Tin tức Hoàng đế đế quốc trở về Đế Đô Tinh, trong vòng 3 ngày đã truyền khắp Tinh mạng. Thẳng đến lúc này mọi người mới biết được, thì ra lúc trước Hoàng đế bệ hạ đã chuồn ra khỏi Đế Đô Tinh chẳng biết lang thang chốn nào.
“Anh tên là gì?” Trên đế tọa trong đại điện một thanh âm lạnh nhạt cất tiếng hỏi.
Người đứng phía dưới thành thành thật thật trả lời: “Vân Hoàn.”
“Năm nay bao lớn?”
“195.”
Trên đế tọa chủ nhân thanh âm phẫn nộ: “Anh có phải bị ngu không hả, tôi là hỏi anh bao lớn!” Không phải hỏi chiều cao của anh đâu đồ chủ nhân thiểu năng trí tuệ!
Người phía dưới trầm mặc một hồi, xấu hổ nói: “Ngắn Ngủn, cái đó... Tôi thật sự chưa từng đo thử lần nào, nhưng hẳn là không nhỏ...”
Dư Gia Đường: “...”
Anh mắt mèo trừng ngốc mà nhìn Vân Hoàn, phảng phất như xuyên thấu qua bề ngoài cao quý tuấn mỹ của đối phương, thấy được một linh hồn Ô Yêu Vương.
Dư Gia Đường phẫn nộ rống to: “Tôi đang hỏi tuổi của anh! Trong đầu anh đều đang suy nghĩ mấy thứ lung tung rối loạn gì vậy hả?”
Vân Hoàn: “...”
“Cái tôi trả lời đầu tiên chính là tuổi mà!” Vân Hoàn cảm thấy rất oan uổng, ngay từ đầu hắn đã trả lời tuổi rồi, miêu chủ lại hỏi một lần nữa, hắn mới hiểu sai.
Dư Gia Đường bẹp thành bánh mèo nằm liệt trên đế tọa.
Vốn tưởng rằng chủ nhân là một tiểu thịt tươi giá trị nhan sắc bạo biểu, không nghĩ tới vậy mà lại là một khối thịt khô già 195 tuổi?
Vân Hoàn cẩn thận đi đến bên cạnh đế tọa, duỗi tay xoa cánh tay xoa cặp chân cho miêu chủ nằm liệt trên đế tọa.
“Ngắn Ngủn...”
Dư Gia Đường: “Đừng gọi tôi, hiện tại đầu óc tôi loạn lắm rồi.”
Vân Hoàn thấp giọng nói: “195 tuổi thật sự không già đâu, tuổi thọ của hoàng thất đế quốc đều rất dài, 195 thuộc về mới vừa bước vào thời kỳ thanh niên thôi.”
Dư Gia Đường tâm mệt lúc lắc móng vuốt ý bảo hắn đừng nói chuyện, chuyên tâm mát xa.
Vân Hoàn nhéo nhéo, tay liền lưu luyến trên chân cùng bụng của miêu chủ, còn sờ đến sắc khí tràn đầy, làm Dư Gia Đường bùng nổ, trực tiếp tung một cái đá sườn đạp qua, ngay chính giữa khuôn mặt tuấn tú của hoàng đế bệ hạ.
Vân Hoàn bụm mặt: “Ngắn Ngủn, em thật sự không thể lại đánh tôi nữa, sáng mai tôi còn phải lên triều mở họp. Nếu như mang theo cái mặt đầy dấu vết như vậy mà đi, đám đại thần kia sẽ chế nhạo chết tôi mất.”
Dư Gia Đường không dao động một tẹo nào: “Vậy mi thành thật tí đi, đừng cứ hở cái là động tay động chân. Bảo mi mát xa, mi sờ đi chỗ nào đó?”
Dư Gia Đường lười nói quá nhiều với hắn, đứng dậy từ trên đế tọa, run lông mao lên, tiếp theo nhảy xuống đế tọa, định trở về tẩm cung nghỉ ngơi.
