Mặc Tử Du né kịp thời cú đánh ban nãy, cậu vừa nhảy lùi ra sau, vừa lấy
trớn chuẩn bị nhảy tới, trên tay đã tích sẵn một luồng năng lượng điện.
Vừa phóng tới, Thủy quái cũng đưa tay hất ra, Mặc Tử Du nhanh nhẹn nhảy
đạp lên tay nó làm đất rồi xông tới trước mặt. Ở không gian này cảm giác như cơ thể nhẹ tênh, còn thực hiện khinh công kiểu này chứ, ngầu bá
cháy! Nhưng khinh công giỏi cỡ nào, Thủy quái trúng một chiêu của Mặc Tử Du, lực sát thương của chiêu đó đối với thân hình to lớn của nó đương
nhiên không lớn nhưng vẫn làm choáng một khắc.
Mặc Tử Du đáp xuống đất an toàn, xoay người định gọi hai đồng đội mình tới
diệt quái, bất thình lình chân cậu bị một dây leo nào quần lấy, kéo lùi
thật mạnh. Mặc Tử Du ngã uỵch xuống đất đau điếng, dây leo từ dưới nước
trồi lên đang quấn chắt vào cổ chân, Mặc Tử Du càng gỡ càng rồi, định
dùng phép thiêu rụi nó, nhưng suy nghĩ rằng cho dù mình dùng phép gì gỡ
nó ra thì chính mình cũng dính chưởng.
Con Thủy quái bắt đầu rời khỏi mặt nước, bấy giờ Mặc Tử Du mới thấy kĩ thân dưới của nó. Phần đuôi cứ như đuôi của một động vật không chân to lớn,
nhầy nhầy trơn trơn giống ốc sên, nó chỉ dùng tay để làm chân đi, nhưng
lợi thế của nó là rất lớn và còn rất nhanh dù chỉ dùng tay đi và trườn
bằng phần thân dưới của nó.
Thủy quái bắt đầu xông thẳng tới Mặc Tử Du, một tay lại chuẩn bị đập
xuống,Mặc Tử Du chặc lưỡi, xem như không còn biện pháp, nó vồ mình thì
cũng chết, còn mình tự làm mình bị thương thì chắc không tới nỗi....
"Phừng" một tiếng, ngọn lửa nhỏ thiêu rụi đám dây leo nheo nhóc đang bám trên cổ chân Mặc Tử Du, đồng thời chân cậu cũng bị liên lụy, không nặng lắm nhưng vẫn bị bỏng và rất đau.
Mặc Tử Du di chuyển né sang một bên, chân khi di chuyển mạnh cực kì đau. Do thân hình quá lớn, bàn tay Thủy quái lại một lần nữa đập hụt gây tiếng
vang rất lớn. Nhoáng thấy Mặc Tử Du né sang bên kia, nó nhanh nhảu dùng
đuôi đập vào Mặc Tử Du. Do không đề phòng, Mặc Tử Du bị tấn công, cả
người ngã mạnh vào thân cây gần đó. Mặc Tử Du cảm thấy phần bụng hơi khó chịu, cảm giác muốn nôn nhưng từ nãy giờ không ăn gì nên cũng không nôn được, điều đó lại càng làm cậu khó chịu hơn.
Thủy quái cũng phát giác được mình đánh trúng mục tiêu, nó mon men qua chỗ
Mặc Tử Du. Mặc Tử Du ôm bụng, chân thì đau, một tay để sẵn năng lực để
tấn công khi nó xông tới. Thủy quái đứng im chốc lát, một người một quái đang trong tư thế chuẩn bị, Mặc Tử Du suy nghĩ, gây tiếng động lớn như
vậy, hai người kia có nghe thấy chưa nhỉ?
Con Thủy quái lùi về sau một tí để lấy trớn, xong nó thình lình nhảy vọt về trước, Mặc Tử Du cũng đưa tay tung kĩ năng về trước, đồng thời cũng có
cảm giác mình đang được nhấc qua chỗ khác. Tay Thủy quái đập mạnh làm cả cái cây ngã rầm xuống. Mặc Tử Du mở mắt ra, quả nhiên Minh Triết không
biết từ khi nào đã một tay ôm mình ra khỏi chỗ ban nãy. Minh Triết đặt
Mặc Tử Du ở một nơi an toàn hơn chỗ ban nãy, nói:
-"Ở yên đây!"
Nói ngắn gọn, Minh Triết xoay người nhanh chóng chạy tới chỗ Thủy quái. Mặc Tử Du nhìn sang hướng khác, ở trên một cành cây, Tô Thất Nguyệt một
thân bạch y xinh đẹp với cây cung trắng đang ra thế nhắm bắn. "Phập" một cái rất chuẩn ngay cổ của Thủy quái, nó gầm lên một tiếng rồi quay đầu
lại hướng Tô Thất Nguyệt phóng ra một loại dịch nhầy nào đó. Tô Thất
Nguyệt nhảy xuống khỏi cây né tránh, tiếp tục dùng cung tấn công. Minh
Triết triệu kiếm ra chặt đứt tay nó, do tấn công Tô Thất Nguyệt mà Thủy
quái không để ý Minh Triết, do đó một bàn tay của nó xui xẻo rời khỏi
người nó.
Cả
người con Thủy quái lập tức cuồng bạo, cơ thể nó trở nên cứng rắn hơn,
cái đuôi của nó cũng không còn nhầy nữa mà nhìn như bao bọc bởi đá.
- "Mặc Tử Du bị thương rồi, không có pháp sư hỗ trợ, chúng ta phải cố hết sức." - Tô Thất Nguyệt nhăn mặt.
- "Nó trở nên "sắt thép" hơn rồi, giờ tìm chỗ nào mềm tấn công đã." - Minh Triết đáp.
Vừa đáp xong, Minh Triết xông tới, dẫn dụ nó ra chỗ khác, Tô Thất Nguyệt
hiểu ý cũng làm theo, cả ba đang dần rời khỏi đây. Mặc Tử Du cũng biết,
cảm thấy mình như gánh nặng, đã không giúp được còn phải để đồng đội dụ
quái ra chỗ khác để không liên lụy mình. Mặc Tử Du gượng mình đứng dậy,
cả cổ chân bây giờ có phần hơi đen hơn ban nãy, vừa rát vừa đau, Mặc Tử
Du nhíu mày, dù gì cũng phải ráng đi giúp đồng đội.
Bỗng nhiên nghe tiếng sột soạt từ phía sau, Mặc Tử Du giật mình quay đầu
lại, một con thỏ bông nhỏ xíu đáng yêu đang tiến tới hướng, ôm chân đang bị thương của Mặc Tử Du. Khoan! Thỏ bông? Thỏ bông làm sao biết đi??
Lại pháp thuật gì đây??
Mặc Tử Du phát giác nó đang ôm cái chân đang bị thương của mình, sợ hãi định gỡ nó ra.
-" Đừng sợ, nó sẽ trị thương cho cậu."
Mặc Tử Du ngước lên, cảm thấy vui mừng,
-" Ngô Song Uyển!"
Ngô Song Uyển cũng mặc một áo choàng giống Mặc Tử Du, có điều kiểu cách
khác, nó như làm thành một kiểu đầm, nhìn qua có phần quý phái. Ngô Song Uyển cười tươi, nhìn xuống chân Mặc Tử Du, điều khiển con thỏ bông kia. Con thỏ đang ôm chân Mặc Tử Du kia cả người phát màu sáng xanh nhạt,
Mặc Tử Du cảm thấy dễ chịu, khi con thỏ buông người ra, vết thương đã
lành, bấy giờ thỏ bông như hết sinh khí, nó ngã phịch xuống.
Ngô Song Uyển nhặt lên, đặt trên vai mình, giải thích:
- " Trị liệu xong nó sẽ tự mình trở lại làm một con thú bông bình thường."
Mặc Tử Du dù thấy ngạc nhiên, cũng muốn hỏi nhiều hơn, nhưng quan trọng là
Minh Triết và Tô Thất Nguyệt đang đánh nhau với Thủy quái kia, Mặc Tử Du nghĩ sẽ hỏi về Ngô Song Uyển sau, bây giờ đi giúp đồng đội cả.
-" Tôi lần theo tiếng động tới được đây, vừa tới chỉ thấy có mỗi cậu đang nằm đây." - Ngô Song Uyển nói.
- " Ừm, mau đi. Minh Triết và Tô Thất Nguyệt đang lôi dẫn con quái vật kia đi chỗ khác rồi."
Ngô Song Uyển gật đầu, cả hai rời đi. Ban nãy Mặc Tử Du cũng chứng kiến
được sự thay đổi "mạnh mẽ" của nó, lòng thầm mong hai người kia vẫn an
toàn.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT