Chiếc xe Maserati đen ngừng tại ven đường, ngồi sau tay lái là một cô gái đeo kính mát nhếch cao đôi môi đỏ, ngón tay thon dài gõ nhẹ vô-lăng, cô hơi nghiêng đầu, trong tai nghe bluetooth trợ lý vẫn đang thét to: “Chị, hướng dẫn đường đi không dùng được sao? Thật sự không được sao? Trung tâm triển lãm rất dễ tìm mà!!!”
Cô gái nhìn trên màn hình biểu thị nhắc nhở đã đến điểm đích, nói: “Fiona, chỉ cần nói cho chị bây giờ chị quẹo trái hay quẹo phải.”
Tim trợ lý mệt vô cùng: “Chị, chị đi từ hướng nào? Từ đường Nhân Dân hay đường Hòa Bình đi qua?”
Cô gái cũng tỏ vẻ cẩn thận suy nghĩ, mặc dù mới chỉ nghĩ được một giây đã nhẹ nhàng nói: “Không nhớ rõ nữa.”
“Ôi trời ơi… Đầu xe theo hướng nào? Nếu không chị hỏi đường xem? Đã nói chị để lái xe chở đi từ sớm rồi mà…”
Cô gái cười: “Fiona, trái và phải, em thích bên nào hơn?”
“Em điên rồi.” Trợ lý Tần Lâm sụp đổ.
Đuôi xe truyền tới một tiếng loảng xoảng song chiếc xe vẫn đứng im không chút sứt mẻ.
Cô nâng mắt nhìn sang kính chiếu hậu.
Cách lớp kính râm, có một bóng người duyên dáng mặc trang phục đỏ rực nâng chiếc xe đạp lên, đờ đẫn nhìn đuôi xe, cô gái nhếch miệng, nhẹ giọng nói: “Fiona, chị bị đụng phải rồi.”
Xe đứng yên ở ven đường cũng có thể đụng phải, vận may của vị “Người gây họa” này cũng thật kém.
Trợ lý hồn bay phách tán: “Hả? Có nghiêm trọng không? Chị đừng xuống xe, em gọi Tiểu Bì tới xử lý.”
“Không có gì, chị không sao.” Cô nói thêm: “Với cả đối phương là xe đạp… A…? Tới đây rồi.”
Thân ảnh đỏ rực kia dựng xe xong, tháo tai nghe xuống, lấy giấy bút ra, khom lưng viết lên tờ giấy, đôi chân dài bước nên những đường cong xinh đẹp, mỗi bước đi đều như theo nhịp nhạc, “cô gái” nọ thành thật đi tới vị trí ghế phụ, đang định kẹp tờ giấy lên cửa kính nhưng vừa thoáng nhìn vào trong thì thấy trong xe có người, “cô” ngẩn người, hai mắt dần tròn lên.
Ngũ quan xinh đẹp, đuôi ngựa cao cao, trông vô cùng anh khí.
Phong cách trang phục cũng khá được, váy đỏ bọc giáp bạc phối với đôi boot cao. Trông rất hợp cảnh đẹp mắt.
Cô khẽ huýt sáo và nói: “Fiona, rất có thể là người mẫu, dáng người rất tuyệt, khí chất rất cao.”
Cô nhấn cửa kính ghế phụ xuống, chậm rãi nói: “Không sao, cô an tâm, tôi có bảo hiểm.”
Người nọ rất sửng sốt, tờ giấy viết rõ phương thức liên hệ kẹp ở giữa ngón tay thon dài đã đưa tới một nửa rồi lại không biết có nên thu về hay không.
Cô gái mang cười cười, ánh mắt dừng ở trên mặt “Người gây họa”, bỗng nhiên ngồi thẳng người, nói khẽ: “Không đúng…”
‘Người gây họa’ cất lời: “Cảm ơn… Thật sự không cần bồi thường sao?”
Giọng nói rất thấp, tông giọng nam trung hoàn mỹ.
Cô nghiêng người sang ghế phụ, kéo kính xuống cẩn thận nhìn anh, tươi cười trên mặt ngày càng rõ ràng: “Là nam?”
Thật đúng là con trai.
Thiếu chút thôi cô đã huýt sáo trước mặt anh.
“A… Đúng vậy.” Người gây họa đã gặp tình huống thế này khá nhiều lần, anh cúi nhìn quân phục đỏ rực trên người, từ tốn giải thích: “Trung tâm triển lãm bên kia có hoạt động, tôi tới tham gia triển lãm tranh.”
Trên người anh mặc quân phục nữ, đây là trang phục đại biểu cho nữ tướng Tần Anh nhân vật nổi tiếng được nhiều người yêu thích nhất trong game online <Ký sự điểm tướng ở Lục giới>, game được chào đón nhất của công ty khoa học kĩ thuật Đông Thời.
Vị “gây họa” nhìn phong cách hình tượng của chủ xe, anh đoán cô hẳn không thuộc tuýp người sẽ chơi những trò này nên bổ sung thêm: “Đây là… Do buổi biểu diễn yêu cầu, cô đừng xem tôi như người quái dị là được.”
Cô gái gật đầu, cất kính râm, miễn cưỡng ngoắc ngón tay ra hiệu anh lên xe, chậm chạp nói: “Nếu là đàn ông… vậy thì bồi thường đi.”
Cô cười cười nghiền ngẫm, nghiêng nhìn sự biến hóa trên mặt anh.
Ánh mắt ‘Người gây họa’ ngày càng tròn hơn, trong giận dữ lại thoáng chút đáng yêu, anh vịn khung cửa xe, muốn nổi giận nhưng lại không dám làm lớn: “Không phải là cô kì thị giới tính chứ?”
Đã nói không cần bồi thường kia mà? Anh đụng trúng xe cô, hơn nữa còn là Maserati trên trăm vạn… ừ thì xe còn thuộc hạng sang, cho nên dù đoán được tiền sửa chữa vô cùng lớn anh cũng chủ động tỏ ý bồi thường sửa chữa, khi đó cô nói không sao không cần bồi thường vậy mà bây giờ lại lật lọng, cái gì là: “Đàn ông, vậy thì bồi thường đi” chứ?
“Lên xe.” Cô gái lấy tờ giấy anh đưa giữa không trung, thản nhiên nhìn thông tin liên hệ trên tờ giấy, tiện tay để sang một bên: “Chúng ta bàn bạc xem nên bồi thường thế nào.”
Giọng điệu không cho phép người khác cự tuyệt, cho dù lúc này cô không hề ra lệnh gì.
Chàng gây họa rũ mắt, nhíu mày do dự một lát rồi ngoan ngoãn mở cửa xe chui vào ghế phụ.
Cô ấn tắt cuộc gọi, tắt đi những lời cho người xa lạ lên xe không an toàn vân vân và mây mây của trợ lý.
Người gây họa nói: “Cô nói đi, tôi cần phải bồi thường bao nhiêu.” Loại xe này… Maserati của các Boss lớn, anh biết, muốn bảo dưỡng sửa chữa thì phải chuyên chở bằng máy bay ra nước ngoài.
Đèn đỏ trên giao lộ chuyển sang xanh.
Cô gái khởi động xe, bốn cửa xe cụp một tiếng khóa lại, cô vươn một bàn tay ra, chỉ dây an toàn ở tay lái phụ ra hiệu cho ‘Chàng họa’ đang trong thế giới mê muội cài nó lên, sau đó đạp chân ga, thành thạo tiến vào đoàn xe: “Quẹo trái hay quẹo phải?”
Phong thái hành động với tốc độ vô cùng nhanh chóng này trông rất giống kẻ phạm tội bắt cóc nhiều lần.
Anh gây họa rõ ràng bị dọa đến, cô không nói đi đâu nhưng anh rất tự nhiên trả lời: “… Quẹo phải.”
Quả nhiên, chỉ cần cua qua rồi đi khoảng 500m là đến trung tâm triển lãm, cô gái cười khẽ một tiếng, chẳng hiểu sao tiếng cười đó lại khiến người ta thấy tê dại toàn thân.
Cô nhanh chóng dừng lại ở bãi đỗ xe: “Xuống xe, tôi đến nơi rồi.”
“Cái kia, chuyện bồi thường…”
Cô gái vui đến cười thành tiếng: “Thành thật như vậy à? Không cần, cậu chỉ đường giúp tôi, coi như bồi thường rồi.”
Anh làm cái gì, anh chỉ nói hai chữ: quẹo phải.
Người gây họa trừng mắt nhìn: “Thật sao?” Anh cũng có lúc một chữ đáng giá ngàn vàng sao?
“Ừ.” Cô gái thấy anh ngồi ngây ngốc bèn giúp anh ấn mở dây an toàn lại nghiêng người mở cửa xe cho anh, quý ngài gây họa muốn đẩy cô ra nhưng lại không dám đụng đến cô, hốt hoảng xuống xe.
Cô gái đeo kính râm lên, mặc thêm chiếc vest đen, vung tay đóng cửa xe, quay đầu cười với anh rồi thoải mái rời đi.
Lấy lại tinh thần, anh xúc động: “Đúng kiểu phong thái tổng giám đốc.”
Hành động lưu loát, tràn đầy khí thế, ánh mắt tự chú báo đen… bây giờ mấy chị gái xinh đẹp đều đi lên con đường boss bá đạo thế này sao, thật quá mê người.
