Edit: Hàn Mai

Beta: Linxu

“Tin nóng buổi chiều: [Tin bất ngờ] Trong quá trình quay phim truyền hình , Dương Hạc sơ suất ngã xuống ngựa bị thương. Trước mắt cô đã được đưa đến bệnh viện điều trị, tạm dừng quay phim. Ngày hôm qua, phòng làm việc của Dương Hạc đã đưa ra thông báo, tạm dừng tất cả các hoạt động sắp tới của cô ấy. Nguyên kế hoạch mở buổi họp báo ra mắt phim mới vào ngày hai mươi tám tháng năm này tại thủ đô của bộ phim điện ảnh do Dương Hạc đảm nhiệm diễn chính cũng chịu ảnh hưởng.”

Lúc Lạc Minh Kính nhận được điện thoại của người đại diện Dương Hạc đã là hai giờ đêm khuya.

“Dương Hạc bị thương rồi.” Cúp điện thoại, Lạc Minh Kính nói với Thời Mẫn vừa tỉnh ngủ, “Quản lý nói cô ấy bị ngã xuống ngựa trong lúc quay phim, bị va trúng đầu tình huống không lạc quan lắm, hiện đang nghĩ biện pháp liên hệ chuyên gia, tạm thời không thể về được.”

Thời Mẫn nghe xong bèn gọi cho Thời Sở, bên kia vừa nhận điện thoại đã nói: “Anh biết rồi, anh đang ra sân bay, em ngủ đi, đừng lo.”

Thời Mẫn hơi lo: “Có thể rất nghiêm trọng.”

“Chúng ta có cần làm gì không?”

“Không cần.” Thời Mẫn lắc đầu, “Phòng làm việc của Dương Hạc đã xử lý rất chắc, bây giờ anh trai em cũng qua đó nên sẽ không có gì đâu. Cái anh nên quan tâm là chuyện tuyên truyền của mình ấy, nếu em nhớ không lầm thì thứ bảy này cô ấy phải quay về để quay thêm phim ngắn tuyên truyền cho tiết Tiểu Mãn và Hạ Chí*.

*Tiểu Mãn: vào ngày 20,21,22 tháng 5

Hạ Chí: vào ngày 21,22 tháng 6, là ngày dài nhất và đêm ngắn nhất trong năm.

Lạc Minh Kính ngẩn người.

Nửa năm nay anh không có thời gian rảnh để quan tâm tới việc tổ chức hoạt động của Kính Giới, nên bây giờ gặp phải tình huống đột phát cũng không có ai giúp anh đưa ra kế hoạch đáp lại.

“Anh nghĩ ra cách nào chưa?” Thời Mẫn hỏi, “Ít nhất là cuối tuần này phải hoàn thành xong video tuyên truyền cho Tiểu Mãn. Lần trước cô ấy có quay sẵn mấy cảnh, để em liên lạc chuyên gia cắt nối biên tập xem, bảo họ giúp anh cắt ghép ngắn một chút.

“Để độ dài không đồng nhất thì không ổn nhưng để mãi mãi cảnh thì quá trống, xem vào sẽ thấy rất qua loa.” Lạc Minh Kính hơi nhíu mày, “Ngày mai anh tìm bên hậu kỳ bàn bạc.”

Ngày hôm sau, sau khi chuyên gia biên tập xem lại những đoạn Dương Hạc đã quay trước đó, anh nói: “Nếu thật sự cắt ghép lại thì thời gian cũng vừa đủ nhưng sẽ không hiệu quả bằng việc người mẫu mặc thật. Cậu xem, ống kính chỉ có mỗi cảnh quay chính diện và quay góc trái.”

Chuyện này Lạc Minh Kính cũng biết, lần trước Dương Hạc quay trang phục của Tiết Tiểu Mãn anh không ở hiện trường, chờ quay phim xong xem lại anh mới phát hiện vết chỉ bên sườn eo của bộ đồ thử kia có lỗi nhỏ. Vì vậy họ phải bỏ hết những góc quay góc nghiêng và liên hệ lại với Dương Hạc báo thứ bảy này quay bổ sung cho Tiểu Mãn để kịp thứ hai đăng lên tuyên truyền.

Thời gian cấp bách, video tuyên truyền lại không thể tạo đủ hiệu quả của bộ quần áo, 24 Tiết vừa mới ký đại ngôn duy nhất nên không thể ký với người khác để quay thay được.

Lạc Minh Kính đang lo âu thì cô bé trợ lý Ashley yếu ớt giơ tay lên: “Cái đó… Boss, anh nữ trang…”

Nhất thời Lạc Minh Kính cũng không biết cô nói gì: “Sao thế? Em có đề nghị gì sao?”

“Anh mặc nữ trang.” Ashley lặng lẽ nhìn Thời Mẫn, phát hiện cô không có ý kiến, vì vậy lớn giọng, “Boss anh là người mặc trang phục nữ có danh tiếng rất lớn. Giờ nữ thần bị thương nên không thể đến để quay được, anh là nhà thiết kế 24 Tiết, xem như anh tham gia quay mấy cảnh bổ sung.Quay xong, chúng ta có thể bổ sung nguyên nhân chuyện này vào cuối video. Hơn nữa anh cũng có thể giải thích sơ qua ý tưởng thiết kế bộ quần áo cho mọi người biết mà không cần viết bài giới thiệu nữa. Thu âm sẵn trong video giới thiệu cũng rất hút người xem và mọi người sẽ hiểu mà.”

Lạc Minh Kính còn đang do dự thì Thời Mẫn nói luôn: “Quyết định vậy đi, Minh Kính, anh thay quần áo đi.”

Lạc Minh Kính ngơ ngác: “Bây giờ?”

“Em đưa anh qua phòng bên tìm thợ hóa trang, chờ cô bé bên phòng số 3 quay xong thì chúng ta vào.” Thời Mẫn đứng lên, nói ít ý nhiều.

Ashley vui vẻ: “Rốt cục cũng có thể thấy boss lớn biến thân rồi!”

Lạc Minh Kính không tự tin lắm: “Làm thế có mất khách hàng không?”

“Xoay người, nhìn vào gương.” Thời Mẫn hỏi: “Đẹp không?”

Lạc Minh Kính không nói, Ashley cướp trả lời: “Đẹp!”

“Đẹp là được.” Thời Mẫn nói, “Chuyện này có nguyên nhân chứ không phải chúng ta cố tình bày trò để nổi tiếng, anh cứ yên tâm đi.”

Cuối cùng Lạc Minh Kính cũng thả lỏng, ngoan ngoãn ngồi trước bàn trang điểm, Thời Mẫn quay đầu nói với nhân viện hậu trường: “Lát nữa phải phiền mọi người, hạn chế cảnh quay, đừng quay nhiều quá, chỉ cần qua ra hiệu quả góc nghiêng của trang phục là được, cố gắng hạn chế hết mức có thể nhé.”



Nửa giờ sau, Lạc Minh Kính đứng ở hiện trường quay phim.

Nhiếp ảnh điều chỉnh góc má: “Đừng giữ nét mặt thế này, anh cười một cái đi.”

Lông mi Lạc Minh Kính nhấp nháy hai cái, ỉu xìu: “Không cười được.”

“Sao lại không cười được, thiết kế Lạc anh sắp ra nước ngoài tham gia triễn lãm, con cũng sắp sinh rồi, thu hoạch cả gia đình cả sự nghiệp, trong lòng vui sướng ngây ngất, cười một cái!”

Nghe vậy, Lạc Minh Kính chuyển ánh nhin về phía Thời Mẫn, nhìn nụ cười nhẹ trên mặt cô, cơ thể căng chặt của anh cuối cùng cũng buông lỏng, khẽ thở nhẹ ra, cười cười ngập ngừng với nhiếp ảnh gia.

Màu sắc chủ yếu của Tiết Tiểu Mãn là màu khói xanh, như bầu trời xanh quang đãng sau cơn mưa, lại như ngọn lúa mạch xanh non giữ đồng đầu hạ, mềm mại mơn mởn. Chút gió thổi nhẹ qua là có thể lay động mép váy, làn váy như gió phất qua đồng lúa, sóng vỗ dập dờn.

Khi sợi tóc của anh rơi xuống trên đầu vai bị gió thổi phất qua với chiếc áo khoác lụa mỏng, nhẹ nhàng lay động, Thời Mẫn bỗng như bị kích động muốn nói cho cả thế giới biết, người này, người đàn ông dịu dàng mà sáng chói này, là người cô yêu sâu đậm.

Cô phát hiện anh trong biển người mênh mông, cô lau đi lớp bụi phủ trên người anh, để anh tỏa ra ánh sáng nên có.

Minh Kính, giờ phút này anh như tên của mình, sáng ngời lóa mắt.

Không né được tình cảm nhộn nhạo trong lòng, Thời Mẫn nghiêng đầu hỏi Ashley: “Anh ấy có đẹp không?”

Ashley: “Sức hấp dẫn bắn ra bốn phía. Chủ tịch Thời, cái đó… cho em hỏi, boss có anh em trai không? Anh trai hay em trai cũng được, miễn sao độc thân không có người yêu, khuông mặt lẫn tính cách đều giống anh ấy, tài hoa nhân phẩm cũng giống anh luôn là được!”

Thời Mẫn khẽ cười: “Fiona cũng từng hỏi qua câu này. Đáp án là… Không, chỉ có một.”

Ashley vỗ vai Thời Mẫn, thở dài lắc đầu: “Chị tịch Thời, chị hãy quý trọng gìn giữ cẩn thật, người đàn ông tốt thế này là vật quý hiếm, chỉ sợ chỉ có một người thôi.”

Thời Mẫn bất ngờ ôm ngực, nở nụ cười tự tin: “Nói thật người như anh ấy, nếu bên cạnh không phải là tôi thì sẽ không có ai khác.”

Lạc Minh Kính là một người đặc biệt, dù anh có từng bị cuộc sống này làm tổn thương hay không, anh cũng sẽ đi một mình.

Sẽ có người bị ánh hào quang của anh thu hút nhưng người có thể đi cùng anh rất khó gặp.

Đây là giá phải trả của sự đặt biệt, khác người, nhất định sẽ khó tìm được người làm bạn.

Mà Thời Mẫn, cô cũng là người đặc biệt.

Nếu trên đời này tìm kiếm một nửa còn lại đều phải là nồi nào úp vung nấy. Thì trước khi gặp Lạc Minh Kính, Thời Mẫn vẫn luôn cho rằng bản thân cô sẽ không tìm được cái nắp đặc biệt hợp với cô.

Suốt thời gian cô học đại học, Trương nữ sĩ từng nói: Thời Mẫn, con khác với hầu hết những cô gái khác, thậm chí cả mẹ cũng không biết nên dùng điều gì để định nghĩa về con. Người ta nói, mẹ sinh ngược giới tính của con và anh trai rồi nhưng mẹ lại không thấy vậy. Con không giống con trai như lời họ nói, con quả thật là một cô gái nhưng lại rất đặc biệt. Thế nên dù mẹ đã suy nghĩ rất lâu, mẹ cũng không tìm được từ nào để định nghĩa con.

“Nhưng Thời Mẫn chính là Thời Mẫn.” Cuối cùng Trương nữ sĩ nói thế này: “Mẹ thưởng thức sự khác biệt của con. Chính những khác biệt này khiến con ưu tú hơn những người khác nhưng Thời Mẫn con phải nhớ kỹ. Người đặc biệt sẽ gặp phải nhiều khó khăn trong cuộc sống hơn người thường, vì thế mẹ hi vọng con sẽ không vì khó khăn mà phủ nhận sự đặc biệt của bản thân. Vĩnh viễn không được vì điều này mà đau khổ.”

“Càng khó khăn hơn?” Vẻ mặt Thời Mẫn không chút thay đổi, “Ví dụ?”

Trương nữ sĩ: “…Ví dụ như tìm được người phù hợp để con yêu thương.”

“Con không thích tìm người thích hợp.” Thời Mẫn nhún vai, “Con tìm người trong lý tưởng của mình để bầu bạn.”

Trương nữ sĩ hơi bất đắc dĩ: “Con gái, con không tìm thấy đâu.”

“Tìm không thấy thì tìm không thấy.” Thời Mẫn nói như không sao cả, “Lý tưởng vốn không dễ thực hiện, cứ xem ý trời đi.”

Nhiếp ảnh giơ ngón cái, ra hiệu kết thúc quay phim. Cuối cùng cũng nhẹ nhõm, Lạc Minh Kính cảm ơn từng nhân viên, đi tới bên cạnh Thời Mẫn, mất hứng nói: “Sao em vẫn đứng đây? Có mệt không?”

Thời Mẫn nắm tay anh, tự nhiên hôn lên môi anh nói: “Nhìn anh đến mê mẩn.”

Lạc Minh Kính thấp giọng: “Không được chọc ghẹo anh trước mặt mọi người.”



“Ý trời.” Thời Mẫn dịu dàng nhìn anh, bỗng chợt cô cười: “Lạc Minh Kính, em đúng là con cưng của ông trời.”

“Cho nên em gặp được anh.” Vậy mà Lạc Minh Kính lại hiểu cô đang nói gì, anh cẩn thận ôm lấy Thời Mẫn, sợi tóc buông lơi che đi ánh mắt người ngoài. Trong nháy mắt ấy, anh nhẹ nhàng hôn lên khuôn mặt tươi cười của cô.

Thứ hai, video tuyên truyền tiết Tiểu Mãn đăng lên.

Mọi người kinh ngạc phát hiện, video kỳ này có quay cả nhà thiết kế.

“Rốt cục nữ trang đại lão cũng nhớ tới cái nghề thực sự của anh.”

“À ừm không tệ.”

“Nói một câu dễ kéo anti, tôi cảm thấy yêu tinh là người mặc trang phục nữ đẹp nhất cách điệu nhất trong số những anh chàng chuyên mặc nữ trang! Khí chất không thua gì Dương Hạc, ôi chao Dương Hạc! Ảnh hậu ơi! Sao nữ mà tôi phục nhất trong giới diễn viên nghệ sĩ!”

“Đúng, không nhận anti, tôi chỉ nói thật, quả thực rất đẹp, yêu tinh mặc trang phục nữ trông rất thoải mái dễ chịu còn có cảm giác anh ấy như cô tiểu thư chốn khuê phòng sinh ra trong gia đình dòng dõi thư hương nữa.”

“Oa oa oa, ánh mắt của anh trai nhỏ thật đẹp… Không biết tôi mặc bộ này có đẹp không đây.”

“…Tôi không quan tâm, túm lại là tôi muốn mua! Có thể sẽ mặc ra một phong cách khác, tôi mua Lập Xuân, lần đầu đi gặp cha chồng mẹ chồng tôi đã mặc Lập Xuân, được khen là biết chọn quần áo. Lúc đó vui vô cùng, tôi cũng sẽ mua Tiểu Mãn, đều rất đẹp!”

“Đệch mợ, thím lầu trên đã thành công bán được hàng, tôi đặt đơn mua hàng rồi.”

“Chúng chị em, series 24 Tiết thật sự vô cùng vô cùng có khí chất! Nhắm mắt chọn bừa một bộ trong đó mặc vào thôi cũng đẹp! Tôi đặt tên cho bộ này là Người yêu cũ, có ai get được ý nghĩa không? Lần trước đi đường vô tình gặp người cũ, lúc đó tôi mặc Cốc Vũ, hai mắt gã đó cứ gọi là nhìn chằm chặp không rời, vẻ mặt khó tin vô cùng, ha ha ha sung sướng!”

Cuối video, Lạc Minh Kính giải thích về ý tưởng và suy nghĩ khi thiết kế, cuối cùng anh giải thích thêm vì sao đoạn cuối mình lại xuất hiện.

Vốn anh lo khách hàng sẽ bị giảm bớt nhưng không ngờ sau khi video được đăng lên, số người mua không những không giảm mà còn có xu thế tăng mạnh.

Khi video Tiểu Mãn dần leo lên đứng đầu các trang mạng, Lạc Minh Kính và Thời Mẫn đang ở sân bay tiễn Trương nữ sĩ.

Trương nữ sĩ nhận được điện thoại của con trai, bà cùng các bác sĩ phẫu thuật chuyên khoa ngoại tới bệnh viện biên cảnh thăm Dương Hạc.

Trương nữ sĩ đi, Lạc Minh Kính hỏi Thời Mẫn: “Sao anh trai em và Dương Hạc không đến với nhau?”

“Vì theo đuổi thứ khác nhau.” Thời Mẫn dừng một chút lại nói: “Nhưng trăm sông rồi cũng đổ về một biển, họ sẽ bên nhau thôi.”

Lạc Minh Kính hiếu kỳ: “Mới đầu anh còn nghĩ là do mẹ không thích Dương Hạc, bây giờ nhìn lại thì thấy mẹ rất quan tâm chị ấy.”

“Có tình cảm.” Thời Mẫn nói, “Lúc mẹ từ chức chương trình thiếu nhi, thì làm quản lý cho Dương Hạc.”

“Thật sao?”

“Ừm, có thể mấy năm đó anh không chú ý tới tin tức giải trí.” Thời Mẫn nói, “Năm anh đang chìm trong thung lũng cũng là năm năm mẹ em đưa Dương Hạc bay lên thời đại hoàng kim, cuối cùng Dương Hạc chọn tự bay ra khung trời xanh riêng. Mặc dù mẹ giận, mắng cô ấy vì lừa gạt tài nguyên nên ngủ với anh em nhưng bà cũng hiểu được lựa chọn của Dương Hạc.”

Lạc Minh Kính im lặng một lúc lâu mới nói: “Nhà em… Là gia đình tốt nhất mà anh thấy, do những người tốt nhất tạo thành, ai cũng khéo hiểu lòng người, vô cùng tiến bộ và cũng tôn trọng lẫn nhau…”

“Cho nên…” Thời Mẫn nói, “Dương Hạc rồi sẽ về, dù sao tình huống của cô ấy cũng giống anh. Nơi có thể trở thành nhà chỉ có ở đây thôi.”

Mười ngón tay hai người đan vào nhau, đi dọc theo đường Trường An về ngõ nhỏ.

Cây già mọc ra mầm mới, hai con mèo con đang ngồi trước cửa phòng tranh đợi hai người về.

Lạc Minh Kính cười cười, đột nhiên hỏi: “Thời Mẫn, ăn kẹo không?”

“Kẹo vị gì?”

“Ngọt.” Lạc Minh Kính cúi đầu, nhẹ nhàng hôn lên đôi môi mềm mại của cô.

Thời Mẫn cười tít mắt: “Đây là món ngọt duy nhất đời này em thích, tên là Lạc Minh Kính.”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play