Đã tới giữa trưa, mặt trời bắt đầu gắt nắng lên, dù là ngồi dưới bóng râm
nhưng không có tí gió nào thì cũng cực kì nóng. Đã nực còn chán, cả ba
không ai nói với ai câu nào, cũng chẳng có chuyện gì để nói. Minh Triết
nằm ườn ra kế Mặc Tử Du , Tô Thất Nguyệt thì ngồi dựa vào thân cây, lim
dim mắt.
Mặc Tử Du ngồi co chân lên, tay chống cằm tựa vô đầu gối, tại sao ở không gian này y phục lại là cái áo choàng chứ, nóng nực cực kì. Mặc Tử Du quay
đầu qua Minh Triết đang nằm kế bên, đang lấy tay hớt tóc mái lên vì nực, mắt nhắm lại. Ánh sáng xuyên qua kẽ lá chiếu lên gương mặt của Minh
Triết, khuôn mặt bình thường đã sáng giờ còn sáng bừng hơn.
Mặc Tử Du chỉ là vô ý nhìn qua, không ngờ lại bị hút như vậy, này không
biết đối với người khác như thế nào nhưng đối với cậu thì là tuyệt tác! Ở góc độ nào nhìn cũng rất đẹp!
-" Đẹp lắm hả?"
Đang ngắm bức tranh sống, đột nhiên Tô Thất Nguyệt hỏi làm Mặc Tử Du giật
mình. Nhìn lên thấy Tô Thất Nguyệt đang chống cằm chứng kiến từ nãy
giờ.Mặc Tử Du chảy mồ hôi, chết rồi! Nãy giờ cứ nhìn chằm chằm vào người khác như vậy, có khi nào bị hiểu lầm thành gì không? Mặc Tử Du xấu hổ
đã muốn chôn đầu xuống đất rồi, Minh Triết sau khi nghe tiếng động còn
mở mắt ra nhìn Mặc Tử Du. Đoàng một tiếng, cả vành tai Mặc Tử Du cư
nhiên không rõ nguyên do mà đỏ ửng lên. Nhìn người khác đang ngủ, còn là nhìn rất chăm chú, hiện tại người ngoài lẫn chính chủ đều đang nhìn
mình. Dù là chưa ai nói gì nhưng vẫn tự giác cảm thấy xấu hổ. Mặc Tử Du
lập tức đứng dậy :
-" Tôi thấy bên kia hình như có dòng sông, tôi qua đó rửa mặt cho mát một tí."
Dù nghe tới nước cũng khá ham, nhưng Tô Thất Nguyệt như nhìn ra nên để Mặc Tử Du đi một mình, do đó cô ngồi yên chịu đựng một tí. Riêng có Minh
Triết ban nãy không biết chuyện, ngồi bật dậy nói :
-" Hình như có thật! Để tôi đi chung với cậu!"
-"Không cần!" - Mặc Tử Du lập tức phản bác -" Ở lại với Tô Thất Nguyệt đi, tôi đi có chút thôi."
Minh Triết còn định nói, Mặc Tử Du đã bỏ đi trước, Tô Thất Nguyệt thì điềm tĩnh bảo :
- " Để cậu ấy đi một mình trước, lát cậu đi sau."
- "Rốt cuộc đã có chuyện gì? Tôi vừa nhắm mắt có tí.."
Tô Thất Nguyệt gãi gãi mặt, suy nghĩ một tí rồi quyết định vẫn là không nói, ra hiệu chẳng có việc gì hết.
_________________________________
Quả thật có một dòng sông gần đây, Mặc Tử Du ngồi khuỵu xuống, soi bóng
mình qua mặt nước, uể oải suy nghĩ hành động vừa rồi. Tại sao lại đi
ngắm một tên con trai khác? Mặc Tử Du cũng thừa nhận rằng ban nãy chắc
chắn cách mình nhìn cũng có phần gây hiểu lầm. Mặc Tử Du lắc đầu, dùng
tay vỗ vỗ mặt mình cho tỉnh, sau đó với tay định lấy nước rửa mặt.
Mặc Tử Du đưa tay vào làn nước mát, cái bòng phản chiếu bị nhòa đi, cậu vừa lấy tay lau mặt rồi nhìn xuống lại, cái bóng hình cậu đang bị nhòa dần
dần tụ lại như cũ. Nhưng lần này nó không hiện ra hình phản chiếu của
Mặc Tử Du mà là một hình hài khác. Trong một chốc, Mặc Tử Du giật mình
bật ngửa ra sau, thứ kia ở trong nước cũng ngoi lên nhanh chóng.
Thứ vừa ngoi lên kia cao hơn gấp 3 lần Mặc Tử Du, hình hài quái dị, chắc chắn là quái thú, lại còn là Thủy quái!
Thủy quái này rất đáng sợ, trên đầu có mấy cọng rêu rêu làm tóc, cả người
gầy nhom, tong teo nhưng phần tay và phần đuôi thì ngược lại. Phần dưới
thân nó vẫn còn ở dưới nước, nó dùng bàn tay to lớn, cứng rắn của mình
đập thật mạnh vào Mặc Tử Du, gây nên tiếng động rất lớn, cảm giác như cả mặt đất đều rung chuyển.
Minh Triết: "!"
Tô Thất Nguyệt :" Cái gì vậy nhỉ?"
Minh Triết đang quay đầu hướng Mặc Tử Du đi ban nãy, không một chút do dự đứng lên chạy theo hướng đó.
- "Đi!"
Tô Thất Nguyệt cũng cảm nhận được nguy hiểm, mau chóng lấy cung ra sẵn chạy theo sau.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT