Tháng tám, Thời Mẫn bắt đầu chuẩn bị thiệp mời, Trương nữ sĩ thấy xong mới giật mình: “Con muốn làm lễ cưới ngay lúc này?”
“Vâng, rất có ý nghĩa.” Tổng giám đốc Thời lời ít ý nhiều.
“Không được, mẹ không đồng ý.” Trương nữ sĩ nói, “Đúng là hay làm bậy mà! Con thế này sao làm hôn lễ được?”
Thời Mẫn buông tay: “Áo cưới anh ấy làm có thể chỉnh size mà, không có gì cần băn khoăn.”
“Con muốn sinh ngay trong hôn lễ à?” Trương nữ sĩ không cam lòng yếu thế,
“Đi được nửa thảm đỏ, con nói ngại quá, mọi người ăn trước, tôi đi sinh
em bé?”
“Sao khéo vậy được chứ.” Thời Mẫn phụng phịu nói, “Nếu
thật vậy cũng được. Con gái con ra đời ngay ngày ba mẹ nó yêu nhau một
năm, rất tốt.”
Trương nữ sĩ cầm thiệp mời lật xem, tức giận: “Thế này không mệt chết con à! Còn tính làm tới ba bữa tiệc!”
“Con cưới được hình mẫu lý tưởng của mình nên muốn mở tiệc ba ngày.” Thời Mẫn nói.
“Câm mồm! Con có thể bớt đi được rồi đấy!”
“Mẹ nhìn xem, thế gian này có hàng tỷ người, nhưng người có thể kết hôn với hình mẫu lý tưởng của mình thì có bao nhiêu chứ.” Thời Mẫn cười hừ hừ,
“Cho nên con muốn cho cả thế giới biết! Ba ngày! Ba đợt! Con còn muốn
bao cả máy bay mời bạn học đại học của con tham gia nữa!”
Trương nữ sĩ: “Tức chết mẹ, ông Thời! Ông mau ra đây xem đứa con gái cứng đầu của ông này!”
Nghe tiếng, Lạc Minh Kính từ phòng bếp đi ra, phát hiện hai mẹ con đang
chiến tranh lạnh. Sau khi hỏi rõ nguyên nhân, anh suy nghĩ một chút, vội tỏ thái độ: “Thật ra mẹ nói đúng, sẽ mệt chết mất, chúng ta đổi thời
gian đi.”
“Em thừa sức.” Thời Mẫn kéo anh lại, nói khẽ, “Kế hoạch đã định tốt rồi nhất định phải làm, nếu không em sẽ rất khó chịu.”
“…Người là của em rồi, cũng chỉ một buổi lễ thôi mà. Chọn thời gian này dù rất
có ý nghĩa nhưng lúc đó chúng ta chọn ngày mà không xuy xét kỹ. Nếu giờ
làm thật, em mệt thì không ổn.”
“Tới lúc đó đơn giản hóa là được.”
“Lần này anh đứng về phía mẹ.” Lạc Minh Kính nói, “Anh cũng lo cho cơ thể của em hay mình thôi đi.”
Thời Mẫn đứng yên.
Lạc Minh Kính hôn nhẹ cô, nói: “Đến ngày đó, tự chúng ta mở tiệc chúc mừng, đặc biệt mà.”
Anh trừng mắt nhìn.
Thời Mẫn khẽ buông lỏng, nói: “Thôi được, nghe lời anh chọn lại ngày khác.”
Đến tối ngày kỷ niệm đó, hai tay Lạc Minh Kính trình khay lên: “Lật thẻ bài chứ, bệ hạ.”
Thời Mẫn để sách xuống, thấy trong khay đặt mấy cái thẻ, cô hơi sửng sốt.
Thời Mẫn nhếch mày, hăng hái, chậm rãi nói: “Nói cho em nghe có ai.”
Lạc Minh Kính cầm thẻ bài đầu tiên, tri kỷ giới thiệu cho cô: “Vị này, là
Hà gia – đệ nhất mỹ nam Mạc Bắc, là nhân vật trong trò chơi Khoa học kỹ
thuật Đông Thời phát hành, kết duyên với Tần Anh, anh nhớ đây là nhân
vật nam khiến em nhìn nhiều nhất trong trò chơi này.”
“Đệ nhất mỹ nam Mạc Bắc.” Thời Mẫn gật đầu, “Còn ai nữa?”
“Vị này là Lạc Minh Kính nước ép nguyên vị nguyên trang, kiểu đại học tóc
ngắn.” Lạc Minh Kính nói, “Nếu em chọn anh ấy, lát nữa chúng ta sẽ đội
tóc giả và mặc áo sơ mi.”
“A…, đã hiểu. Còn kia?”
“Đây là
Lạc Minh Kính mặc đồ nữ.” Lạc Minh Kính cười cười, “Phong cách trang
điểm đều theo yêu cầu yêu thích của em, nếu em chọn anh sẽ thay váy.”
“Cái còn lại thì sao?”
“Vị này chính là Lạc Minh Kính em gặp lần đầu tiên.” Anh bỗng hạ giọng,
“Mặc quân phục của Tần Anh, tóc dài, đeo mắt kính, vì căng thẳng mà
không dám nói chuyện với em.”
Thời Mẫn cười không nói, nhìn chằm chằm anh.
Lạc Minh Kính ho nhẹ một tiếng, “Tối nay, theo sở thích của em, lật cái nào đây.”
“Anh đoán thử.” Thời Mẫn nói, “Anh cảm thấy hôm nay em sẽ chọn cái nào?”
“…Buổi tối đặc biệt như vậy.” Lạc Minh Kính khẽ nói, “Nhất định là lần gặp mặt đầu tiên một năm trước.”
Thời Mẫn cười xấu xa: “Sai rồi, bây giờ tất cả Lạc Minh Kính đều là của em.”
Lạc Minh Kính nhắm mắt lại, thở dài: “Sao anh không thấy bất ngờ chút nào nhỉ.”
“Vất vả cho anh, anh trai Minh Kính.”
Lạc Minh Kính run lên, ngạc nhiên ngẩng đầu.
Thời Mẫn vẫn giữ nụ cười thản nhiên.
“Thời Mẫn.”
“Anh nói đi.”
“Em biết không?” Lạc Minh Kính ôm ngực, nhẹ giọng, “Anh gục ngã, gục ngã trong lòng em rồi.”
Anh đứng lên, đưa khay cho Thời Mẫn, cười nói: “Tổng giám đốc, tối nay sẽ như em mong muốn.”
Ngày hai tháng mười, đúng vụ mùa ngày thu, Thời Mẫn vào phòng sinh, Lạc Minh Kính theo chờ.
Nhưng nhìn nét mặt của hai người thì Thời Mẫn càng giống người chờ sinh hơn,
dù sao vẻ mặt cô rất thoải mái còn Lạc Minh Kính thì căng thẳng hơn cô
rất nhiều.
Đợi tới khi cơn đau bụng sinh ngày càng liên tục, Lạc
Minh Kính giúp cô lau mồ hôi trên trán, gương mặt Thời Mẫn trắng bệch
cười nghiêm túc, “Minh Kính, muốn nhìn em khóc sao?”
Lạc Minh Kính thì thầm xấu hổ nói: “Không nỡ nhìn em khóc.”
“Đáp án full điểm.” Thời Mẫn hé miệng cười, nét mặt như nắm chắc thắng lợi
trong tay, “Em sẽ không khóc nên anh nhớ lau nước mắt cho em.”
Lạc Minh Kính gật đầu: “Được.”
Ba tiếng sau, Thời Nguyệt Minh ra đời, còn về quá trình sinh, sinh xong Thời Mẫn đã bày tỏ không muốn nhắc lại.
“Tôn nghiêm của tổng giám đốc đã vỡ nát trên đất.” Đây là đánh giá ngắn gọn của Thời Mẫn về quá trình sinh.
Lạc Minh Kính dùng thảm nhỏ màu hồng nhạt do mình tự làm bọc con gái lại,
bé con nho nhỏ, nhìn đâu cũng thấy đáng yêu. Anh ôm vào ngực, cẩn thận
che chở, ngửa mặt cười với Thời Mẫn, ngay cả cười cũng thoải mái.
Khóe miệng Thời Mẫn mím lại, cười: “Cho anh, không cần cảm ơn em.”
“Món quà quý giá nhất.” Lạc Minh Kính sắp rơi nước mắt, hít một hơi thật
sâu, nhìn con gái trong lòng thủ thỉ thù thì, “Công chúa nhỏ nhà chúng
ta.”
Sau khi về nhà, Lạc Minh Kính dừng toàn bộ mọi công việc,
dùng đa số thời gian ngồi bên cạnh giường em bé, ánh mắt dịu dàng nhìn
con gái.
Anh nhìn không ngấy, Thời Mẫn nhìn anh cũng không ngấy. Vì vậy một người nhìn con gái, một người nhìn anh.
Trong nhà rất yên tĩnh, thỉnh thoảng Lạc Minh Kính sẽ thì thầm, giọng nói
tràn đầy mới lạ và tự hào: “Thời Mẫn mau tới đây, con đang mút đầu ngón
tay!”
“Con đang ngáp!”
“Đầu ngón tay con động đậy! Nhỏ quá!”
“Thời Mẫn em nhìn kìa, con cười rồi!”
Con gái mặc đồ do anh làm, một con thỏ màu hồng nhạt. Vì vậy, hai chân con
gái nhìn vào như hai tai thỏ động động, Lạc Minh Kính nhìn cái này vẫn
luôn cười, trong mắt đều là ánh sáng dịu dàng.
“Thật yêu con quá.” Anh dựa cột giường, nhẹ nhàng nói.
Trên sofa, Thời Mẫn đang tổng kết cơ thể biến hóa trong thời kỳ này liếc mắt nhìn anh, cười: “Đáng giá.”
Tình yêu, hôn nhân, gia đình, con cái, đôi cha mẹ mới có đủ trong một năm ngắn ngủn, bắt đầu có hơi vất vả nhưng thú vị.
Trương nữ sĩ tới đây giúp đỡ nhưng thực tế bà đã quên mất lúc trước mình nuôi
hai đứa con lớn lên thế nào. Vị nữ thần thời thơ ấu này có rất nhiều con nhưng riêng chuyện nuôi dạy con thì không hiệu quả bằng ông chồng thận
trọng kia.
Ít nhất khi con khóc, Thời tiểu đệ giờ được xem là ông
ngoại, sẽ không như gặp địch mạnh lúng ta lúng túng. Đương nhiên cũng có lẽ vì Thời tiểu đệ cps khuôn mặt đơ trời sinh nên dù trong lòng có nát
bét, có sụp đổ thì ngoài mặt cũng không nhìn ra được.
Cuối cùng,
các quý bà quý cô nhà họ Thời phát hiện, vấn đề nuôi dạy này, đàn ông
nhà họ Thời am hiểu hơn họ nhiều. Tới cả Thời Sở cũng biết thay tã giấy
cho cháu gái.
Thời Mẫn đứng quan sát Thời Sở thay tã giấy một lần, sau đó cô khẳng định nói: “Anh có luyện qua.”
“Nói thừa, anh đã luyện vô số chuyện.” Thời Sở không hổ tên thần kinh, thẳng thắn nói, “Từ khi có ý nghĩ kết hôn với Dương Hạc, anh đã bắt đầu luyện tập thay tã giấy rồi, học thuộc 100 bài đồng dao, phải hát bài nào để
ru con ngủ cũng đã lập kế hoạch luôn rồi.”
Nghe Thời Sở nói vậy,
áp lực của Lạc Minh Kính tăng lên gấp bội, anh đi mua rất nhiều sách dạy con từ thuở bé về quyết tâm dốc sức học tập, cố gắng hoàn thành ít nhất một thứ để không bị ông cậu thần kinh của Thời Nguyệt Minh khinh bỉ.
Khó khăn lắm mới đến ngày đầy tháng. Ngày đó, Thời Mẫn mở mắt, vắt sữa cho con gái, 2 phút sau, cô bỏ qua công việc này.
Cô nói với Lạc Minh Kính: “Uống sữa bột đi.”
Lạc Minh Kính chết đứng tại chỗ, nét cười cứng trên mặt, mở to hai mắt nhìn, không biết ý cô là gì.
Thời Mẫn: “Em không có sữa.”
Lạc Minh Kính há miệng, khoa tay múa chân nhìn bộ ngực kiêu ngạo của Thời Mẫn, không thể tin: “Em nghiêm túc?”
“Ừ.”
“…Nhưng ngực của em …” Lạc Minh Kính vẫn không tin được, cuối cùng trong ánh
mắt chắc chắn không phải đùa của Thời Mẫn, anh xúc động nói, “Tổng giám
đốc, ngực của em… quá hư trương thanh thế rồi.”
Tổng giám đốc
không có sữa nhưng cũng không thể để Thời Nguyệt Minh đói bụng. Thế là,
Lạc Minh Kính đành tự mình ra trận, mua sữa bột cho con gái ăn.
Đáng thương cho công chúa nhỏ nhà họ Thời, sau một tháng bú sữa mẹ, phải để ba dùng sữa bột nuôi từng chút một.
Sau này, có một thời gian rất dài, nửa đêm Thời Nguyệt Minh kêu khóc oa oa
muốn uống sữa, Thời Mẫn ôm bé vẫn không nín nhất định phải do Lạc Minh
Kính ôm. Bởi vì trong nhận thức của Thời Nguyệt Minh, người tóc dài
không ngực mới có sữa cho bé uống.
Sau đó, từ đầu tiên Nguyệt Minh nói ra là: “Ba.”
Bởi vì trước khi cho bé cai sữa thì hằng đêm Lạc Minh Kính đều dậy đút sữa
bột, vừa nói ba đến đây, ba đến đây, vừa đút sữa cho con gái.
Gọi ba là có sữa để uống, công chúa nhỏ nghĩ như vậy.
Cách mấy tháng, Lạc Minh Kính mở trực tiếp, anh nói: “Cho mọi người một kinh hỉ.”
Anh rời khỏi ống kính, một lúc lâu sau, anh ôm một em bé xinh đẹp mắt to tới, ngồi xuống.
“Giới thiệu một chút.” Anh nói, “Đây là con gái tôi, tên ở nhà là Đường Đường. Con rất thích cười, cười lên rất đáng yêu…”
Đường Đường đã có thể ê a vài âm tiết đơn giản vô nghĩa.
Bé như phiên bản của Lạc Minh Kính nhưng đường nét khuôn mặt của bé mềm mại hơn Lạc Minh Kính rất nhiều.
Fans nói, thảo nào gọi Đường Đường, trông bé quá ngọt ngào.
Thời Nguyệt Minh nở nụ cười, nhún nhún trên đùi Lạc Minh Kính, nha nha một tiếng.
Lạc Minh Kính cười cong mắt, ôm bé dịu dàng nói:”Con là công chúa nhỏ của ba, thấy con mỗi ngày của ba đều vui vẻ.”
Thời Nguyệt Minh nhún nhảy trên đùi Lạc Minh Kính, phát biểu: “A—-y”