Gữa tháng sáu, Bắc Kinh đã khá lâu không có mưa xuống, thời tiết nóng bức.
Giữa trưa, trong phòng tranh oi bức, Lạc Minh Kính dứt khoát cởi áo, kéo bàn dài và ghế dựa đến bên cửa sổ, mở cửa sổ và điều hòa làm việc.
Thời Mẫn từ công ty về, từ cánh cửa kiếng phòng tranh nhìn vào thấy Lạc Minh Kính buộc tóc cao ở trần ngậm bút chì cắt chiếc váy nhỏ màu vàng.
Thời Mẫn lấy kính mát xuống, dừng chân, cô cười cười thưởng thức đường cong của người đàn ông kia một lát mới đẩy cửa vào.
Chuông gió vang lên, Lạc Minh Kinh cong khuôn mặt tươi cười, thả cây bút chì
đang cắn trong miệng ra, nói: “Trong nồi có cơm, em qua đây ngồi, anh
lấy cho em.”
“Từ từ hãy đi.” Thời Mẫn đưa tay sờ soạng một chút, vừa lòng thỏa ý thở nhẹ.
Lạc Minh Kính cười: “Thời Mẫn —- người phụ nữ có quyền sờ người anh hợp pháp.”
“Cả ngày hôm nay anh đều làm mấy cái này à?”
Thời Mẫn chỉ vào núi đồ búp bê lộng lẫy chất đầy và căn nhà mini để trong phòng.
“Làm cho Nguyệt Minh chơi.” Lạc Minh Kính gật đầu, “Anh may ba bộ, giờ đang may lễ phục dạ hội, sắp xong rồi.”
Mấy ngày nay anh làm rất nhiều quần áo cho trẻ sơ sinh, làm nguyên bộ mũ
tất bao tay. Nếu Thời Mẫn không ngăn lại, có khi anh may luôn đồ đi học
con luôn rồi.
Lớn nhỏ đủ kiểu, đủ loại phong cách.
Lần đầu
tiền Thời Mẫn ngăn cản anh, Lạc Minh Kính chỉ cười cười, sau đó đi may
đồ bầu cho cô, phong cách giống đồ của trẻ sơ sinh, nhìn là biết quần áo mẹ con.
Anh bày tỏ: “Anh không có bỏ mặc đến em!”
Thời Mẫn nhíu mày: “Anh nghĩ là em đang ghen à?”
Lạc Minh Kính ôm Thời Mẫn hôn hôn, ngọt ngọt nói: “Sao có chuyện đó chứ? Anh còn nghĩ, em đang chờ anh làm xong.”
Thấy tâm trạng ông bố tương lai tốt đẹp tinh thần hăng hái tràn đầy nhiệt tình này, trong lòng Thời Mẫn mềm nhũn, qua ba ngày.
Ngày thứ tư về, cô phát hiện sự hưng phấn của anh còn chưa giảm, ngay cả
trang sức hoa cài, túi nhỏ tương lai cho con anh cũng làm luôn rồi.
Thời Mẫn nói: “Đã đủ rồi, anh nghỉ ngơi một chút, em sợ anh mệt.”
“Anh không mệt!” Lạc Minh Kính trả lời như vậy.
Thời Mẫn: “Đúng rồi, anh là mệt tới ngốc luôn rồi.”
Tổng giám đốc đã nói vậy Lạc Minh Kính chỉ đành ngừng lại nhưng anh vẫn
không kìm được kích thích muốn làm chút gì đó cho con gái. Vì thế, anh
mua một đống lớn đồ chơi cho bé gái, đủ kiểu búp bê, bắt đầu may đồ cho
búp bê, làm giầy, làm nhà ở, còn phối cả đèn trong phòng, kéo điện.
“Tay rất khéo.” Thời Mẫn nhìn ngôi nhà thủ công nho nhỏ có cả bàn ghế đèn treo cầu thang đẩy đủ mà cảm thán từ tận đáy lòng.
Lạc Minh Kính may thật đẹp, mặc lễ phục dạ hội cho búp bê, đội nón trên đầu, đặt trước tòa nhà.
“Có chuyện anh rất tự tin.” Anh nhìn thành quả lao động của mình, nói,
“Tương lai Nguyệt Minh muốn mặc gì, anh cũng có thể thỏa mãn yêu cầu của con bé.”
“Có chuyện em vô cùng khẳng định.” Thời Mẫn nâng cằm lên nói, “Con gái anh mà ôm búp bê mặc đồ anh may đi tham gia thi búp bê
nào đẹp nhất, nhất định có thể lấy được giải nhất.”
Đang nói, hai người nghe được tiếng mở cửa: “Anh trai chị dâu thân yêu, em đến rồi.”
Hứa Thiến Thiến ôm một cái rương lớn, dùng mông đẩy cửa ra.
Lạc Minh Kính hỏi: “Cái gì vậy?”
“Đồ chơi cho cháu gái em.” Hứa Thiến Thiến mở thùng, lấy mấy món đồ chơi
vải nhung hình dạng cổ quái nhưng được phối màu rất đẹp ra.
“…Trên thị trường không có mấy món này.” Lạc Minh Kính giật giật khóe miệng, “Em thiết kế?”
Hứa Thiến Thiến bổ sung: “Và tự mình may nữa.”
Đống đồ chơi nhung quả thật rất đáng yêu, giống một đám quái vật nhỏ xấu xấu đáng yêu sống chung một chỗ vậy.
Thời Mẫn cười một tiếng, khen khẽ: “Nhà thiết kế đúng là vạn năng.”
“Thấy sao anh? Em lấy tới xin ý kiến. Nếu anh thấy được, vậy chứng minh thẩm mỹ của em còn tốt, em tính đăng kí nhãn hiệu.”
Phía sau mỗi con quái vật đều có đuôi nhỏ, cái đuôi có thêu tên từng con.
Lạc Minh Kính nhìn mấy màu phối với nhau, gật đầu. Hứa Thiến Thiến chà tay, khẩn trương nói: “Anh, anh thử nhìn tên của chúng xem.”
Nét mặt này của cô, Lạc Minh Kính rất quen thuộc, xem chừng trong này còn có bí mật gì nữa.
Lạc Minh Kính đeo mắt kính, cầm đuôi mấy con quái vật nhỏ.
“…Thiến Thiến?”
“Dạ, con này mắt to cười ngây ngô.” Hứa Thiến Thiến gật đầu, lại chỉ một con quái vật mắt to màu hồng nhạt với xanh nhạt, “Con này dáng cao, là quái vật cao nhất trong gia tộc, anh xem tên nó đi.”
Lạc Minh Kính: “Ý em đây là anh à?”
Qủa nhiên, dưới cái đuôi của nó có thêu hai chữ Kính Kính.
“…Có Tổng giám đốc không?” Lạc Minh Kính tìm kiếm trong mấy con quái vật nhỏ còn lại.
“Ha ha, đây này.” Hứa Thiến Thiến nhanh chóng chỉ vào con quái vật nhỏ mặt
không biểu tình, trên đầu có hai sừng nhỏ màu vàng kim như rồng.
Thời Mẫn im lặng cầm con quái vật nhỏ nhìn, hừ một tiếng, Hứa Thiến Thiến
cẩn thận nghe tiếng cười này của cô, phát hiện đây là cười vui vẻ, nhẹ
nhàng thở ra.
Còn lại hai con, một đứa đeo kính tên là Tây Tây,
chỉ bạn trai Hà Tây của Hứa Thiến Thiến, một con quái vật nhỏ cười ngọt
ngào màu hồng vàng pha vào nhau, cái đuôi nhung mều thêu Nguyệt Nguyệt.
“Đây là con gái anh à?” Lạc Minh Kính nâng niu con quái vật nhỏ mềm mại này trong lòng bàn tay, bỗng nhiên lại cười ngây ngô.
“Thấy sao anh!” Hứa Thiến Thiến xoa tay, “Nếu được, thì em xem như tìm được con đường rồi!”
“Em có kế hoạch gì?”
“Trước tiên sẽ mở cửa hàng Taobao!” Hứa Thiến Thiến nói, “Em làm theo đơn đặt
hàng, làm sản phẩn riêng cho gia đình, vóc dáng ngoại hình của tiểu quái vật đều không đổi, chỉ thêm từng đặc điểm của từng gia đình nữa.”
“Tất nhiên là thích!” Hứa Thiến Thiến, “Cái này dễ hơn thiết kế trang phục
nhiều, em làm một hơi xong luôn, hoàn toàn không bị bí!”
Lạc Minh Kính đánh giá những con quái vật nhỏ này, Thời Mẫn thấy hai mắt anh lóe sáng, kịp thời vỗ vai ngăn anh lại.
Thời Mẫn: “Nghỉ ngơi một chút, không được làm quần áo nữa, ngay cả búp bê thú nhồi bông cũng không.”
“Hả? Sao em biết?”
“Nhìn mắt anh là em biết anh muốn làm gì rồi.” Thời Mẫn tự tin cười nói, “Lạc Minh Kính, trong mắt em, anh không có bí mật em hiểu rất rõ anh.”
Lạc Minh Kính nhìn vào mắt cô, nụ cười như ngâm mật, Hứa Thiến Thiến khụ một tiếng: “À ừm, anh em có việc nói với anh.”
“Ừ? Việc gì?”
“…” Hứa Thiến Thiến ưỡn ẹo cả buổi mới đỏ mặt, nói năng lộn xộn: “Thôi vậy, đến lúc đó nói với anh sau vậy.”
Lạc Minh Kính: “Nói chuyện nói một nữa, không có ý nghĩa.”
Hứa Thiến Thiến chuẩn bị hồi lâu, vẫn không thể nói ra khỏi miệng, Thời Mẫn hỏi: “Có thai à?”
“Không không không…” Cô bé bị dọa liên tục nói không, “Hà Tây còn chưa tốt nghiệp, quá sớm quá sớm.”
Mãi đến khi ra về, Hứa Thiến Thiến vẫn chưa nói ra.
Ngày 28 tháng 6, Lạc Minh Kính dậy thật sớm, rửa mặt sắp xếp, mặc quần áo đã được ủi phẳng tối qua, hít sâu, nhìn sang Thời Mẫn.
Thời Mẫn nằm trên giường, cười mỉm nhìn anh, nói khẽ: “Còn sớm, sốt ruột gì chứ.”
“Hôm nay anh… Kết hôn.”
Vẻ mặt anh phức tạp, vừa thấp thỏm vừa vui sướng.
“Chúc mừng.” Tổng giám đốc duỗi lưng, chậm chạp rời giường nói, “Thật khéo quá, hôm nay em cũng kết hôn.”
Lạc Minh Kính: “Hôm nay anh chỉ kết hôn mà anh còn tốt nghiệp.”
“Chúc mừng, hôm nay em cũng tốt nghiệp.”
“…Em tốt nghiệp?”
“Tốt nghiệp yêu đương, tiến vào giai đoạn hôn nhân.” Thời Mẫn nhìn gương, từ từ cởi áo ngủ nói tiếp, “Kết thúc một mối quan hệ tiến vào một giai
đoạn thân mật hơn. Hôm nay, có được anh hợp pháp. Ông Lạc, chuyên khoa
yêu đương này em có được tốt nghiệp full điểm không?”
Lạc Minh
Kính khẽ nói: “Full điểm, tổng giám đốc. Vĩnh viễn không có học sinh nào ưu tú như em, ngay cả khóa yêu đương cũng có thể học full điểm.”
“Anh hài lòng là được.”
Người tới cục dân chính làm giấy chứng nhận hôm nay khá nhiều. Lạc Minh Kính
và Thời Mẫn vừa xuất hiện, đã gây xôn xao không nhỏ.
Có người nhìn chằm chằm bụng Thời Mẫn, có người nhìn mái tóc dài của Lạc Minh Kính.
Bởi vì trời nóng, nên hai người không nắm tay, Thời Mẫn còn mang kính mát, vẻ mặt không chút thay đổi.
Vài cặp vợ chồng khác đã bắt đầu liên tưởng tới phim truyền hình thể loại máu chó cá kiểu.
Nhưng mà, bộ phim cẩu huyết trong đầu họ còn chưa diễn xong thì một cô gái
xinh đẹp đứng trước đó đã hét chói tai, càng giúp bộ tài phim cấu huyết
mới mẻ hơn.
Thời Mẫn giật mình tháo kính mát, sau đó nhấp miệng cười.
Hứa Thiến Thiến mặc áo sơ mi trắng, trang điểm tinh tế ôm miệng ngu ngơ tại chỗ, mà bên cạnh cô, Hà Tây đưa tay, chào yếu ớt một tiếng.
Cuối cùng Lạc Minh Kính cũng hoàn hồn, hô lớn: “Hai đứa đến đây là gì?”
“Anh ở đây làm gì?”
“Anh tới nhận giấy kết hôn!”
“Hai người mà cũng tới lĩnh giấy sao?” Hứa Thiến Thiến nói như phát hiện ra đại lục mới.
“…Thời Mẫn nói muốn chọn ngày lành.”
Hứa Thiến Thiến: “..Cho nên mới kéo dài tới hôm nay? Ông trời ơi! Em cứ nghĩ anh và tổng giám đốc đã lĩnh giấy lâu rồi chứ.”
Thời Mẫn hỏi cô: “Em và Hà Tây cũng kết hôn hôm nay à?”
Lạc Minh Kính vỗ ót, nhớ tới chuyện chính, hung dữ hỏi: “Sao lại vậy! Sao
hôm nay hai đứa lại đi đăng ký kết hôn? Không nói với anh mà đã đi đăng
ký? Em muốn gì hả? Chuẩn bị xong chưa mà đã kết hôn rồi?”
“Hôm nay là kỷ niệm 1000 ngày em và Hà Tây yêu nhau.” Hứa Thiến Thiến hùng hồn, “Dù sao cũng là anh ấy, kết hợp tuyệt vời.”
“Cái gì mà kết hợp tuyệt vời chứ? Nghĩ kỹ chuyện sau này chưa? Tìm được việc chưa? Còn em thì sao? Về quê phát triển hay vẫn ở đây? Ở đâu? Ăn gì?”
Hà Tây lập tức nói: “Anh hai, em đã tính toán hết rồi. Tối về em mời anh
hai và chị dâu ăn cơm, chúng ta ăn cơm rồi nói. Anh, hãy tin…”
Hứa Thiến Thiến nhân cơ hội phản kích lại: “Vì sao anh lại chọn ngày hôm nay giống em chứ?”
Lạc Minh Kính ho nhẹ: “…Hôm nay anh tốt nghiệp.”
Hứa Thiến Thiến không nhịn được: “Phì… Khụ, không sao anh, tốt nghiệp là được.”
Hà Tây khẽ chọc cô ấy, Hứa Thiến Thiến lập tức nghiêm mặt: “Buổi chiều anh có về trường không? Em cũng về để nhận bằng tốt nghiệp, em với Hà Tây
sẽ giúp anh chụp ảnh, chăm sóc chị dâu!”
Câu chị dâu này, làm Thời Mẫn khẽ nhếch mày.
Lạc Minh Kính nâng trán: “Không cần.”
Anh sống thế nào mà lại đi đăng ký kết hôn chung một ngày với em gái, còn tốt nghiệp chung một ngày với em gái nữa …
Lúc chụp ảnh chứng nhận, Lạc Minh Kính khẽ nói với Thời Mẫn: “Nếu chụp lúc
này em không hài lòng, chờ em sinh xong, chúng ta có thể nói dối là mất
giấy kết hôn, làm lại lần nữa.”
Thời Mẫn cười gian xảo: “Lạc Minh Kính, em muốn chơi lớn.”
“Hả?” Lạc Minh Kính không nghe rõ.
Nhiếp ảnh nói: “Tốt, đôi tân hôn nhìn qua đây nào, chú rể đừng ngơ ngác vậy. Ngày vui, cười một cái, một, hai, ba!”
Thời Mẫn bất ngờ ngẩng đầu, hôn Lạc Minh Kính.
Nhiếp ảnh gia rớt cằm.
Thời Mẫn hôn xong, hơi hơi giương cằm, thưởng thức nét mặt ngượng ngừng đỏ chót của Lạc Minh Kính.
Anh chụp ảnh: “Cô dâu quá nồng nhiệt, được được, chúng ta nhanh nữa nào, chụp lại một tấm, chụp chính diện.”
Thời Mẫn nở nụ cười tự tin, anh chụp ảnh ấn nút chụp, bỗng nhiên Lạc Minh Kính nhếch môi, cười đến thấy răng không thấy mắt.
Sau khi rửa ảnh ra, hai người cười lăn cười lộn.
“Lạc Minh Kính.”
“Đây, chị, có chỉ thị gì!”
“Rất thích anh.”
“Thật khéo, anh cũng thích em!”
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT