Cuối tháng năm, sau khi xem xong diễn tập triển lãm thời trang Tinh Quang Hạc, Lạc Minh Kính nhận được thông báo của trường học.
“Sinh viên Lạc, từ ngày 20 đến ngày 30 tháng 6 em có rảnh ngày nào không?
Giấy tốt nghiệp và chứng nhận học vị của em sắp được hoàn tất, nhà
trường có chuẩn bị lễ trao tặng nên cần bàn bạc thời gian chuẩn xác với
em.”
Lật lịch xem ngày xong, Lạc Minh Kính quyết định ngày 28 tháng 6.
Trên đường về phòng vẽ tranh, Lạc Minh Kính ghé vào cửa hàng hoa Ngô Gia Hữu Kính mua một bó hoa tươi về cho Thời Mẫn, lại mua một bình sứ màu sáng
dịu ở cửa hàng gốm sứ của ông cụ bên cạnh. Lúc anh mang hoa và bình hoa
về, trùng hợp thấy Thời Mẫn ở đầu hẻm bên kia đang đi về, hai người gặp
mặt.
“Tặng em.” Lạc Minh Kính đưa hoa trong tay qua cho Thời Mẫn.
“Đưa hoa cho em à…” Thời Mẫn hơi híp mắt, “Để em nghĩ xem nên tặng anh lại món quà gì.”
Lạc Minh Kính cười: “Đơn giản, hôn một cái.”
Thời Mẫn: “Hôm nay tặng chút đặc biệt nhé.”
“Hả?” Thấy cô mở túi, Lạc Minh Kính tò, “Ví dụ?”
“Ví dụ, ảnh chụp rõ nét đầu tiên của con gái anh.” Thời Mẫn đưa một tấm ảnh siêu âm màu ra, “Ảnh siêu âm bốn chiều, đừng bị con gái anh dọa đó.”
“Con gái? Thật sao?” Lạc Minh Kính vui muốn líu lưỡi, ánh mắt phát sáng.
Thiếu chút nữa anh đã ném bình hoa trên tay xuống, sửng sốt vài giây anh mới để nó xuống đất, cảm xúc lẫn lộn run tay nhận tấm ảnh chụp siêu âm
em bé vô cùng rõ nét kia.
Anh mở to hai mắt nhìn kỹ tấm hình này,
ảnh siêu âm thai nhi bốn chiều cũng không có gì đẹp mắt. Nếu không vì
trong mắt người làm cha làm mẹ luôn mang tư tưởng hoàn mỹ cho con thì
trong mắt đa số người xem những ảnh thế này được gọi là ‘quỷ dị’, thai
nhi nằm trong tử cung đang nhắm mắt, ngũ quan còn rất mơ hồ, trong tấm
ảnh chỉ có mỗi một gương mặt.
Lạc Minh Kính nở nụ cười ha ha: “Đẹp.”
“Ảo tưởng tự tin quá mức rồi.” Thời Mẫn thản nhiên cười.
“Thật.” Lạc Minh Kính chỉ vào tấm ảnh cho cô xem, “Em xem, mũi cao, mắt to,
chắc hẳn là giống anh hơn. Xác định là con gái sao? Bây giờ anh có chút
kích động muốn đi may váy cho con rồi.”
“Là một bé gái giống anh.” Thời Mẫn gật đầu, “Bây giờ anh có cảm giác gì?”
Lạc Minh Kính vui như đưa trẻ, đôi mắt to bị nụ cười che híp: “Vui vẻ.”
“Biết ngay anh thích con gái mà.”
“Em vừa mới nói con gái…” Lạc Minh Kính khoa tay múa chân, “Trong đầu anh
đã oành một tiếng, như muốn nổ tung vậy, còn xuất hiện rất nhiều ý tưởng quần áo xinh đẹp!”
“Con bé rất hoạt bát.” Thời Mẫn lại nói, “Động tĩnh rất lớn.”
“Ha ha ha ha chẳng trách…” Lạc Minh Kính chỉ biết cười, anh kéo Thời Mẫn về phòng tranh, để cô ngồi lên sofa, nhanh chóng đi phòng bếp rót nước rồi lại vội vội vàng vàng mang vải bông đã chọn tốt lúc trước ra cắt, nói,
“Trước hết làm tấm thảm nhỏ cho con gái của anh.”
Thời Mẫn cắt
nhánh hoa, rảnh rang nâng mắt, nói: “Anh là nhà thiết kế, không phải thợ may đồ. Con bé còn sớm, anh cứ làm việc của mình trước đi.”
