Hệ thống bật một chức năng hỗ trợ nhỏ cho ba người. Ở trong không gian tối đen như vậy, mỗi người có thể tùy tay ghi lên không trung lập luận của mình, rất tiện nêu ra suy nghĩ của mình cho đồng đội.

Ngô Song Uyển vẽ ra lại chữ " DEATH" ngược như quan điểm ban đầu của Mã Nhất Hi, lần này cố ý viết sát chúng vào không chừa một khoảng cách nào giữa các chữ cái.

Cả ba: ......

-" Tôi thấy được gì chết liền đấy!" - Mặc Tử Du nhăn mặt.

-" Tôi thì thấy số 4 và số 7 rồi này!" - Minh Triết cố vớt vát, chỉ tay vào chữ "h" và chữ "t".

Vừa nói ra thì lập tức im lặng. Hình như ban nãy Mã Nhất Hi mặc định chữ "t"" kia là 1, hiện tại Minh Triết lại vô tình nhìn ra số 7. Không biết cái nào mới đúng! Cái trò giải mã này quả thật rắc rối!

Mặc Tử Du đứng nhìn chốc lát, sau đó chuyển chữ "e" thành giống phông chữ số 3 trên bảng phím. Ngô Song Uyển cũng nhanh chóng chuyển "a" và "D" thành chữ số 1 và số 0 dính sát lại, sau đó vẽ lại một lần nữa cho rõ.

Kết quả đúng 7 số: 4710301

- "Như thế này? "- Ngô Song Uyển buông tay xuống.

-" Nhìn đầy hi vọng phết!" - Minh Triết tán thành.

Ban nãy Minh Triết đã không cho Mặc Tử Du nhập mật mã, bây giờ vẫn vậy. Mà cũng không thể để Ngô Song Uyển mạo hiểm, cuối cùng Minh Triết là người bấm.

Dù là nãy giờ có chút thay đổi về mật mã, cũng có một tí tự tin về lập luận của mình, nhưng mà vẫn rất lo lắng. Kết quả, hệ thống đã không làm mọi người thất vọng.

" MẬT MÃ SAI! NGƯỜI VỪA NHẬP BỊ OUT!"

Mặc Tử Du:.......

Ngô Song Uyển:......

Minh Triết: đang và đã biến mất trước mặt.

Ngô Song Uyển cảm thấy thật tội lỗi, dù sao cũng là mình ghi kết quả cuối cùng ra, đáng ra người nghĩ ra nên là người chịu hoàn cảnh này mới đúng.

Mặc Tử Du đỡ trán, thầm thở dài. Lại mất thêm một người rồi!

Đúng là cực kì đau đầu!

- "Tức ghê á! Như vậy mà vẫn không đúng" - Ngô Song Uyển bực dọc. -" Sai chỗ nào chứ?"

Thật ra mình nghĩ đúng cũng chưa chắc nó đúng. Mặc Tử Du nghĩ thầm nhưng không nói ra, dù sao ban nãy mình cũng cảm thấy nó khá hợp lí. Hiện tại xem ra phải suy nghĩ kĩ thêm một tí rồi.

- "Bây giờ chúng ta cần bình tĩnh, suy nghĩ chậm một tí...."- Mặc Tử Du tay phải chống cằm, tay trái đỡ tay phải, ra vẻ suy tư. Ngô Song Uyển cũng làm theo.

Một phút sau.....

Hai phút sau.......

Ba.....

Bốn........

Năm......

.............

Cả hai suy sụp. Thật sự là không ghĩ ra được cái gì hết.

- Tôi thấy....hay là chúng ta đi theo ba người kia luôn cho nhanh? - Ngô Song Uyển than.

Mặc Tử Du quay qua nhìn Ngô Song Uyển, mặt mày cũng thống khổ không kém.

Cảm giác rất mệt mỏi biết không? Não cần được nghĩ ngơi.

Mặc Tử Du một lần nữa nhìn lên bảng phím vẫn luôn hiện ở đó, đột nhiên nhận ra gì đó!

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play