“Ngắn Ngủn, vậy tôi sẽ không sờ loạn nữa, đêm nay hai chúng ta có thể ngủ cùng nhau không? Tựa như lúc trước ở trên quân hạm vậy đó.”
Dư Gia Đường căn bản là không hề để ý tới hắn, sau khi trở về tẩm cung, liền cho người đóng cửa lớn lại. Vân Hoàn ở bên ngoài kêu vài tiếng, thấy cửa không có dấu hiệu sẽ mở, đành phải qua thiên điện một bên mà đi ngủ.
Miêu chủ sức lực quá lớn, ngày hôm sau lúc Vân Hoàn thượng triều trên mặt còn đầy dấu trảo cùng vết ứ xanh. Các đại thần ở đây cơ bản trong nhà đều nuôi miêu chủ, vừa thấy liền biết ngay đống vết thương này làm sao mà có. Khẳng định là làm chuyện gì đó chọc miêu chủ tức giận, sau đó bị miêu chủ đánh ngoan một trận rồi.
Các đại thần ngầm cười thì cười, nhưng trên mặt vẫn không hề lộ ra một chút dấu vết nào, miễn cho đắc tội đến hoàng đế.
Lâm triều xong, Vân Hoàn chẳng đi đâu nữa cả, mà trực tiếp đến thư phòng. Quả nhiên, Dư Gia Đường đã chiếm cứ bàn làm việc của hắn mà chờ hắn.
Trên bàn đặt một cái quang não loại nhỏ kích cỡ bằng bàn tay, là quang não mà Vân Hoàn chuyên môn dùng để xử lý chính vụ, hệ thống an toàn bên trong đều là cao cấp nhất đế quốc.
Dư Gia Đường không có quá lớn hứng thú đối với cái này, anh đang nghiên cứu cái ống bút lông phong cách phục cổ được đặt trên bàn.
Thế giới này cũng có người luyện tập thư pháp, chỉ là rất ít người sẽ chuyên môn học tập thư pháp. Viết chữ bằng bút lông thì lại càng ít, ngoại trừ hoàng thất và một ít hậu đại trong nhà đại thần, quý tộc ra, sẽ không có ai đi học tập cả. Người thường cũng không có điều kiện để đi học loại chữ viết này.
Những cây bút lông này của Vân Hoàn, đều là do viện bảo tàng hoàng gia đưa tặng cả, rất có giá trị lịch sử. Hắn nhìn thấy Dư Gia Đường dùng móng vuốt động vào, tim thiếu chút nữa là nhảy ra ngoài.
“Ngắn Ngủn!”
Hai móng của Dư Gia Đường hợp lại với nhau, ôm một cái bút lông ra, nghe được âm thanh của Vân Hoàn, quay đầu lại ngó đi, có chút nghi hoặc mà nghiêng đầu nhìn hắn.
“Làm sao vậy?”
Thanh máu của Vân Hoàn đã cạn kiệt: “Không, không có gì. Em chơi đi, còn muốn chơi cái gì, tôi đi lấy cho em, muốn chơi bóng lông không?”
Dư Gia Đường khinh bỉ nhìn quan hốt phân: “Sao anh cả ngày chỉ biết chơi vậy hả, tôi mới không có thời gian bồi anh chơi bóng lông gì đó đâu, tôi muốn luyện chữ.”
Vân Hoàn nhìn xem móng vuốt của miêu chủ, lại nhìn xem bộ dạng nó ôm bút lông, không dám nói gì nữa.
Hắn đến quầy đựng đồ trong thư phòng, tìm một chồng giấy ra, sau khi giấy và bút mực còn có cả chặn giấy đều đã chuẩn bị đủ, Vân Hoàn lại phát hiện một vấn đề rất mấu chốt.
Móng vuốt của Munchkin thật sự là quá ngắn, ôm bút thì có thể, nhưng nếu muốn dùng bút lông để viết chữ thì có chút khó khăn.
Dư Gia Đường nỗ lực nửa ngày, cuối cùng để lại một cục bùa vẽ quỷ trên tờ giấy.
Kỳ thật anh biết viết chữ bằng bút lông thiệt đó, chỉ là hiện tại bởi vì cặp chân ngắn nhỏ kỳ ba này, nên lúc viết có chút yêu cầu cao độ thôi.
Dư Gia Đường luyện cả một buổi trưa, mãi cho đến khi Vân Hoàn đã xử lý xong rất nhiều chính vụ chồng chất trong quang não, chữ đế quốc mà Dư Gia Đường viết ra mới có chút ra dáng. Ít nhất đã có thể miễn cưỡng nhận ra là chữ gì.
Lúc ban đầu chuyện Vân Hoàn không ở Đế Đô Tinh, ngoại trừ bản thân hoàng đế và Vân Sam công chúa (Đồng San) từng cùng đồng hành ra, cũng chỉ có mấy người tâm phúc cùng đồng hành với hoàng đế mới biết được, nhưng cụ thể là đi đến đâu thì ngay cả tâm phúc cũng không rõ ràng lắm. Sau đó qua hơn một năm, một ít đại thần ở Đế Đô Tinh mới biết được tin tức hoàng đế đi ra ngoài chơi.
Nếu không phải ở trên quân hạm của nghĩa quân, Vân Sam bị Upton nhận ra được, thân phận của Vân Hoàn cũng sẽ không bị bại lộ. Ngay từ đầu Upton chỉ mang hoài nghi mà không dám xác nhận, hơn nữa kỹ thuật diễn của Hoàng đế bệ hạ thực sự rất tốt. Hành động ở trên quân hạm, không có điểm nào khác người bình thường cả, biểu hiện hệt như là một thợ săn bình thường vậy.
Sau lại vẫn là một vị quan quân am hiểu dịch dung bên người Upton, phát hiện ra Vân Hoàn đang dịch dung. Hơn nữa thời điểm lên hạm, chỗ số liệu biểu hiện trên dụng cụ cũng rất đặc thù, mà Vân Sam công chúa thân phận tôn quý, đối với Vân Hoàn lại kính trọng có thừa, không dám có chút vượt quá nào vân vân. Đủ loại dấu hiệu cộng vào, Upton mới xác nhận thân phận của Vân Hoàn.
Sau đó hắn lập tức thông báo cho người lãnh đạo trực tiếp, mà hai bên nghị sự viện, cùng quân bộ mấy năm nay vẫn luôn chờ mong tin tức của hoàng đế, cho nên ngay khi nhận được tin tức của Upton, tất cả mọi người liền chạy đến tinh cảng tiếp giá.
Lúc trước Vân Hoàn vẫn luôn không chịu đi theo đội ngũ thợ săn trở về Đế Đô Tinh, chính là vì nguyên nhân này. Ở chỗ này tỷ lệ hắn bị nhận ra là quá lớn.
Trong kế hoạch ban đầu hắn định ở lại Mạn Cát tinh hai năm, điều tra rõ chuyện về trung tâm nghiên cứu mèo Munchkin kia đã rồi lại về, lại không nghĩ tới nhanh như vậy đã gặp được một con Munchkin.
Cơ hồ là mỗi một đời hoàng đế, đều yêu thích sâu sắc mèo chân ngắn nhỏ, bằng không mỗi năm cũng sẽ không tiêu phí lượng lớn tiền tài lên trên hạng mục này.
Dư Gia Đường làm con Munchkin duy nhất trong đế quốc, thân phận địa vị tất nhiên là khỏi cần phải nói. Cho dù có đi tiểu ị phân trên vương tọa, làm quan hốt phân, Vân Hoàn cũng chỉ có thể ngoan ngoãn đi rửa sạch phân mà thôi. Nhưng thân là một con miêu chủ có tố chất có đạo đức, anh khẳng định sẽ không tùy thời tùy chỗ giải quyết vấn đề sinh lý giống như mấy con mèo không có tiết tháo khác rồi.
Bình thường anh đều đi đến WC mèo mà Vân Hoàn chuyên môn chuẩn bị cho anh để giải quyết.
Trong hoàng cung nam thị nữ phó thành đàn, nếu Dư Gia Đường muốn cái gì thì chỉ cần nói một tiếng, trong vòng vài phút liền sẽ có người mang thứ mà anh muốn ngay.
Các loại mỹ thực đặc biệt trong hoàng cung cũng có thể tùy tiện ăn, còn có món đồ chơi hiếm thấy, muốn người khác bồi anh chơi, mọi người sẽ tranh đoạt nhau ngay lập tức. Dư Gia Đường cảm thấy cái thế giới nghỉ phép này thật là tuyệt quá xá trời đất luôn.
Ngay cả Đại Vương cũng nhìn mà hâm mộ đến đỏ mắt.
Đại Vương nói là muốn đi nghỉ phép chung với Dư Gia Đường, nhưng trên thực tế, làm một cái hệ thống có công năng cơ sở không tốt lắm, những thứ nó cần phải học tập còn có rất nhiều.
Ở trên diễn đàn Đại Vương tham gia tận vài lớp học bổ túc, cả ngày đều bận y như con quay. Mà mỗi ngày của Dư Gia Đường ngoại trừ ăn ra thì chính là chơi, chính là ngủ.
Ngẫu nhiên nhàn rỗi không có việc gì, còn có thể tìm đến quan hốt phân gây phiền toái. Chỉ là có một điểm, Dư Gia Đường cảm thấy đánh nhau với ai cũng có thể vững vàng chiếm thế thượng phong thật sự là quá không thú vị gì.
Bởi vì lâu lâu anh sẽ kiếm Vân Hoàn ra đánh một hồi, mà vẫn không thấy thân thủ của Vân Hoàn tiến bộ tí nào.
Một buổi tối nào đó, Dư Gia Đường đang muốn ngủ, ở bên ngoài Vân Hoàn còn đang có ý đồ thuyết phục anh ngủ cùng nhau, Đại Vương bỗng đột nhiên khóc chít chít nhô ra.
“Ngư Đường, em đụng phải tình địch!”
Dư Gia Đường trở mình vẫy vẫy cái đuôi.
“Không phải cái vị mà em yêu thầm (cũng không phải) có fans đông đảo sao, tình địch của em sớm đã chất một đống lớn rồi được không?”
Đại Vương giải thích với anh: “Lần này không giống nhau.”
Dư Gia Đường hỏi nó rốt cuộc là có chuyện gì, Đại Vương lại chết sống cũng không chịu nói, chỉ là liên tục khóc chít chít. Cuối cùng Dư Gia Đường không kiên nhẫn nổi nữa, trực tiếp đá hệ thống đi rồi ngủ.
Ngày hôm sau lúc tỉnh lại, Dư Gia Đường kêu Đại Vương một tiếng, Đại Vương liền kích động xông ra.
“Ngày hôm qua không phải nói là gặp phải tình địch sao?”
“Nào có, ngày hôm qua là em hiểu lầm thôi. Nam thần của em vẫn cứ độc thân, là người đàn ông độc thân hoàng kim được hoan nghênh nhất đó.”
Dư Gia Đường tâm nói cái hiểu lầm này cởi bỏ cũng nhanh quá rồi đó: “Sao em lại biết tên đó là nam thần được, lỡ như là nữ thần thì sao? Hệ thống cũng đâu phân giới tính.” Hệ thống có thể tiến hành hình tượng hóa, trí năng và lực lượng cơ bản đều là cao cấp nhất. Giới tính của hệ thống được hình tượng hóa ra, toàn dựa vào sở thích của bản thân hệ thống.
Đại Vương lập tức ném cho Dư Gia Đường một tổ hình chân dung nam thần của nó, bề ngoài xác thật là rất xuất sắc tuấn mỹ, nhưng mà...
Đệch mợ nó à nha, làm sao lại giống chủ nhân hiện tại của anh thế vầy nè?
Tình huống này là dư thế lào?
Thế giới ngắm cảnh lần này, Đại Vương không thể giống như ở những thế giới nhiệm vụ khác, trực tiếp tìm đọc tư liệu về nhân vật tương quan bên người ký chủ được. Bằng không sẽ thuộc về hành vi trái pháp luật trong pháp quy của hệ thống.
Nhiều lắm cũng chỉ có thể giúp Dư Gia Đường mở ra công năng rà quét, rà quét một ít số liệu trên thân thể người mà thôi.
Bởi vậy Đại Vương cũng không biết được bộ dạng chân thật của Vân Hoàn.
“Ngư Đường, em cho anh xem, nhưng anh cũng đừng có nhìn chằm chằm vào ảnh như vậy chứ.” Đại Vương có điểm ê ẩm mà thu hồi lại tập ảnh chụp hình thái hình tượng hóa của đại thần X.
Trong lòng Dư Gia Đường còn đang hoảng ý loạn nghĩ: Chẳng lẽ vị đại thần X này, có quan hệ gì đó với quan hốt phân của anh à?
Hay là hệ thống mà quan hốt phân buộc định, chính là đại thần X?
Nghĩ tới nghĩ lui, Dư Gia Đường vẫn không thể nghĩ ra được nguyên nhân nào khác, sẽ làm cho bộ dạng của một người một hệ thống có thể giống nhau đến thế cả.
Nhưng lúc Dư Gia Đường muốn chứng thực việc này với Đại Vương, thì nó luôn trả lời là quyền hạn không đủ, không thể nói cho anh biết chân tướng.
Sau đó mấy ngày, Dư Gia Đường đều yên lặng quan sát nhất cử nhất động của Vân Hoàn.
Từ lúc bắt đầu Vân Hoàn đã cho anh một loại cảm giác, rất giống với quan hốt phân ở thế giới nhiệm vụ. Anh lại nghĩ đến thế giới này không phải là thế giới nhiệm vụ, mới đánh mất sự nghi ngờ của mình.
Mà hiện tại Dư Gia Đường nhận được chứng cứ mới, càng nhìn Vân Hoàn lại càng cảm thấy không đúng.
Đây còn không phải là quan hốt phân của anh sao? Hiển nhiên là kể cả lúc không có nhiệm vụ, tên này cũng không tránh thoát được việc ký ức bị loại trừ.
Vân Hoàn không ở Đế Đô Tinh ba năm, sau khi trở về bận suốt vài tháng, mới xử lý được một ít việc quan trọng hơn trong đống chính vụ bị tích lũy xuống.
Nhưng mà mặc kệ có lại bận, lại mệt mấy đi nữa, mỗi ngày hắn đều sẽ rút ra thời gian đi bồi Dư Gia Đường nói chuyện, cùng anh cùng nhau đi bộ.
Hoàng cung người nhiều mắt tạp, tuy rằng Vân Hoàn đã che giấu một ít tin tức về Munchkin, nhưng người của viện nghiên cứu mèo, vẫn thu được một ít tin tức.
Thậm chí cả viện trưởng cũng tự mình tới đây, muốn mượn Dư Gia Đường đi một tháng, trợ giúp bọn họ làm nghiên cứu.
Pháp luật đế quốc có quan hệ đến phương diện mèo tái tạo gien đã rất kiện toàn hoàn thiện, cũng rất nghiêm khắc. Nếu dám can đảm làm ra chuyện trái pháp luật đối với mèo, nhân dân toàn đế quốc phun nước miếng cũng có thể khiến bọn họ chết đuối.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT