Edit: Hàn Mai

Beta: Linxu

Lạc Hợp Cường đi rồi Lạc Minh Kính bình ổn cảm xúc, dọn dẹp phòng.

Fiona đi nhặt từng tờ tiền về, Thời Mẫn hỏi cô bé: “Bay mất bao nhiêu?”

Fiona: “…Không biết.”

Lạc Minh Kính đỡ bàn dậy, nhìn hai thùng giấy trên mặt đất nhẩm tính một lúc, anh giật mình: “Em mang nhiều tiền mặt tới vậy sao?”

Fiona: “…Không nhiều đâu ạ, chỉ có một rương mà còn chưa đầy nữa, bỏ nhiều hơn em không ôm nổi.”

“Vậy cái thùng kia?” Lạc Minh Kính chỉ chiếc thùng chưa mở ra.

Fiona: “…Trống không.”

Cô đã biểu diễn biến cái thùng không này thành một thùng đầy tiền ngay trước mặt mọi người, kỹ thuật diễn quá xuất sắc của cô dư sức hạ gục những tiểu hoa nổi danh hiện nay.

Thời Mẫn cười khẽ: “Fiona, tiền trong tay em không cần bỏ vào thùng, cho em đó, phí biểu diễn của em.”

Trong mắt Fiona muốn rớt ra ngoài, trong tay cô đang cầm ba bốn chục tờ một trăm nhân dân tệ đấy. Thế là, Fiona nhanh tay nhét tiền vào túi, cúi đầu 90 độ, giọng vang như chuông lớn: “Cảm ơn chị!! Chị, em không quấy rầy hai người nữa! Em đi trước!”

Nói xong, cô bé chạy bay đi như chớp.

Lạc Minh Kính nấu súp dưỡng thai cho Thời Mẫn, lúc cô ăn anh im lặng nhẹ nhàng dọn dẹp vệ sinh phòng vẽ một lần.

Bề ngoài trông anh vẫn như thường, ánh mắt cũng bình tĩnh nhưng áp suất không khí quanh anh thật sự rất thấp.

Thời Mẫn biết tâm trạng anh không tốt nên không quấy rầy anh, cô ngồi trên sofa xem hướng dẫn mang thai khỏe mạnh.

Mãi đến khi Lạc Minh Kính dọn bát đũa, rửa sạch sẽ về sofa ngồi xuống, ôm đầu gối ngẩn người. Chờ tới lúc thực sữ bình tĩnh lại, Lạc Minh Kính mới đưa mắt nhìn cô, Thời Mẫn ngầm hiểu mở rộng hai tay, nói: “Tới đây, em bổ sung năng lượng cho anh.”

Lạc Minh Kính hít hít mũi, khẽ nhích lại gần.

Thời Mẫn cúi đầu nhìn, cô nói: “Nhắm mắt lại.”

“Em muốn làm gì?”

“Em muốn vuốt lông mi của anh.” Thời Mẫn chân thành nói, “Nó đang dụ dỗ em.”

Lạc Minh Kính nhắm nghiền mắt, khẽ cười: “Trước kia em chỉ tán tỉnh người, bây giờ cả lông mi em cũng không tha, quá đáng.”

Thời Mẫn dùng đầu ngón tay khẽ phẩy phẩy lông mi anh, sau đó đầu ngón tay bắt đầu chơi xấu chuyển sang sờ tóc anh.

Lạc Minh Kính sửng sốt, đứng dậy, mở to mắt nhìn Thời Mẫn: “Em cảm nhận được không?”

Thời Mẫn cười khẽ: “Tất nhiên, ở trong bụng em mà.”

“Vừa rồi là con động đậy sao?” Thiếu chút nữa Lạc Minh Kính đã nhảy cẫng lên.

Anh cảm nhận được nhịp chuyển nhẹ nhàng kia, đây là lần đầu tiên anh được cảm nhận rõ ràng về sự tồm tại của một sinh mệnh bé nhỏ.

“Đa phần là do ảo giác của anh.” Thời Mẫn bình tĩnh đáp: “Nhưng, em bé rất khỏe mạnh.”

Lạc Minh Kính khẽ vuốt ve như đang đáp lại, bàn tay lưu luyến trên da thịt, lần này lại có động tĩnh tiếp, ừ, có lẽ là do Thời Mẫn lại đói rồi.

“Em có cảm giác gì không?” Lạc Minh Kính nói, “Đau không?”

Thời Mẫn nhíu mày, đùa anh: “Ôm một tảng đá hay lắc lư, đa số đều có cảm giác này.”

Lạc Minh Kính nở nụ cười: “Sao em lại so con anh với tảng đá chứ?”

“Muốn bé trai hay bé gái?”

Lạc Minh Kính lại càng dở khóc dở cười: “Bây giờ nói gì thì được luôn sao? Còn nữa, thảo luận chuyện này trước mặt con, ngộ nhỡ nói sai con sẽ buồn đấy.”

“Anh có thấy mình đỡ hơn chút nào không?” Đột nhiên Thời Mẫn hỏi.

Lạc Minh Kính ngớ ra, mỉm cười gật đầu: “Thật xin lỗi, hôm nay đã dọa em sợ rồi, anh lật đổ bàn so ra… còn nóng nảy hơn người kia. Ban nãy anh đã rất lo lắng, anh lo em sẽ nghĩ rằng anh không kiềm chế được tính tình.”

Thời Mẫn: “Anh không thể lấy tiểu chuẩn của thánh nhân áp lên người mình được. Ai cũng có một tính cách riêng, gặp phải người bản thân không thể tha thứ mà còn cỗ giữ vẻ mặt ôn hòa chỉ khiến chính mình ngột ngạt khó chịu hơn. Anh cần phải trút hết ra…”

Lạc Minh Kính vừa thấy cảm động lại nghe Thời Mẫn nói tiếp: “Hơn nữa lúc khóc mắt anh rất đẹp.”

Lông mi anh rớm nước mắt, lấp lánh dưới ánh đèn làm Thời Mẫn thật muốn hôn lên đó, giúp anh xóa đi đau thương.

“Xóa đoạn đó đi.” Lạc Minh Kính khẽ giữ đầu cô lại, hôn lên giữa trán cô, “Nhớ nụ hôn này, xóa đoạn trí nhớ lúc anh khóc đi.”

Thời Mẫn cười xong, vô cùng có kinh nghiệm phối hợp với anh: “Ừm? Anh khóc lúc nào thế? Sao em không biết.”

Lạc Minh Kính ôm cô, gác cằm lên vai cô, nhắm mắt lại, hít một hơi thật sâu mùi hương trên người cô, mùi hương nhàn nhạt, mùi hơn gia đình khiến trái tim anh vững vàng hơn.



Anh nói: “Thời Mẫn, rất yêu em…”

Từ lúc cho rằng mình đã cảm nhận được máy thai, Lạc Minh Kính như mất đi lý trí, chỉ trong vài ngày ngắn ngủn phòng tranh đã chất đầy các món đồ chơi.

Nghiêm trọng nhất là lúc Thời Mẫn đang tắm trong bồn tắm lớn thì Lạc Minh Kính lén vào bỏ mấy con vịt nhỏ vào bồn tắm.

Thời Mẫn mở mắt, nghiệm mặt: “Lấy ra, em không chơi.”

Lạc Minh Kính: “Cho con chơi.”

Thời Mẫn đập lên ót anh: “Nói cho em biết, con ở đâu? Nó chơi thế nào hả?”

“Cảm giác được, con của chúng ta rất thông minh.”

Thời Mẫn cười: “Anh lấy đâu ra lắm tự tin thế.”

“Anh thông minh, em thông minh nên nhất định con cũng thông minh.” Lạc Minh Kính nói thế.

Fiona là một co bé lanh lợi, sau khi cầm ‘tiền thưởng’ được mình anh dũng bắn ra thì không bao lâu cô đã mang tới một chiếc giường dành cho trẻ sơ sinh.

“Em đã điều tra nghiên cứu qua, loại tốt nhất!” Fiona nói, lúc này Thời Mẫn lại chỉ chỉ trong phòng, nói: “Anh ấy cũng làm một cái.”

“…Hả?” Fiona thoáng kinh ngạc, vỗ ngực nói, “Đôi tay của anh rễ rõ là được làm bằng vàng mà…”

Lạc Minh Kính chạy ngược chạy xuôi ba ngày, kéo từ chợ bên cạnh về một phần gỗ tốt, mô phỏng theo giường sơ sinh khi bé của mình để làm cho con một cái, anh còn nói với Thời Mẫn: “Cái giường này là do người ba tốt làm, ngủ tuyệt đối an tâm.”

Anh lớn lên trong hoàn cảnh thiếu hụt tình thương của cha cho nên sau khi trở thành ba, trong lòng anh luôn có cảm giác cực kỳ to lớn rằng anh muốn cho con mình nhận được sự chăm sóc tốt nhất từ ba nó.

Thời gian đó, công việc của Lạc Minh Kính bận rộn, series 24 Tiết giành giải thưởng, bộ truyện tranh mới được xuất bản, sản phẩm mùa hạ mới bán ra còn có diễn tập triển lãm tốt nghiệp với Tinh Quang Hạc…

Nhưng anh vẫn giành thật nhiều thời gian để làm xong giường em bé. Anh mua rất nhiều sách viết về những điều cần biết khi nuôi con, nghiêm túc cẩn thận đánh dấu ghi nhớ; chăm sóc Thời Mẫn một ngày ba bữa, đã thế anh còn mua mấy sấp vải bông tự mình làm quần áo cho con.

Sau đó nữa, Thời Mẫn cũng bị hiệu suất làm việc của anh làm kinh ngạc, vậy mà anh còn thời gian để làm áo cưới nữa! Ba bộ! Còn thêm lễ phục chú rễ của anh nữa.

Thời Mẫn kính nể nói: “Lạc Minh Kính… Rất lợi hại.”

Lạc Minh Kính cười tít mắt gật đầu: “Hạnh phúc là sức mạnh số một cho công việc.”

Đương nhiên, anh không quên việc trực tiếp.

Fans phát hiện, mỗi lần trực tiếp phòng vẽ sẽ có điểm bất đồng, có một lần họ phát hiện giường cho trẻ sơ sinh.

“Yêu tinh có biến?”

“Yêu tinh anh sinh rồi sao?”

“Làm tôi sợ tới mức vội vàng đi tìm tin tức, sao chẳng nhà nào đưa tin cả vậy.”

“Tôi đang xem ảnh chụp gần đây của cậu hai Thời, tôi cảm thấy đã có được… ba tháng rồi, ảnh chụp buổi họp đầu tư điện ảnh của Khoa học kỹ thuật Đông Thời có cô ấy, có hình, mọi người mau qua xem.”

“emmmmm… Tôi cảm thấy đúng là có rồi.”

“Yêu tinh Yêu tinh Yêu tinh, anh có tiểu yêu tinh rồi phải không?”

Lạc Minh Kính đeo mắt kính nhìn lên, phát hiện ra bên góc màn hình có góc giường trẻ sơ sinh, mặt mày hớn hở thừa nhận: “Có, còn bốn tháng nữa là tôi được làm ba.”

Nháy mắt bình luận trong phòng trực tiếp bay vèo vèo: “Chúc mừng chúc mừng!”

“Ôi mẹ tôi, bất ngờ như này à!”

“Vì sao con cún ế như tôi lại rưng rưng nước mắt chứ…”

“Bởi vì trái tim thiếu nữ của thớt đã tan nát rơi đầy đất.”

“Mong đợi tiểu yêu tinh của yêu tinh sẽ mặc váy nhỏ do yêu tinh làm, dùng bím tóc Yêu tinh đã cột cột tóc.”

“Ha ha ha ha Lầu trên đang muốn phá đội hình à?”

“Mau cược mau cược, đặt áo bông nhỏ hay quần bông*, đặt xuống rồi thì bỏ tay ra ngay!”

*Áo bông, quần bông: cách gọi thân thiết cho em bé, bé gái gọi áo bông, bé trai sẽ là quần bông.

“Quần đùi! Nữ trang đại lão và nữ trang tiểu lão! (xoa xoa máu mũi).”

*Đại lão là yêu tinh, tiểu lão là tiểu yêu tinh(em bé).

“Áo bông! Ngẫm tới hình ảnh Yêu tinh mặc áo bông nhỏ mềm mại bay bay xinh đẹp dịu dàng, mina san*!”

*Mina san: tiếng Nhật nghĩa là mọi người.

“…Lầu trên, cậu có nghĩ tới áo bông nhỏ có thể sẽ giống cậu hai Thời chưa?”



“Đệch mợ, áo bông nhỏ giống cậu hai Thời, đó sẽ là tổng công mini bé loli mặt tổng giám đốc, cảm giác thật tốt không chịu được! (yêu tinh, hai nhà chúng ta kết thân nhé!)”

“Đặt tên chưa?”

Lạc Minh Kính ngẩng đầu nhìn bình luận, nói: “Đã chọn tên rồi nhưng không nói cho mọi người biết đâu.”

Tên của con Thời Mẫn đã nghĩ xong rồi chẳng qua anh nghe có hơi xấu hổ nên không dám nói cho fans nghe.”

Thật ra tên cũng không có gì, nói ra cũng bình thường, kêu Nguyệt Minh.

Chỉ là, nếu anh nói cho fans nghe con tên là Nguyệt Minh, chắc chắn họ sẽ hỏi vì sao đặt tên này.

Cái vì sao này, không thể giải thích với họ được.

Tổng giám đốc từng nói, lần đầu tiên thân xác và linh hồn cả hai cộng hưởng cô nhìn thấy ánh trắng bên ngoài cửa sổ, sáng ngời, rung động theo từng nhịp của bọn họ, phảng phất như ánh trăng muốn tiến vào thân thể bọn họ làm ấp cả hai trong đêm đông đó.

Thời Mẫn còn nói, nó là lần đầu tiên cảm giác được anh thực sự yêu cô, cơ thể không làm giả cảm giác được cho nên ánh trăng và tuyết trắng ngoài cửa xe hôm đó, đều chứng kiến lòng bọn họ hướng về nhau.

Thế nên, tất nhiên, con của hai người, kết tinh tình yêu, sẽ lấy hình ảnh ngày chứng kiến tình yêu của bọn họ tạo thành.

Lạc Minh Kính nhớ tới những lời này, cúi đầu nở nụ cười.

Chuông gió vang lên, âm thanh dao động quen thuộc này là Thời Mẫn về.

Lạc Minh Kính quay đầu hỏi: “Có đói bụng không? Anh nấu cháo cho em.”

Thời Mẫn: “Minh Kính, mang anh đi một chỗ.”

“Ăn cơm?”

“Về nhà.”

Lạc Minh Kính thành thật nói với fans trong phòng: “Xin lỗi mọi người, tôi với tổng giám đốc về nhà một chuyến.”

“Nhà mẹ đẻ?”

“Ha ha ha ha, khi nói tới nhà mẹ đẻ thì phản ứng đầu tiên là nhà yêu tinh.”

“Đi đi, gặp người lớn quan trọng hơn.”

Lạc Minh Kính dọn dẹp sơ, cởi tạp dề, lên xe: “Ba mẹ kêu về ăn cơm à?”

“Không, đưa anh về nhà chúng ta.”

“Chỗ nào?”

“Nhà em.” Thời Mẫn chỉ mình lại chỉ anh, “Nhà anh, nhà của chúng ta.”

Xe dừng ở cửa một tiểu khu nhà lầu cao cấp yên tĩnh, Lạc Minh Kính ngẩng đầu nhìn lên hỏi Thời Mẫn: “Em mới mua nhà à?”

“Không phải, là nhà em, chỗ em ở khi về nước.” Thời Mẫn nói, “Cái mua tặng anh, nằm bên cạnh nhà ba mẹ vẫn chưa sửa lại.”

“Sao còn có thêm của hồi môn nữa?”

“Ngược rồi.” Thời Mẫn, “Là lễ hỏi, anh đã nói là anh gả cho em mà.”

“Nhưng, về sau chúng ta sẽ ở đây là chính.” Thời Mẫn nói, “Em rất thích phòng vẽ chỉ có điều nơi ấy quá nhỏ. Có con rồi lên lầu xuống lầu như thế rất phiền phức.”

“Ừm, anh biết.”

“Anh xem đó là nơi trao cho anh linh cảm là được.” Thời Mẫn cười nói: “Em tính thế này, chờ con lớn hơn một chút thì có thể đưa con đến phòng tranh chơi. Còn bình thường chúng ta ở đây, được không?”

“Không ý kiến!”

“Bây giờ, vào trong nhìn xem nhà mình nào.” Thời Mẫn giữ chặt tay anh, đưa chìa khóa cho anh, “Còn có bất ngờ cho anh nữa.”

Cửa thang máy mở ra, Lạc Minh Kính run tay mở cửa, vừa mới vào đã bị búc tranh trên tường làm kinh ngạc.

Đó là tấm của anh, là một mặt tường của phòng tranh.

Trời xanh mây trắng, ánh mặt trời sau trưa, năm tháng yên tĩnh tốt đẹp.

Mà tấm của anh được treo ngay giữa tường.

“Bức tranh của em.” Thời Mẫn nói, “Sau khi mua bức vẽ , em bắt đầu vẽ bức tranh này, mỗi khi thêm lên đó một nét thì ý nghĩ muốn anh ở tại nhà em, nằm bên cạnh em ngày càng mãnh liệt.”

“Bức tranh… vẽ xong lúc nào?” Lạc Minh Kính đi tới trước, vuốt ve vách tường, anh nhắm mắt lại, dường như anh đang thấy được Thời Mẫn cầm bút vẽ chấm lên từng nét từng nét một, đưa màu sắc, đưa của anh vẽ lên vách tường nhà mình.

“Tuần trước. Anh xem, phòng tranh Chính Trực ở trên tường, yêu tinh của phòng tranh Chính Trực đang ở trong nhà em.” Thời Mẫn cười nói, “Lạc Minh Kính, em đã được giải mộng rồi.”

Cô đi tới, ôm Lạc Minh Kính từ phía sau, nói khẽ: “Cảm ơn anh đã để em thực hiện nguyện vọng của mình, em yêu anh.”

Tác giả có lời muốn nói: Hai áo bông nhỏ tên: Thời Nguyệt Minh, Lạc Tuyết Ngưng.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play