gần tí nữa là nổi giận, vội vàng nổi lên mặt biển, vừa nhô đầu ra, chính là một trận tiếng kêu vừa giống mèo kêu lại giống như thú rống. Đây chính là tiếng mèo cười đặc hữu mà Dư Gia Đường tự phát minh ra, mèo khác học không được điệu này.

Vân Hoàn xoay người nhảy xuống từ trên cột nước, tuy rằng động tác rất tuấn tú, nhưng vẫn như cũ không thể thay đổi được sự thật rằng hắn bị cá mập heo răng cưa vả mặt, phun hắn lên trời cao.

Trong khoảng thời gian Vân Hoàn và Dư Gia Đường cùng chơi dưới đáy biển này, các hộ vệ đã lấy nút quân thuyền không gian ra, còn có mấy hộ vệ vẫn luôn tìm kiếm vị trí của bọn họ bên dưới biển, xác nhận bên cạnh bọn họ chính là cá mập heo răng cưa, hơn nữa cũng không có tính công kích, mới yên tâm không đi qua.

Trên người hộ vệ đều trang bị thiết bị lặn xuống nước, có thể lặn dưới nước trong khoảng thời gian rất dài.

Vân Hoàn từ trên cột nước đi xuống dưới, liền bơi về phía con mèo đang chê cười hắn kia. Dư Gia Đường thấy hắn thế tới rào rạt, theo bản năng quay đầu lại bỏ chạy, kết quả còn chưa bơi được bao xa đã bị một bàn tay bắt lấy ôm vào trong ngực.

Vân Hoàn còn chưa kịp làm gì cả, trên mặt đã ăn một trận miêu chưởng.

“... Ngắn Ngủn.” Vân Hoàn vươn ra một bàn tay đè móng vuốt của nhóc mèo lại.

Dư Gia Đường thấy hắn không có ý định chơi xấu, lúc này mới tạm dừng công kích, đi theo hắn bơi trở về trên quân thuyền.

Vừa lên thuyền, đã có hộ vệ lấy khăn tắm cho mèo sạch sẽ ra bọc Dư Gia Đường lại, sau đó dùng máy móc sấy khô lông tóc của anh. Mà Vân Hoàn một thân ướt dầm dề, quần áo của hắn thì phải một hồi lâu sau mới được hộ vệ tìm thấy đưa tới.

Vân Hoàn: ...Cuộc sống này trôi qua quả thật là càng ngày càng không bằng mèo.

“Bệ hạ, giao nhân tộc tiến nhận được tin tức ngài giá lâm, truyền tính hiệu đến, nói tộc trưởng của bọn họ đang trên đường tiến đến bái phỏng ngài.”

Tộc trưởng của giao nhân tộc gọi là Lý Chí Lớn, ngay từ đầu lúc Vân Hoàn vừa nghe thấy cái tên này, còn hoàn toàn không có cách nào liên hệ cái tên “Chí Lớn” này cũng một giao nhân bề ngoài xinh đẹp với nhau được. Nhưng mà sau khi biết tên của những giao nhân tộc khác, mới hiểu được, phong cách đặt tên của toàn bộ đàn bọn họ đều là thế cả.

Theo Lý Chí Lớn nói, đây là căn cứ theo phương thức đặt tên của nhân dân Hoa kiều thời kỳ địa cầu cổ. Vào thời kỳ kia, cái tên “Lý Chí Lớn” này rất được dân chúng bình thường yêu thích, cũng sử dụng rộng khắp.

Hiện tại Dư Gia Đường còn chưa biết tên của tộc trưởng giao nhân tộc, cùng nguồn gốc đặt tên sâu xa của bọn họ, bằng không khẳng định sẽ phun một ngụm máu già ra luôn.

Cơm chiều của người trên quân thuyền đều do con cá mập heo răng cưa kia đưa cho, vốn dĩ Dư Gia Đường còn muốn xuống biển bắt một ít cá lên. Nhưng mà còn chưa kịp đi xuống, rất nhiều cá tôm đã bị cá mập heo răng cưa há mồm phun tới lên boong tàu.

Những con cá tôm kia đều còn đang tung tăng nhảy nhót, nhìn ra cộng lại cũng phải gần vài trăm cân.

Cá mập heo răng cưa hình thể lớn, quân thuyền còn lớn hơn nữa. Nó dùng hai cái vây cá hình dạng cổ quái bám lên trên vách kim loại ở đuôi thuyền tựa như hai chân trước. Chuyển động một đôi mắt tròn nhìn chằm chằm vào vị trí của mèo Munchkin, còn phát ra một trận sóng âm về phía anh.

Dư Gia Đường thấy cặp mắt to hạt châu kia của nó, liền nhớ tới một từ hình dung đầy Mary Sue là “đôi mắt sâu hút hồn”.

“Được tui đã biết, cảm ơn đằng ấy nhé.” Dư Gia Đường bước chân ngắn chạy tới, nắm một con cá lên đút cho cá mập heo răng cưa.

Tên này tuy diện mạo xác thực là rất hung tàn, nhưng mấy lần Dư Gia Đường cảm nhận được sóng âm từ trên người nó đều mang vẻ thân thiện cả, không hề có tính công kích, ngược lại còn mang theo chút thân thiết.

Dư Gia Đường đã chọn một con cá lớn nhất để đút cho cá mập heo, chỉ là miệng của nó quá lớn, há một cái liền cứ như sắp cắn luôn cả vách tường kim loại vậy.

Con cá lớn kia còn không lớn bằng một cái răng của cá mập heo răng cưa, có ném vào trong miệng nó thì phỏng chừng nó cũng chẳng nếm được tí hương vị gì cả.

Cá mập heo răng cưa vừa ăn xong một con cá lớn mà miêu chủ uy cho, liền vẻ mặt hạnh phúc đến sắp ngất xỉu. Còn đem một con cá còn không đủ nhét kẽ răng, ăn thành đặc hiệu khi ăn một bữa tiệc lớn.

Dư Gia Đường mắt mèo ngốc trừng nhìn kỹ thuật diễn khoa trương của cá mập heo răng cưa, cuối cùng cũng không biết là tên bự con này diễn nhập vai quá, hay là con cá kia thật sự ăn quá ngon. Vừa kích động một cái liền buông lỏng vây cá bám lên vách tường kim loại của mình, tựa như té xỉu mà từ trên đuôi thuyền phọt xuống biển rộng.

Dư Gia Đường: “...”

Hộ vệ trên thuyền nhanh chóng vận chuyển đống cá tôm này đến phòng bếp, để đầu bếp làm thành cơm chiều.

Dư Gia Đường thẳng đến lúc ăn cơm, vẫn không thể quên được con cá mập heo răng cưa sung sướng ăn một con cá đến ngất xỉu kia.

Vân Hoàn thấy miêu chủ đang gặm cá, hắn liền cầm lấy một con cua hoàng đế lột ra cho nó. Loại cua này là giống loài đặc hữu của Đại Dương tinh, phi thường hữu ích đối với thân thể của bất cứ một loại miêu chủ nào. Mèo quý tộc ăn nhiều có thể trở nên càng thông minh hơn, chiến thú ăn nhiều không chỉ có thể thông minh hơn, còn có thể đề cao thực lực, tóm lại là thứ tốt.

Mỗi năm đế quốc đều sẽ tiến hành mua vô số con cua hoàng đế từ chủ nhân của Đại Dương tinh, cũng chính là giao nhân tộc.

Dư Gia Đường ăn một ngụm cua hoàng đế, mắt mèo u lam tức khắc tinh sáng lên: “Lão hoàng đế, mau, giúp tôi lột thêm mấy con đi! Cái này ăn rất ngon!”

Tại thế giới nhiệm vụ xuyên thành linh miêu Dư Gia Đường từng bị một con cua kẹp trảo mèo một lần, đau đến kêu ngao ngao cả lên. Từ đó về sau, mỗi lúc anh xuống biển bắt hải sản, đều không hề lại gần những nơi mà loài sinh vật này có mặt.

Vân Hoàn lột liên tục năm con cho Dư Gia Đường, thời điểm đang muốn tiếp tục lột, Dư Gia Đường duỗi trảo đè tay hắn lại: “Được rồi, tôi ăn không vô nữa...”

Hàm lượng năng lượng trong thịt của loài cua hoàng đế này thật sự không phải chuyện đùa, một con đã ngang bằng với Dư Gia Đường ăn rất nhiều cân cá tôm, Dư Gia Đường ăn liên tục năm con đã là cực hạn rồi.

Tuy rằng miệng còn muốn ăn, nhưng bụng thật sự là không chứa nổi.

Trong mâm còn dư lại ba con cua hoàng đế, Vân Hoàn tự mình lột ăn, một bên ăn một bên xoa bụng cho Dư Gia Đường.

“Buổi sáng ngày mai em muốn ăn cái gì?”

“Ăn tôm đại dương!” Dư Gia Đường sớm đã thấy được giới thiệu về tôm đại dương xếp hạng hải sản đệ nhất trên Đại Dương tinh từ trên du lịch Tinh Mạng.

Loại tôm này sinh hoạt trong biển sâu, tốc độ cực nhanh, cho dù là giao nhân tộc được xưng là vua của biển cả thì thời điểm đi bắt giữ chúng nó cũng gặp phải rất nhiều phiền toái. Mỗi năm Đại Dương tinh có thể sản xuất ra bên ngoài vô số hải sản, nhưng loại tôm đại dương này lại chỉ sản xuất không đến vạn cân.

Số lượng của chúng nó vốn đã thưa thớt là một vấn đề, về phương diện khác,vẫn là bởi vì tôm đại dương quá khó bắt giữ.

Vân Hoàn có huyết thống giao nhân tộc, không cần dựa vào công cụ lặn xuống nước cũng có thể lẻn vào biển sâu. Nghe được yêu cầu của miêu chủ, nghĩ nếu không thì chờ ngày mai xuống biển đi bắt tôm đại dương thử xem?

Thứ này rất ít, chưa chắc đã có thể một lần liền tìm được.

Vân Hoàn còn đang suy nghĩ chuyện làm thế nào để nhanh chóng tìm được tôm đại dương, thì tộc trưởng còn có mấy vị trưởng lão của giao nhân tộc, cùng với mấy người hậu bối giao nhân nữa, đã tiến đến bái phỏng Vân Hoàn.

Dư Gia Đường vừa nghe thấy giao nhân tộc tới, liền bám lên quần áo Vân Hoàn nhảy lên trên bờ vai của hắn, chiếm cứ vị trí cao nhất, đôi mắt không hề chớp lấy một cái mà nhìn chằm chằm cửa thuyền.

Ngoại hình của giao nhân tộc không hề kéo theo một cái đuôi cá giống như trong tưởng tượng của Dư Gia Đường, trước khi bọn họ lên thuyền đã biến đuôi cá thành một đôi đùi người rồi.

Tộc trưởng giao nhân tộc là một nam tính cơ hồ có thể xưng là đen dài thẳng đẹp, vài vị trưởng lão cùng hậu bối giao nhân đằng sau y cũng đẹp mỗi người mỗi vẻ.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play