Edit: Hàn Mai

Beta: Linxu

Lạc Minh Kính và Thời Mẫn cầm giấy kết hôn ra ngoài, gặp Hứa Thiến Thiến và Hà Tây đang đứng ở cửa cười rất vui vẻ.

Hứa Thiến Thiến hiếu kỳ châu đầu qua: “Cho em xem ảnh của hai người với! Vốn dĩ em muốn mỉm cười nhẹ thôi, kết quả không nhịn được lại cười nhe cả răng…”

Lạc Minh Kính dứt khoát đưa giấy kết hôn cho cô ấy coi.

Hứa Thiến Thiến nhìn lần đầu: “Anh! Mắt anh đâu? Sao miệng anh lớn thế? Đời người chỉ có một lần thôi đó, sao anh không chừa chút đẹp đẽ nào trong ảnh hết vậy?”

Hà Tây cũng lẳng lặng chen lại gần xem, hai người trên giấy kết hôn đề rất ngốc nghếch.

Lạc Minh Kính cười không nói.

Hứa Thiến Thiến nhìn lần hai: “Oa? Thì ra tổng giám đốc cũng sẽ cười…”

Thời Mẫn không thích cười, Hứa Thiến Thiến còn cảm thấy chị dâu nhà mình rất cao ngạo lạnh lùng và có hơi xa cách, quen chị nhau khá lâu dù biết con người chị không tệ nhưng không có cách nào thân thiết, cũng không dám tùy ý nói bừa.

Giờ thấy Thời Mẫn cười tươi trong giấy kết hôn, Hứa Thiến Thiến cảm thấy kinh ngạc. Hóa ra chị ấy cũng sẽ cười như vậy, khóe mắt đuôi mày đều vui vẻ.

Hứa Thiến Thiến thật cẩn thận nhìn Thời Mẫn đứng trước mặt, thấy vẻ mặt Thời Mẫn thản nhiên như thường ngày, trông không giống người cười tươi trong ảnh.

Thấy cô nhìn trộm qua, Thời Mẫn nghĩ nghĩ, khẽ nở nụ cười tương đối nhạt: “Nếu giữa trưa không có sắp xếp gì thì ăn cơm chung với anh chị, buổi chiều đưa hai người tham gia lễ tốt nghiệp.”

“Cảm ơn chị dâu!” Hà Tây cùng Hứa Thiến Thiến cùng lúc trả lời.

“Muốn ăn gì?”

“Cái gì cũng được.” Đôi người yêu nhỏ này rất dễ nói chuyện, “Không ăn kiêng, cái gì cũng được, chị dâu cứ chọn tùy ý.”

“Vậy thì ăn đồ đặc biệt chút.” Thời Mẫn cười nhẹ.

Cô lái xe tới hẻm nhỏ yên tĩnh, đi đến một tiệm mì nhỏ.

Thời Mẫn là khách quen ở đây, cô nói với ông chủ,”Hai chén mì Thiên Lý.”

Mắt ông chủ sáng lên, “Chúc mừng, thường xuyên thấy cháu tới đây ăn. Cuối cùng hôm nay cháu cũng gọi mì Thiên Lý rồi.”

Thời Mẫn mỉm cười, Lạc Minh Kính cho rằng mình nghe lầm, “Sao lại hai chén? Mì Thiên Lý là gì?”

“Hai người một chén.” Thời Mẫn nói, “Mì Thiên Lý là một đặc biệt ở đây. Sư phụ sẽ tự tay làm mì tươi, giống mì trường thọ, dài liên tục không đứt, một phần rất nhiều, thích hợp cho vợ chồng ăn chung một chén.”

Ba người còn lại lộ ra ánh mắt mong đợi, hai bát mì to nấu xong bưng lên, đầu bếp tự mình làm mẫu, tìm hai đầu của sợi mình, dùng hai chiếc đũa khác nhau kẹp lên, đưa cho hai vợ chồng, sau đó nói với họ: “Ăn như vậy, mỗi người một đầu, không thể cắn đứt giữa chừng, nhất định phải ăn hết cuối cùng.”

Sau khi hiểu cách ăn, Hứa Thiến Thiến khẽ xúc động: “Tổng giám đốc thật xấu.”

Trước khi ăn, Thời Mẫn nói: “Mỗi người nói hai câu, tôi trước.”

Cô gắp một đầu sợi mì, nói: “Em đã chuẩn bị hơn nửa năm, em tin mình có thể cho anh cuộc sống ổn định hạnh phúc, ủng hộ giấc mộng của anh, làm người bạn tốt nhất đời anh.”

Lạc Minh Kính cũng gắp một đầu sợi mì khác, đáp lại: “Anh vĩnh viễn thuộc về em, cố gắng làm người bạn đời tốt nhất với em, làm người ba tốt nhất của con gái.”

Hai lão hồ ly nói xong, đều cười tít mắt nhìn sang đôi người yêu nhỏ đối diện: “Tới hai người.”



Hai con hồ ly lớn nói xong thì cười tít mắt nhìn sang cặp đôi nhỏ: “Tới hai đứa rồi.”

“A…, nói vậy à, giống lời thề kết hôn ấy nhỉ?” Hứa Thiến Thiến cũng gắp một đầu, lấy giọng: “Vậy thì, làm việc thật tốt, cố gắng kiếm tiền, nuôi gia đình nuôi anh, cuối cùng thực hiện giấc mơ!”

Hà Tây chỉnh cà-vạt, trịnh trọng gắp một đầu sợi mì, chậm rãi nói: “Lấy bằng tốt nghiệp, tìm được công việc tốt, cố gắng kiếm tiền, mua nhà mua xe, có trách nhiệm, giữ vững danh dự chữ tín, cho em một ngôi nhà, dắt tay đầu bạc.”

“…” Lạc Minh Kính sửng sốt hồi lâu, bình luận, “Hà Tây là người rất thực tế.”

Hà Tây nghiêm túc nói: “Thiến Thiến thích ngắm sao trời, em biết cô ấy dễ bị người khác nhìn thành người có tham vọng quá cao nhưng cô ấy không phải, có người từ nhỏ đã thích nhìn về nơi xa mặc sức tưởng tượng, theo đuổi ngôi sao và mộng tưởng hư vô mờ mịt. Em thích cô ấy, thích hai mắt long lanh khi nói về trời sao của cô ấy, những người như cô ấy có lẽ không bao giờ để ý dưới chân mình nhưng em sẽ. Em thích người nhìn lên trời sao và em cũng thích nhìn đường dưới chân cho cô ấy. Anh, hai chúng em là tuyệt phối.”

Hứa Thiến Thiến đỏ mặt, “Đồ vô lại, không được chọc em, ăn mỳ!”

Thời Mẫn cười một tiếng ra hiệu Lạc Minh Kính ăn mỳ, cô nói: “Yên tâm đi, cậu ấy rất đáng tin.”

“Cực kỳ vui.” Lạc Minh Kính khẽ nói, “Cực vui, anh hi vọng về sau con bé sẽ hạnh phúc như bây giờ, đến già cũng không thay đổi.”

Buổi chiều, trước hội trường, tất cả các sinh viên tốt nghiệp ngồi vào bàn theo thứ tự.

“Khoa thiết kế trang phục, đi bên này, theo tổ chức lớp.”

Hứa Thiến Thiến đưa túi cho Hà Tây, tay chân luống cuống mặc đồ học sĩ lên, hỏi Lạc Minh Kính : “Anh, anh ngồi chỗ nào?”

“Em cứ đi đi, đừng lo cho anh.”

“Chị dâu chị đi qua bên kia, người nhà các sinh viên tới nhiều lắm, chị vào tìm chỗ ngồi trước đi… Hà Tây anh nhớ chăm sóc cho chị dâu.” Hứa Thiến Thiến còn chưa thu xếp xong, đã bị Lạc Minh Kính vỗ nhẹ lên đầu.

“Không phải lo đâu.” Lạc Minh Kính nói, “Cô ấy có chỗ rồi, anh đi đây, lát gặp.”

Hứa Thiến Thiến ngơ ngác nhìn Lạc Minh Kính dẫn Thời Mẫn qua cửa hông còn lấy từ trong túi ra một tờ giấy đầy chữ, lúc này mới tỉnh ngộ: “Trời ạ, anh, anh là đại biểu của lễ tốt nghiệp à?”

“Anh đặc biệt như vậy nên nhất định phải lên sân khấu nói cảm nhận rồi.” Lạc Minh Kính giơ tờ giấy trên tay lên, “Em gái, nhớ cổ vũ.”

Người nhà của sinh viên đại biểu lại còn là tình huống đặc biệt nên trường học đã sắp chỗ trước, họ sắp xếp cho Thời Mẫn ngồi ngay phía trước, bên cạnh giáo sư trường học.

Trước đó, Thời Mẫn thường xuyên đi với Lạc Minh Kính tới trường giải quyết chuyện Vương Chấn Vũ và Kha Qua, những giáo sư này đều quen mặt.

Cô vừa ngồi xuống, trưởng khoa liền hỏi: “Mấy tháng rồi?”

Thời Mẫn cười đáp: “Sáu tháng rồi.”

Chủ nhiệm khen ngợi nhìn áo sơ mi thuê hoa văn của cô, nói: “Nhìn bụng cũng không rõ lắm là do hiệu quả của các hoa văn trên quần áo, rất tốt. Nhìn đã biết là học trò của thầy may cho em rồi. Kiến thức cơ bản của cậu ấy rất tốt, có thiên phú còn biết học đi đôi với hành.”

“Vâng, chuyên môn mà.” Thời Mẫn mỉm cười, “Trong nhà có một người học thiết kế là chuyện rất hạnh phúc.”

“Nhà em còn là một nhà thiết kế có thiên phú.” Thầy trưởng khoa cười, “Sẽ càng có ý nghĩa hơn. Nói vậy chắc quần áo đồ chơi của bé con làm hết rồi à?”

“Đâu chỉ có vậy.” Thời Mẫn cười vui vẻ, thản nhiên nói, “Ngay cả đồ chơi cho con cũng làm hai thùng rồi.”

“Ha ha ha, sinh viên khoa thiết kế đều tài cao nhưng mà cuồng nhiệt như cậu ấy, thầy đoán…” Chủ nhiệm cười tít mắt, “Là con gái.”

“Đúng vậy, cho nên ngày nào anh ấy cũng ở nhà thiết kế rồi may đồ như không biết mệt.”

“Ha ha ha, nhà thiết kế nào mà có con gái đều như vậy.” Thầy nói, “Lúc con gái thầy sinh ra, thầy đã có vô số linh cảm, làm thật nhiều váy áo. Thằng nhóc lì trong nhà thầy ghen tị, nói sao ba không làm quần áo cho con, thầy đã nói, nói bậy, chẳng phải bộ đồ ngắn tay lần trước ba sửa cho con giờ vẫn còn mặc được đây thôi? Ha ha ha.”

Các sinh viên tốt nghiệp đều ngồi vào vị trí, viện trưởng Viện Mĩ thuật lên trao bằng cho các sinh viên, chúc mừng mọi người tốt nghiệp.



Sau đó, sinh viên đại biểu lên phát biểu, Hứa Thiến Thiến ngồi dưới chờ suýt ngủ quên vẫn chưa thấy Lạc Minh Kính.

Bạn cô chọc chọc cô: “Hứa thần kinh, không phải cậu nói có anh cậu sao?”

“Có mà.” Hứa Thiến Thiến ngáp một cái, “Kiên nhẫn chờ đi, có khi là người lên cuối cùng đó.”

Đúng như cô ấy nói, sau khi các sinh viên đại biểu phát biểu xong, trưởng khoa lên đài nói: “Hôm nay, còn có một sinh viên rất đặc biệt, chúng tôi xin mời sinh viên Lạc Minh Kính tốt nghiệp xuất sắc khoa thiết kế năm 20X5.”

Lạc Minh Kính mặc đồ tốt nghiệp, dáng người cao ráo, anh lên sân khấu, nhận bằng tốt nghiệp và giấy chứng nhận học vị trên tay thầy chủ nhiệm, cúi chào thật sâu.

“Sau đây xin mòi ưsinh viên Lạc Minh Kính phát biểu.”

Hứa Thiến Thiến ngậm giấy tốt nghiệp của mình dùng sức vỗ tay.

“Chào mọi người, tôi là Lạc Minh Kính, tốt nghiệp khoa thiết kế khóa 2015. Vì nhiều nguyên nhân, hôm nay tôi tốt nghiệp chung với các em khóa dưới.” Lạc Minh Kính cười nói, “Thật ra, năm nay em gái tôi cũng tốt nghiệp, cô ấy đang ngồi ngay dưới sân khấu. Nói ra thì rất thổn thức, tôi lại tốt nghiệp cùng với em gái mình.”

“Khi nhận được thông báo cho phép tốt nghiệp của trường học, tôi đã phàn nàn với vợ mình, nói nghĩ thật cẩn thận thì thấy rất mất mặt, năm nay tôi đã 27 tuổi nhưng giờ mới được tốt nghiệp đại học. Vợ tôi nói với tôi, anh cứ thoải mái, sinh viên không được tốt nghiệp của đại học T mỗi năm khá nhiều, nếu không làm sao năm nào đại học T cũng phải xây thêm căn tin chứ.”

Đại học T được xem là trường hạng nhất, khó thi vào cũng khó tốt nghiệp, đây là một ‘truyền thống’ của đại học T, dưới sân khấu cười vang, vỗ tay ào ào.

“Mười năm trước… À, đã mười năm rồi.” Lạc Minh Kính khẽ thở dài, “Mười năm trước tôi là tân sinh viên vừa bước chân vào đại học T, tôi khi đó chưa từng nghĩ mười năm sau mình mới lấy được bằng tốt nghiệp của đại học T. Tôi nghĩ, nếu khi đó tôi biết được tấm bằng tốt nghiệp của đại học T khó lấy thế này, thì có lẽ… tôi đã chuyển sang trường kế bên.”

Trường kế bên là đối thủ cạnh tranh nhiều năm của đại học T, đã tranh đoạt danh hiệu đứng đầu cả nước nhiều năm.

Dưới sân khấu lại cười vang lần nữa.

“Ở đây chắc chắn có rất nhiều người không biết vì sao mà đến bây giờ tôi mới nhận được bằng tốt nghiệp.” Lạc Minh Kính rũ mắt, khẽ cười: “Các bạn học, quý phụ huynh, tôi muốn cho mình một sự công bằng một sự thật, không phải vì tôi không hoàn thành khóa học hay các kỳ thi mà không tốt nghiệp được mà là vì một trò đùa nho nhỏ của vận mệnh gây ra lầm lẫn hỗn độn để tới tận giờ tôi mới nhận được giấy chứng nhận tốt nghiệp. Nhưng… không sao, tất cả đều vừa khéo rất tốt.”

Lạc Minh Kính nói: “Chuyện tốt không sợ muộn, có thể tới là được. Ngay lúc này, tôi muốn nhân cơ hội này khoe cuộc sống bây giờ của mình.”

Dưới sân khấu phát ra thanh âm thiện ý, Lạc Minh Kính cười nói: “Hôm nay không những tôi nhận được bằng tốt nghiệp và chứng nhận học vị àm tôi còn nhận cả chứng nhận kết hôn.”

Dười sân khấu phát ra từng trận hoan hô vỗ tay, Lạc Minh Kính lại nói: “Còn nữa, tôi sắp làm ba, của một cô con gái đáng yêu.”

Tiếng thét chói tai vang lên.

Lúc này có bậc phụ huynh mới kịp phản ứng: “Trên sân khấu là con trai à?” Phụ huynh bên cạnh cười ha ha nói: “Nghe giọng thì là nam đấy, có nhiều người học nghệ thuật để tóc dài.”

“Cuối cùng, em muốn bày tỏ sự cảm ơn tới nhà trường, cảm ơn trường đã làm bạn với em nhiều năm, chứng kiến em từng bước trưởng thành. Em cũng xin cảm ơn giáo sư Quách, thầy Phó, cảm ơn thầy trưởng khoa đáng kính, cảm ơn tất cả mọi người đã đào tạo em, giúp đỡ em.”

“Còn Tổng giám đốc nữa.” Hai mắt Lạc Minh Kính lóe sáng, anh nói, “Anh yêu em, và tốt nghiệp hạnh phúc, học sinh xuất sắc.”

Thời Mẫn nhếch miệng, hai tay đưa lên đầu, vỗ tay vì anh.

“Cùng em bắt đầu cuộc sống mới nhé, Yêu tinh.” Thời Mẫn hô lên.

Dưới sân khấu vang lên tiếng huýt gió, vỗ tay.

Hứa Thiến Thiến lau nước mắt chảy dài vì xúc động, vỗ vai bạn học bên cạnh: “Là anh tớ! Còn chị dâu tớ nữa!”

Lạc Minh Kính xuống sân khấu trong tiếng vỗ tay, ngồi bên cạnh Thời Mẫn, ôm cô vào lòng.

“Tốt nghiệp vui vẻ, Lạc Minh Kính.”

“Tốt nghiệp vui vẻ, chúng ta bắt đầu cuộc sống mới nhé, Tổng giám đốc.”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play