Lúc
này Lạc Minh Kính mới nhớ đến hôm nay đã xác định thời gian tốt nghiệp,
anh lắc đầu: “Anh không gấp, diễn tập xong rồi. Chờ tối đi xem trưng bày chính thức với anh, lễ trao tặng chứng nhận học vị của anh sẽ tổ chức
ngày 28 tháng sau. Thời Mẫn, em biết nó còn là ngày gì nữa không?”
Anh cười chớp mắt.
“Ừm.” Thời Mẫn cắm hoa xong, “Ngày anh chính thức nhận giấy, được chính phủ phê chuẩn gả cho em.”
“Ha ha ha ha em thật là.”
Thời Mẫn đùa giỡn anh đến cùng: “Sao, phương thức biểu đạt của em có gì sai à?”
Lạc Minh Kính vừa cất ảnh qua một bên vừa gật đầu: “Đúng vậy, em biết sai chỗ nào không, cho em cơ hội sửa một lần.”
“Được, em nói lại lần nữa.” Thời Mẫn ngồi dậy, nhìn anh, cắn từng chữ một,
“Lạc Minh Kính, ngày 28 tháng 6 là ngày anh chính thức lấy được trao
quyền, được chính phủ chê chuẩn, gả thấp cho em. Hài lòng chưa?”
Lạc Minh Kính im lặng chốc lát, sau khi phát hiện điểm khác nhau trong hai câu, anh thả bút trong tay chống bàn cười.
Thời Mẫn khẽ duỗi thắt lưng, lại lấy mấy bức ảnh siêu âm bốn chiều trong túi ra đưa anh: “Đều tặng anh, ôm ảnh khoe khoang đi.”
“Hóa ra vẫn còn!” Lạc Minh Kính bằng vận tốc ánh sáng lại gần Thời Mẫn, kích động nhận ảnh.
Mấy tấm này chụp ở góc độ khác nhau, con gái của anh cuộn mình trong tử
cung, bàn tay để dưới cằm vào, có thể thấy được đầu ngón tay rõ ràng.
Thời Mẫn đặt cho tấm hình này cái tên rất có phong cách nghệ thuật: “Trầm tư giả”.
Trong mắt Lạc Minh Kính đong đầy yêu thương, càng nhìn càng vui hận không thể làm mấy cái tã lót cho những tấm ảnh này rồi thả vào nôi cung phụng.
“Tổng giám đốc tổng giám đốc, anh phát hiện…” Lạc Minh Kính đưa bức ảnh đến
trước mặt Thời Mẫn, ngón tay thon dài chỉ vào thai nhi trong ảnh, “Con
gái của chúng ta chân dài!”
Thời Mẫn từ từ nâng một chân lên, “Nếu không thì sao? Con bé còn muốn di truyền ai?”
Lạc Minh Kính hưng phấn quá độ, làm mấy khung ảnh hình bàn chân rồi để ảnh
này vào khung, treo lên tường phòng khách vừa vào là thấy được ngay. Còn Thời Mẫn, cô không có tình cảm đặc biệt gì với mấy bức ảnh kia, dù sao
người thật vẫn đang ở trong bụng cô, không cần coi mấy bức ảnh kỳ lạ
không chút đáng yêu kia là cục cưng.
Vì vậy, cả đêm, những bức ảnh kia tựa như mô-tơ năng lượng giúp Lạc Minh Kính ra sức vẽ tranh vẽ bản
thảo, chỉ cần ngoảnh đầu nhìn bức tranh treo trên tường kia một lần, anh sẽ như tràn đầy năng lượng, cười ngây ngô tiếp tục làm việc.
Phòng trực tiếp, các fans phát hiện, lúc nào Lạc Minh Kính cũng ôm nụ cười ngớ ngẩn, nhìn sang một hướng khác.
“Chẳng lẽ tổng giám đốc đang múa khỏa thân ở bên đó sao?”
“…Không phải tổng giám đốc đang mang thai sao? Suy tính an toàn, đừng nói múa
khỏa thân, có khi chỉ cần cô ấy động một cái là Yêu tinh đã vội xông tới rồi.”
“…..Chẳng lẽ tổng giám đốc ở chỗ chúng ta nhìn không tới chọc ghẹo anh sao?”
“Nét cười này, vô cùng yêu thương đó các chị em…”
“Chẳng lẽ tiểu yêu tinh chào đời rồi sao?”
“…Không phải đâu, mới mấy tháng nhỉ? Tôi nhớ Yêu tinh nói ngày dự sinh là vào tháng chín mà?”
Lạc Minh Kính quay đầu lại, hai mắt lấp lánh, trên mặt anh vẫn cười, anh
không nhịn được vừa vẽ vừa nói: “Mọi người có biết bây giờ có thể chụp
ảnh của con ở trong bụng không? Thấy rất rõ, con gái tôi có một bàn tay
để thế này này!”
Anh còn làm cái tư thế kia, tiếp tục kích động nói: “Có thể thấy rõ năm đầu ngón tay đó, rất đáng yêu! Ha ha ha.”
Bình luận nổ tung.
“Mẹ kiếp lượng tin tức thật quá lớn?”
“Có thể do tổng giám đốc làm siêu âm màu… Thấy được hình ha ha ha ha.”
“Áo bông nhỏ, áo bông nhỏ, áo bông nhỏ!!!”
“Oa khóc một tiếng, tôi muốn nhìn quần bông nhỏ mặc váy, giờ bị phá tan rồi sao?”
“Vậy tức là con gái sao? Không sai chứ? Vừa rồi yêu tinh có nói không?”
“Nói, là con gái… Nhìn anh ấy cười đi.”
“Yêu tinh đúng chuẩn thương con gái!”
“Hình như mấy nam thần tôi thích đều thích con gái, cũng rất dịu dàng, vừa nhìn đã biết là nô lệ của con gái.”
Lạc Minh Kính vừa cười vừa nói: “Con gái giống tôi, không biết sau khi sinh sẽ có bộ dáng gì. Tổng giám đốc nói sinh ra sẽ đẹp hơn trong hình
nhiều, ha ha ha ha tôi vui muốn chết…”
Lúc phát trực tiếp, anh luôn chú ý, khiêm tốn chưa từng khoe khoang gì nhưng hôm nay anh thật sự không nhịn được.
“Cảm giác làm ba thật…” Một mình Lạc Minh Kính phát biểu cảm xúc, anh không
nhìn bình luận, “Cảm thấy mình hạnh phúc muốn lên trời! Cảm giác như
đang bay vậy!”
“A a, sướng chết, mau nhìn người đàn ông này đi.”
“Ôi mẹ con, thật hạnh phúc, tôi cũng cười ngu mặt rồi.”
“Giờ phút này, một con chó độc thân như tôi, lại đi xem trực tiếp lại tràn đầy ánh sáng tình thương của mẹ.”
“Yêu tinh nhớ kỹ!! Sau khi tiểu công chúa sinh ra nhất định phải cho chúng tôi xem ảnh!!”
“Gần đây đều gặp việc vui, nữ thần của tôi thoát khỏi nguy hiểm, nam thần của tôi làm ba, công việc của tôi cũng thuận lợi.”
“Yêu tinh! Ngày sinh của tôi cũng dự tính vào năm nay, hai nhà chúng ta kết thân nhé!”
Tình huống Dương Hạc đã ổn định, sau khi chuyển về bệnh viện thủ đô, tỉnh
dậy, Thời Sở nhẹ nhàng thở ra, giữa trưa anh tới phòng tranh nghỉ ngơi.
Anh giờ như cái xác sống, vành mắt đen thui, râu mọc lởm chởm, lê bước mệt
mỏi đi vào và sau đó anh bị ảnh chụp cháu gái treo trên tường dọa gần
chết.
Liếc mắt một cái nhìn thấy ảnh siêu âm bào thai không chút
mỹ cảm nào, linh hồn nhỏ bé của Thời Sở muốn bay ra ngoài. May mắn trước khi anh la lên có quỷ, đã bị một câu của Lạc Minh Kính kéo về: “Thời
Sở, mau nhìn! Đây là con gái em!”
Thời Sở nhắm mắt lại, thở sâu, xét ở góc Lạc Minh Kính lần đầu làm ba, anh nhịn xuống câu ‘cái quỷ gì vậy’ sắp thốt ra.
“Anh tới gần xem! Thấy rõ hơn!” Lạc Minh Kính hưng phấn nói, “Con bé rất
đẹp! Mắt to, chân dài còn thông minh nữa, anh xem tấm kia kìa, đang im
lặng suy nghĩ đấy!”
Thời Sở: “…Con gái?”
“Đúng, con gái, Thời Mẫn chưa nói cho anh nghe sao? Đã đặt tên xong rồi.”
“Nói qua. Còn nói theo họ nhà tôi, cậu không có ý kiến sao?”
Lạc Minh Kính hoàn toàn không có ý kiến, anh cười nói: “Tại em chơi thua, họ Thời hay họ Lạc đều dễ nghe.”
Thời Sở hơi hí mắt, đánh bạo lườm một cái, nghiêng đầu nhìn sang chỗ khác mím môi cười.
“Chị Hạc có thể nói chuyện lại chưa?”
“Được rồi.” Thời Sở nằm lên sofa, thở thật dài, nhắm mắt nói, “Em rể, em
thương lấy thằng anh vợ của em, nấu cho anh bữa cơm được không?”
“Ăn gì?”
“…Tùy.” Thời Sở lật người, trong cơn buồn ngủ mông lung, anh nghe được Lạc Minh Kính hỏi: “Bây giờ chị Hạc đã ăn được gì? Nấu cháo ăn được chứ?”
Trước khi ngủ một giây, Thời Sở thầm nghĩ: “Người nhà đều tốt, cả em rể cũng tốt…”
Ngày cuối cùng của tháng năm, buổi triển lãm dành riêng cho tác phẩm thiết
kế ưu tú Tinh Quang Hạc chính thức khai mạc, Lạc Minh Kính đưa Thời Mẫn
ngồi xuống ghế khách quý.
Cùng với tiếng đàn cổ và tiếng hạc kêu
thư hoãn, ánh đèn từ từ sáng lên. Trên sân khấu xanh um tươi tốt, lấy
bối cảnh là rừng trúc, người mẫu mặc trang phục Tinh Quanh Hạc có đứng
có nằm, có người đánh đàn uống rượu, tà áo khẽ cong, thanh nhàn thoạt
tục.
Trong tiếng vỗ tay của khán giả, Thời Mẫn thì thầm: “Rất đẹp.”
Lạc Minh Kính không trả lời, cô quay đầu mới phát hiền hai mắt anh đang rưng rưng nhìn phía trước.
“Thế đạo khốn khó, bầu trời trên kia dù sẽ có lúc u ám nhưng cuối cùng mặt
trời cũng sẽ hiện ra. Bất kể là nhập thế hay rời xa hồng trần, hạc vẫn
là hạc, ta vẫn là ta. Cứ hướng thẳng tới bầu trời trên kia, giữ vững con đường đã chọn, những thứ ta theo đuổi cũng sẽ bất biến.”
Sau khi
triển lãm Tinh Quang Hạc kết thúc, đại học T trao tặng cho Lạc Minh Kính giải thiết kế ưu tú, trưởng viện mỹ thuật phát biểu: “Mấy ngày trước,
khi tôi trao giải thưởng cho các sinh viên ưu tú khác tốt nghiệp cũng
không có tâm trạng thế này. Mọi người đang ngồi đây, có người biết có
người không. Nhà thiết kế ưu tú này, đáng ra cậu ấy nên nhận được danh
dự thuộc về mình từ năm năm trước nhưng vì một bộ phận nhân viên trường học và sự lơ là của đại học T mà bị chậm trễ tới bây giờ. Em Lạc Minh
Kính, thầy đại biểu cho viện mỹ thuật đại học T xin lỗi với em.”
Thầy trưởng viện đầu đầy tóc bạc hơi cúi đầu, Lạc Minh Kính cầm cúp, tim đập mạnh loạn nhịp.
“Hoan nghênh nhà thiết kế tác phẩm tốt nghiệp ưu tú Tinh Quang Hạc – Lạc Minh Kính lên phát biểu cảm nghĩ khi nhận giải.”
Đèn flash nhấp nháy như sao trời, tiếng vỗ tay dưới đài vang lên ầm ầm như tiếng sấm, Lạc Minh Kính đứng trước micro, lặng im.
Tiếng vỗ tay dần dừng lại, anh nhìn xuống sân khấu đen tối kia, tìm đến Thời Mẫn.
Tựa như trong biển người mênh mông anh tìm được người duy nhất mang đến cho anh, cho vận mệnh của anh màu sắc.
Lạc Minh Kính nở nụ cười.
Anh nói: “Ngày ấy, từ ngày gặp được em, anh như con thuyền lạc phiêu bạc
khắp nơi tìm hướng đi, cũng tìm được dũng khí để đối đầu với sóng gió.
Thời Mẫn, tất cả vinh dự mà anh nhận được đều thuộc về em, và tất cả
những vinh dự này cộng lại cũng không quan trọng bằng em. Anh yêu em, vợ của anh.”
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT