Hai mắt của Dư Gia Đường thiếu chút nữa là bị giá trị nhan sắc của bọn họ làm cho lóe mù.

Mà thời điểm bọn họ mở miệng tự giới thiệu với Dư Gia Đường, dưới chân Dư Gia Đường run rẩy không xong thiếu chút nữa là ngã xuống từ trên vai Vân Hoàn, may mắn lần này anh phản ứng rất nhanh kịp thời nhéo đầu tóc của Vân Hoàn.

Vân Hoàn: “...” Tuy rằng da đầu bị giật thật sự rất đau, nhưng đối với những người bạn giao nhân tộc, vẫn phải mặt mang mỉm cười, không thể thất thố.

Dư Gia Đường bởi vì chân ngắn, phí sức lực hơn nửa ngày mới một lần nữa bò lại trên bả vai Vân Hoàn.

Ở cái thế giới phong cách kỳ quái này, ngoại trừ loài sinh vật như huyết thực giả, mặc kệ là bay trên bầu trời hay là bơi trong biển hoặc là chạy trên mặt đất, có rất ít loài không phải là miêu si.

Bao gồm các mỹ nhân giao nhân tộc này.

Tộc trưởng giao nhân tộc Lý Chí Lớn, vừa nhìn thấy con mèo chân ngắn hai màu lam bạch trên vai Vân Hoàn, tầm mắt liền ngừng lại trên người nhóc mèo.

“Bệ hạ, đây là con miêu chủ mà ngài mang về từ trên Mạn Cát tinh đó sao?”

Lúc trước Vân Hoàn mang theo một con mèo đi xuống từ trên quân hạm của nghĩa quân, không chỉ có một người nhìn thấy. Chẳng sợ chưa được hoàng đế đồng ý, cũng không ai dám truyền ảnh chụp của anh lên trên Tinh mạng, nhưng tin tức này vẫn được truyền tới các tinh vực trong đế quốc.

“Đúng vậy, nó gọi là Ngắn Ngủn.” Vân Hoàn mới vừa nói xong cái đầu đã bị ăn một cái miêu chưởng.

Dư Gia Đường nói: “Thời điểm giới thiệu trẫm với người khác, đừng có gọi nhũ danh của trẫm. Lúc trước không phải chúng ta đã định ra đại danh rồi sao!”

Vân Hoàn khụ một tiếng: “Được rồi, Vân Tiểu Phương?”

Dư Gia Đường suýt tí nữa là bị hắn làm cho tức xỉu, lại cho hắn hai bạt tay mèo: “Đây là cái tên anh từng định dùng cho trẫm, trẫm nói là đại danh, đại danh không phải Vân Tiêu sao!” Cái tên Vân Tiêu này là chính Dư Gia Đường tự đặt cho mình, lúc ấy cảm thấy đặc biệt có khí phách, còn khí phách hơn cái tên Vân Hoàn này nhiều.

Vân Hoàn bất đắc dĩ nói: “Không phải đã nói với em, Vân Tiêu là tên của trữ quân tương lai à.” Tất cả hoàng đế trong thời gian nhiệm kỳ đều phải định ra tên của trữ quân, cũng định ra một người được chọn làm trữ quân trước khi từ nhiệm hoặc là qua đời.

Dư Gia Đường không tin được cái tên mà mình thật vất vả mới đặt ra, cứ như vậy mà trùng hợp với tên của trữ quân.

Nếu Vân Hoàn đã nói cái tên Vân Tiêu này không thể dùng tùy tiện, Lý Chí Lớn lại càng không dám tùy tiện kêu. Nếu gọi là Ngắn Ngủn, vậy quá mức thân mật, chỉ sợ sẽ khiến cho vị quan hốt phân hoàng đế này bất mãn, cho nên Lý Chí Lớn chọn kêu cái tên “Tiểu Phương” này.

Trong cái nhìn của y cái tên này quả thực dễ nghe vô cùng, đặc biệt phi thường tương tự với phương thức đặt tên của nhất tộc bọn họ.

“Lần này chúng tôi tới, một là vì bái kiến bệ hạ, thứ hai cũng là vì có chuẩn bị một ít đại lễ đưa cho Tiểu Phương.”

Dư Gia Đường mặt không biểu tình, nếu vị Lý Chí Lớn này không kêu Tiểu Phương, có lẽ anh nghe đến đại lễ sẽ vui vẻ một chút.

Tộc trưởng giao nhân tộc gọi một tiếng Tiểu Phương, Dư Gia Đường liền trả lại y một tiếng Chí Lớn. Trong toàn bộ quá trình gặp mặt, quả thực như là hai người bọn họ đang nhận thân vậy.

Mấy vị giao nhân tộc không có ngủ lại ở trên quân thuyền, bọn họ càng thích ngủ say ở trong biển hơn.

Chờ đến khi bọn họ đi rồi, Dư Gia Đường rốt cuộc cũng không khống chế được lòng hiếu kỳ của mèo nữa, đi qua xem lễ vật mà bọn họ mang đến, đó là một cái nút không gian loại lớn.

Vân Hoàn mở danh sách vật phẩm trong nút không gian ra, bên trên biểu hiện ra tất cả đồ vật bên trong.

Thời điểm Dư Gia Đường nhìn thấy cái tên tôm đại dương, tức khắc nói: “Vừa rồi đáng nhẽ ra tôi nên ăn ít đi một con cua hoàng đế!” Nói như vậy bây giờ sẽ còn có một chút bụng để có thể đựng tôm đại dương rồi.

Vân Hoàn giao nút không gian cho vị cận quan đi theo hắn cùng tới Đại Dương tinh.

Hôm nay mãi cho đến hiện tại Dư Gia Đường đều chưa hề nghỉ ngơi lần nào, nên có chút buồn ngủ rồi. Vân Hoàn lấy cớ phòng trên thuyền không đủ, quyết định phải ngủ chung với Dư Gia Đường.

Nửa đêm Dư Gia Đường bị ép tới không thở nổi mà tỉnh lại, liền thấy cánh tay Vân Hoàn siết chặt ôm lấy thân thể anh, có thể thở được mới là lạ.

Dư Gia Đường dùng móng vuốt đẩy hắn một phen: “Lão hoàng đế, tỉnh dậy đê, anh buông tôi ra để tôi ngủ một bên.”

Vân Hoàn bị đẩy thoáng tỉnh lại một chút, nhưng vẫn chưa có hoàn toàn thanh tỉnh hẳn, thoạt nhìn có chút mơ hồ mà lên tiếng, theo bản năng nghe lời anh buông tay ra, xoay người mặt hướng về phía khoang thuyền mà ngủ.

Tứ chi của Dư Gia Đường được giải phóng, miễn bàn có bao nhiêu khoan khoái, cũng chuyển thân thể qua, lật cái bụng trắng lông xù xù lên tiếp tục ngủ. Nhưng không quá vài phút, anh lại bị quan hốt phân bên cạnh ôm tỉnh.

Lần này hai chân trước của anh đều bị Vân Hoàn chộp vào trong tay, cũng không biết là nằm mơ vô ý thức, hay là cố ý, hắn bắt lấy hai cẳng chân ngắn nhỏ kia liên tục vuốt ve, xoa đến Dư Gia Đường vừa sảng lại vừa muốn đánh người.

Dư Gia Đường liều mạng tránh thoát khỏi trong lòng ngực Vân Hoàn, đối phương bất mãn thấp giọng lẩm bẩm: “Ngắn Ngủn, đã trễ thế này rồi, em lại muốn chạy đi chỗ nào?”

Dư Gia Đường nhếch miệng cười đến dữ tợn, sau đó dựng thân một cái nhảy đến trên vị trí phần đầu của Vân Hoàn, quay đầu nhắm vào mặt hắn chính là một cái rắm thối.

Vân Hoàn giật mình một cái tỉnh lại.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play