Anh lấy điện thoại để trong thắt lưng ngầm ở sườn eo ra, lúc này anh mới phát hiện mình vẫn chưa tắt phần mềm livestream.
Trên màn hình bay qua một mảng lớn màn đạn loạn thất bát tao:
“Lên xe, thực sự lên xe rồi!”
“Hóa ra yêu tinh dễ lừa gạt như vậy ha ha ha.”
“Mau mau thông báo với bà con xóm giềng, cuối cùng yêu tinh của chúng ta cũng có cơ hội làm giàu nhanh chóng rồi!”
“Muốn biết cô chủ xe trông thế nào…”
“Ai có thể nói cho tôi biết anh ấy đụng phải loại xe gì?”
“Maserati QP đó nhé, yêu tinh à, cậu sắp giàu to rồi!”
“Sắp phá sản 23333”
“Vừa lên Baidu tìm hình ảnh thực quay lại đây, lạnh run…”
“Chủ xe quả là Boss lớn chân chính, vậy mà không bắt anh bồi thường, quá rộng rãi.”
“Chắc là cô ấy nhìn rõ yêu tinh nhà chúng ta có bán thân cũng không đủ để bồi thường… Haiz, haiz, nghèo quá rồi.”
Cùng với, một loạt bình luận xếp hàng: “Yêu tinh, xe đạp của cậu!”
“Xe đạp! Buồn chết mấy bà mẹ già chúng tôi rồi… ôi trí nhớ con tôi…”
“Xe đạp!”
“Không cần cái xe đạp quèn kia rồi hả?”
“Còn tìm xe đạp làm gì! Chúng ta muốn xem xe thật! Mau lái đi!”
“Đừng hoảng hốt, cái xe rách kia ngoài cái chuông còn xài được thì những cái khác đều te tua cả rồi, không có giá trị trộm.”
“Đằng trên, bán sắt vụn cũng được tầm 20 đồng đó… Yêu tinh của chúng ta nghèo nàn, phải tiết kiệm một chút.”
“Xe đạp: hu hu hu, thứ không biết xấu hổ, đã nói sẽ không như những kẻ giàu sang bữa bãi kia, vậy mà vừa lên xe mới là quên luôn xe cũ…”
Lúc này anh chàng mới nhớ tới xe đạp của mình, nháy mắt trời đất như sụp đổ: “Xe của tôi!”
Anh còn chưa khóa chiếc xe đạp của mình!
Vì thế, trước quảng trường phòng triển lãm, có một mỹ nhân tóc dài chân dài mặc quân phục chạy vội qua.
Trên màn hình điện thoại di động, có mấy màn đạn lướt: “Chúng chị em, tôi đang ở tại phòng triễn làm tranh, tôi vừa thấy yêu tinh của chúng ta, chạy như điên với tốc độ 180 mã! Vèo một cái, chỉ còn lại tàn ảnh…”
“Là bản anh hùng Tần Anh rút binh, chính là ngực phẳng 23333, muốn cho anh link mua solicon dán ngực cúp C.”
“Chân chân chân thực sự rất dài [sắc] [sắc] [sắc] á, tôi chết rồi…”
Hôm nay, khoa học kỹ thuật Đông Thời và khoa học kỹ thuật Long Dịch công bố hạng mục hợp tác mới, trong hội trường có thêm rất nhiều bảo an.
Đi vào chỗ ghi danh, staff hỏi vị vóc dáng cao lớn tóc dài mặc quân phục đỏ rực toàn thân trước mặt này: “Có đăng ký vị trí trước không?”
“Có, số 124 khu C.”
Staff mở danh sách ra, tìm ra thông tin người đăng ký: “Lạc Minh Kính? Bản thân sao? Cho tôi xem chứng minh nhân dân.”
“Đây.”
Staff đưa anh cây bút: “Ký ở đây.”
Sau khi Lạc Minh Kính rời khỏi, staff cầm danh sách cho đồng nghiệp xem: “Trông nét chữ đẹp không này?”
“Đệch mợ… Đẹp!” Đồng nghiệp hỏi: “Ai thế? Giống con lai nhỉ!”
“Chưa thấy qua…” Staff trả lời: “Ban đầu tôi tưởng là coser, anh ta mặc trang phục Tần Anh trở về sau chiến thắng, độ chính xác so với bản gốc rất cao, kết quả lại là khu C, khu C đều bán tranh vẽ thủ công lấy nội dung từ tiểu thuyết…”
Lạc Minh Kính vừa ngồi xuống, mấy cố gái ngồi chờ trước quầy hàng liền vây quanh, vờ tức giận: “Anh không muốn phát tài nữa phải không!”
“Chỉ mỗi anh tới muộn thôi đấy!! Anh không cần phải bán tập tranh kiếm tiền nữa chứ gì!”
“Cần cần chứ.” Lạc Minh Kính cởi sợi dây buộc tập tranh: “Lại đây nào, tặng mọi người một phần đặc biệt.”
Một cô gái hỏi: “Năm nay in bao nhiêu?”
Lạc Minh Kính nói: “100 bản, Tần Anh và Hà Gia hẳn sẽ là CP được hoan nghênh nhiều hơn… Tôi còn in thêm bưu thiếp nhân vật, đảm bảo đầy đủ, tặng mọi người này.”
“Tới đây, thưa quý bà, hãy nhìn bên trái rồi lại xem bên phải của anh.” Một cô gái ôm bức tranh tỏ vẻ con nít không chịu nghe lời: “Nhìn xem độ đắt hàng của BL mạnh mẽ cỡ nào! Rồi giờ anh tự quay lại xem bộ tranh BG trong sáng của anh có bao nhiêu ế!”
Đội ngũ xếp hàng mua tranh ở hai quầy hàng khác nhau 180 độ, đều là tranh vẽ đồng nhân về các nhân vật trong cùng một trò chơi nhưng độ hấp dẫn của loại tranh nam nam thêm chút xuân sắc so với những bức tranh ngôn tình trong sáng quả thật cao hơn không biết bao nhiều lần.
Lạc Minh Kính đau đớn vô cùng.
Bảy tám người thi nhau giáo dục: “Anh có nhan sắc có chân dài có tài giả trang nữ, chỉ cần anh chịu trả giá vẻ vài bức tranh nam nam 18+ thì việc cách giàu to đã không cách xa anh rồi! Có hiểu thế nào là con người không? Con người vốn là vậy, anh phải nắm chắc lấy!”
Lạc Minh kính ngẩng đầu, ký xuống bút danh vô cùng dài của mình: gương sáng trên tường chiếu yêu tinh, hai mắt cong cong cười nói: “Tôi không thể nổi tiếng, nếu nổi danh thật thì chỉ riêng việc ký bút danh như vậy đã lấy cả cái mạng già này rồi, có muốn chụp ảnh không?”
Các cô gái vui đùa: “Không cần, quý cô vẽ tranh thủ công nghèo nàn quá mức, làm fans sợ bị lây phải, chờ anh giàu lên rồi chúng em mới chụp!”
Một tay Lạc Minh Kính đỡ đầu, nghiêng người cười lớn.
Mấy cô bé này không phải fans only, chờ anh ký xong, các cô ấy lập tức làm phản chạy sang trong đội ngũ cong quẹo 18 khúc kia.
Thấy không ai chú ý tới mình, Lạc Minh Kính khẽ tháo dây buộc tóc đỏ sẫm, thả lỏng da đầu.
Tóc là thật, sắp dài đến eo anh rồi.
Anh mở chai hồng trà đá mà các fans mới tặng, vừa uống vừa tiện tay vẽ bậy.
Hình dáng của một bộ áo bành tô dần dần rõ ràng.
Qủa nhiên, mình vẫn thích thiết kế thời trang nhất.
Trên sân khấu chính cách đó không xa, hội nghị hợp tác chính thức bắt đầu, phần trình diễn mở màn đã kết thúc, tiến vào khâu cắt băng, MC giới thiệu khách mời song phương.
Môi đỏ khẽ nụ cười, cô gái chậm rãi đi lên và đứng ở trung tâm sâng khấu.
Chỉ với riêng một thế đứng thôi dù lúc này bản thân cô trông rất thoải mái nhưng ở cô tỏa ra một khí thế mạnh mẽ, uy nghiêm vô cùng.
“Tổng giám đốc công ty khoa học kỹ thuật Đông Thời, Thời Mẫn, hoan nghênh Thời tổng!”
Lạc Minh Kính ngẩng đầu lên nhìn, sau đó đứng bất dậy.
“… Thời Mẫn?”
Vì vẽ tranh đồng nhân, anh đã chơi rất nhiều game khác nhau, thành viên hội đồng quản trị và tổng giám đốc của khoa học kỹ thuật Đông Thời khá nổi tiếng, anh cũng từng thấy một vài cái tên, chẳng hạn như cái tên Thời Mẫn này.
Chỉ là, anh không ngờ cô ấy lại là… chủ xe Maserati!
Cách một đoàn người, ánh mắt Thời Mẫn từ từ di chuyển tới người anh, đôi mắt phượng mỉm cười, khóe miệng chậm rãi nhếch lên.
Môi cô khẽ mở, dường như cô đang nói gì đó.
Âm thanh rất khẽ, chỉ mình cô nghe được.
“… Tìm được anh rồi, quả nhiên rất dễ tìm.”
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT