“Minh Kính, ba cháu đến là để thăm cháu mà. Haiz, hai người là cha con mà sao lần nào gặp mặt cũng không bình tĩnh nói chuyện với nhau.” Nói đến đây
thư ký Tào ngậm ngùi lau nước mắt, “Mấy ngày nay, chú không gọi cho cháu được, ba cháu và chú phải gọi cho Thiến Thiến mà chẳng biết sao con bé
lại không chịu nói cho chúng tôi biết, làm ba cậu lo lắng…”
Ông Tào lấy khăn tay lau nước mắt, than thở: “Haiz, người lớn tuổi rồi, quay đầu nhìn lại mới biết cái gì là quan trọng nhất.”
“Chú Tào, chú đừng nói những lời này với cháu.” Lạc Minh Kính quay đầu nhìn
Lạc Hợp Cường, nói: “Lạc Hợp Cường, tôi hỏi ông, ông có biết bây giờ tôi làm gì không? Hay trong lòng ông tôi vẫn là đứa không học vấn không
nghề nghiệp, là cặn bã xã hội, là đứa bị mẹ chiều hư hỏng không có công
ăn việc làm đàng hoàng? Trước nay ông chưa từng tin tôi, ông luôn nghe
theo lời người khác, họ nói con trai của ông thi đậu đại học là nhờ
người khác thi dùm, nói mẹ tôi dùng tiền mua bằng rồi lại nói tôi chơi
học sinh làm bà tức chết.”
“Có một câu, tôi muốn hỏi ông từ rất
lâu, tôi cũng từng hỏi ông rồi và ông cảm thấy tôi đang sỉ nhục ông.”
Lạc Minh Kính nói, “Hôm nay tôi hỏi lại một lần nữa, tôi chỉ hỏi ông một chuyện đơn giản thôi, ông bị mù sao? Ông bị mù sao Lạc Hợp Cường? Con
trai mình là người thế nào ông không biết sao? Ông không tự nhìn được
sao? Không, đơn giản là ông không tin thôi.”
“Ba thấy rồi!” Lạc
Hợp Cường thở dài nặng nề, “Trước nay dù có chuyện gì con đều không nói
với ba, chẳng lẽ ba phải chạy theo con mà hỏi sao? Ba là người làm cha,
con muốn ba chạy sau mông con mà hỏi con hôm nay ăn gì uống gì thành
tích học tập thế nào sao? Còn ra thể thống gì nữa? Con cũng đâu có biết
thông cảm cho ba con, trước nay con chưa từng! Con chưa từng bình tĩnh
nói chuyện với ba, ba nợ con sao? Lạc Minh Kính ba nợ con sao? Suốt một
thời gian dài như vậy, con lấy của ba bao nhiêu tiền? Con nói cho ba
biết, là ba không cho con cơm ăn hay không cho con áo mặc? Có lần nào
con cần tiền mà ba không cho không?”
“Là tôi đòi sao?” Hai tay Lạc Minh Kính run run, “Ông bị ngu hay sao?! Lạc Hợp Cường đầu óc ông có
vấn đề phải không? Tôi đã nói với ông rồi, những người phụ nữ kia đều
biết ông là một tên ngu, cả đám bọn họ đều lừa gạt ông! Tất cả đều bày
trò chia rẽ ông, ông không tin, ông cảm thấy mẹ tôi là người tự kỷ, ông
cho rằng họ chẳng cần chia rẽ quan hệ vợ chồng, ba con của ông làm gì.
Nhưng mà ông ngu, ông hỏi họ dùng tên tôi moi bao nhiêu tiền từ ông ấy
à, ông hỏi chú Tào đi! Ông hỏi chú ấy xem có lần nào chú ấy đưa tiền tận tay tôi không?”
Nước mắt Lạc Minh Kính rơi xuống nhưng giọng anh
lại vô cùng bình tĩnh: “Ông có biết vì sao con trai ông biến mất suốt
năm năm không? Ông không biết, không những ông không biết mà ông vẫn cho Lý Tường, cho người đàn bà kia tiền!”
“Họ trả tiền rồi!” Môi Lạc Hợp Cường run run: “Chuyện đã xong rồi đừng nói đến nữa!”
“Tôi thật muốn biết, lúc họ trả tiền nét mặt ông là thế nào.” Lạc Minh Kính
cười châm chọc, anh cụp mắt nói: “Nghĩ gì mà lại đi kiểm tra quan hệ cha con thế?”
Lạc Hợp Cường muốn nói nhưng nhìn Thời Mẫn ông ta lại không muốn mở miệng.
Thư ký Tào lắc tay, hào giải:”Đừng nói nữa, haiz, là bà cụ nhà họ tìm tới
cửa chúng ta mới biết, nhà người ta kiền lên tận tòa rồi, haiz…”
Cũng vì đưa tới tòa họ mới đi giám định DNA. Ngày nhận kết quả, Lạc Hợp Cường chỉ thấy trời đất quay cuồng rồi ngất đi.
Đối với ông ta đấy là sự đả kích rất lớn.
Một người đàn ông tạo nên một vương quốc riêng cho mình ở Hải thị, trong
mắt chỉ có sự nghiệp. Vì tiền đồ mà kết hôn với con gái ông chủ, chờ khi hoàn thành nhiệm vụ của cuộc hôn nhân này, ông vội vứt bỏ người vợ của
mình. Ông ta không hề bước chân về nhà, lúc ông chủ còn sống, ông ta còn biết vừa phải thề thốt với ông chủ tuyệt đối không có con riêng. Khi
ông chủ độc đoán qua đời, ông ta mới thấy nhẹ nhõm mà đúng lúc này, cô
tình nhân trẻ ông thích nhất sinh cho ông một đôi trai gái, ông ta vui
mừng khôn xiết.
Con trai ruột sinh ra và lớn lên, suốt quá trình
đó Lạc Hợp Cường chưa từng tham dự cũng chẳng có cảm giác gì. Nhưng khi
con người ta già đi tự dưng lại thấy lưu luyến gia đình thế nên lúc thấy hai đứa con vừa được sinh ra Lạc Hợp Cường đã rơi nước mắt. Một người
tuổi đã hơn năm mươi, học cách dỗ em bé ngủ, tận mắt nhìn chúng nó lớn
lên, gọi ông là ba.
Ông dồn tất cả tình cảm của mình vào đó, ngay
lúc ông ôm sự áy náy với đứa con trai lớn của mình thì người đàn bà dùng danh nghĩa trước kia từng chăm sóc gia đình ông nói với ông, Lạc Minh
Kính cần tiền, ông gửi cho gần như gấp đôi số tiền đó, hỏi năm mươi vạn
ông gửi cho tám chín chục vạn.
Ông không biết cách bù đắp nào khác, ông chỉ có thể đưa tiền.
Nhưng mà… khi bà cụ nọ tìm tới cửa, ôm chân ông ngay trước cửa công ty, khóc
lóc cầu xin ông trả cháu trai cháu gái cho bà, Lạc Hợp Cường mới lờ mờ
nhận thấy có thứ gì đó vừa vỡ vụn, làm ông lung lay sắp đổ.
Cơ thể ông suy sụp, tinh thần cũng suy sụp theo. Có lẽ đây là báo ứng của ông.
Cũng từ lúc đó, ông mới từ miệng bạn nhậu của mình biết được chuyện Lạc Minh Kính. Ông tìm xem tất cả những bản tin thời sự, thậm chí sai thư ký Tào tìm kiếm những tin có liên quan đến Lạc Minh Kính trên internet.
Ông nhìn đứa con trai cách mình qua tấm màn hình kia, gương mặt tương tự nhau nhưng lại có cảm giác mình nhìn một người lạ.
Khi đó, suy nghĩ đầu tiên trong ông không phải là những nội dung trong bản
tin thời gì mà là lần cuối cùng ông gặp Lạc Minh Kính là lúc nào.
Ông nghĩ mãi nghĩ mãi. Cuối cùng ông mới phát hiện ra, trong ký ức của ông lần đó Lạc Minh Kính hãy còn mặc đồng phục đi học.
Ông nhớ tới những ngày xa xôi trước đó, mà có lẽ cũng không lâu lắm, vợ ông gọi điện thoại phấn khởi nói cho ông biết Lạc Minh Kính thi đậu đại học T.
Ông gần như không có nhận thức gì về những chuyện này, thư ký Tào nói đó là trường đại học tốt nhất nước.
Ông trả lời: “Vậy là phải rồi, phải đậu mới đúng.”
Sau đó, có vài cô gái nhỏ nói với ông, chú Lạc, cháu nói chú nghe chuyện
này, chú đừng tức giận, cháu nghe nói, có người thi thay cho con chú.
Ông tin, chuyện này, sao có thể không tin chứ? Đám ranh con ở Hải thị ông
đều biết, ông biết những đứa con nhà có tiền cơ bản đều thế, chơi cho
sướng rồi kết hôn tìm vợ, gia đình ném chút tiền đưa bọn nó ra nước
ngoài hoặc dựa quan hệ tìm cho chúng nó một trường đại học học đại.
Ông cảm thấy, vợ ông là người phụ nữ tranh giành hơn thiệt quan tâm mặt
mũi, có thể sẽ vì con trai mà làm vậy, tìm ai đó thi thay, thi vào
trường đại học tốt nhất.
Huống chi những người này đều là người lạ, con trai ông chưa từng xuất hiện cùng ông, sao lại vô duyên vô cớ nói bậy được chứ?
Cho nên, ông tin tưởng không chút nghi ngờ.
Những suy nghĩ này đã ăn sâu bén rễ trong đầu ông. Mãi đến gần đây, thấy được video về Lạc Minh Kính, thấy những cô bé yêu thích con trai ông đăng
video giới thiệu về con mình, ông mới có chút dao động.
Ít nhất, trong video này con trai ông nói ngoại ngữ trôi chảy rõ ràng khiến cho rất ông kinh ngạc.
Video là do người nước ngoài phỏng vấn, lúc con trai xuất hiện bên dưới màn
hình sẽ xuất hiện mấy loại ngôn ngữ giới thiệu về nó.
Ông có thể
nhìn được trong phần tiếng Trung, con trai ông được giới thiệu là:
Chuyên gia thiết kế thời trang danh tiếng Trung Quốc.
Con của ông không phải kẻ mua đi bán lại dụng cụ vẽ tranh cũng không trốn ở xó xỉnh nào bài bạc ăn nhậu chơi gái tiêu tiền.
Trong clip, nó có phòng làm việc riêng, một cuộc sống mà người làm cha, làm người nhà không hề biết.
Yên tĩnh trầm lắng, phòng vẽ tranh, phòng làm việc.
Tác phẩm của nó.
Bằng cấp của nó.
Nhớ tới những thứ này, lòng Lạc Hợp Cường khẽ động, ông nhìn Lạc Minh Kính: “Con nói thật cho ba biết, năm đó con thi đại học là người khác làm
thay sao?’
Cảm giác uất ức trào lên trong lòng, hai mắt Lạc Minh
Kính mơ hồ, anh không biết nên khóc hay cười, anh cau mày, không ngừng
lắc đầu: “Ba, tôi gọi ông một tiếng ba, ông không thấy hổ thẹn sao? Ông
không tin tôi, vậy thì đi mà hỏi thầy giáo của tôi đi. Những giáo viên
đã dạy tôi, hỏi cả bạn học của tôi nữa, chỉ cần ông muốn biết, ông cứ đi hỏi đi là được!”
Anh nói xong, lau nước mắt, bỗng chốc bật cười
đầy đau thương: “Lạc Hợp Cường, ông biết trường phổ thông tôi học tên gì không? Ông có biết tôi học chuyên ngành gì không? Ông có biết năm đó
tôi thi tốt nghiệp đứng thứ hai Hải thị, được ba trường tốt nhất cả nước tranh nhau không? Những chiếc cup và giấy khen tôi để ở nhà, ông đã
từng thấy chưa? Mẹ tôi đã để chúng ở dọc hai bên cầu thang, đặt lên bệ
cao dễ nhìn đều là để cho ông thấy! Ông có biết ngoài việc học tốt ra
năm nào tôi cũng đạt giải thư pháp không? Ông có biết tôi từng sau lần
đạt giải nhất trong cuộc thi Piano không, có biết tất cả những cuộc thi
vẽ mà tôi tham gì đều giành được huy chương vàng không? Những vinh dự
này, những thứ này…”
Anh khóc nói: “Ông tùy ý lấy ra một cái, ba nhà người ta đều có thể lấy ra khoe mười năm hai mươi năm. Chỉ có ông…”
Thời Mẫn đứng dậy, nhẹ nhàng ôm lấy anh, kéo anh ngồi xuống.
“Ba, tôi lại hỏi ông một chuyện, chỉ cần ông nói thật, tôi sẽ tah thứ cho
ông.” Lạc Minh Kính hít sâu, khẽ hỏi ba anh, “Mẹ tôi qua đời năm năm,
ông có từng tới thăm bà lần nào không?”
Lạc Hợp Cường ôm cằm, ngón tay che miệng khẽ run, ông nhớ lại, thậm chí còn nhìn thư ký Tào một
cái, thư ký Tào lo lắn nhưng chẳng thể làm gì.
Lạc Hợp Cường nói: “Đã từng, ba có để hoa lại.”
Vẻ mặt Lạc Minh Kính vẫn bình tĩnh: “Ông tới đâu thăm?”
“Nghĩa địa, mộ mẹ con nằm bên cạnh mộ ông ngoại con, ba biết.” Hàng năm đều có người mang hoa tảo mộ, đây là việc ông để ý nhất hàng năm chỉ vì nghĩ
tới một chuyện, ông muốn muốn người khác nói ông máu lạnh, ông chủ dìu
dắt ông chết mà ông không biết đi hỏi thăm.
Cho nên, năm nào ông
cũng sai nhân viên đi tảo mộ, tặng một bó hoa. Khi vợ ông, lúc nhân viên đi tảo mộ, nhất định sẽ tiện thể mang theo.
Rầm——-
Bàn nhỏ bị lật ngược.
“Cút đi!” Lạc Minh Kính đẩu mạnh, “Cút ra ngoài!”
Thư ký Tào vội vàng khuyên can, Thời Mẫn vốn đang cúi đầu chơi điện thoại,
bỗng nói: “Mời hai người rời đi, nếu không, một hồi các người sẽ phải
rời khỏi đây một cách khó coi.”
Lạc Hợp Cường phẫn nộ nói: “Ba thật không chịu được cái tính động một chút là nổi điên này của con!”
Lạc Minh Kính cười thê lương: “Tôi sẽ không tha thứ cho ông, cả đời cũng
không. Lạc Hợp Cường, nếu từ đầu ông ly hôn với mẹ tôi, không lấy tài
sản của ông tôi, trả lại những thứ mẹ tôi đã cho ông thì ông muốn ngủ
với bao nhiêu người phụ nữ tôi cũng không quan tâm. Ông mà là đàn ông à? Ông biết cái gì là kết hôn không? Đó là một bản hợp đồng cam kết, ông
không muốn giữ cam kết, vậy được hủy cảm kết đi, trả lại những gì ông
nên, ông thành người tự do rồi, muốn làm gì cũng được.”
“Nhưng
ông, ông hưởng thụ tiền tài mà cam kết đó mang tới cho mình nhưng lại
bội bạc, hoàn toàn không chịu trách nhiệm. Trong mắt ông gia đình đâu có tồn tại, ông chỉ muốn hưởng thụ quyền lợi mà không muốn làm tròn nghĩa
vụ, ông có biết kẻ bức chết mẹ tôi là ai không? Chính là gã ty tiện bỉ
ổi như ông!”
Lạc Hợp Cường thẹn quá hóa giận: “Câm miệng cho tao! Không biết tôn trọng người lớn, mẹ mày dạy mày như vậy?”
“Tôi nói cho ông biết, đây chính là nguyên nhân ông phải cút khỏi đây ngay lập tức.”
Lạc Minh Kính nói: “Mẹ tôi không có bia mộ cũng chẳng hề có mộ viên vì tôi đã rải cho cốt của bà ra biển rồi.”
Anh cười chảy nước mắt, đưa tay nói khẽ: “Ông xem, ông chả biết gì cả. Ông
nói đi, Lạc Hợp Cường, chính ông tự nghĩ đi, người như ông mà có mặt mũi tới gặp tôi sao? Tôi không phải con trai ông. Nghe cho rõ đây Lạc Hợp
Cường, tôi không có quan hệ với ông, từ ngày mẹ tôi qua đời trong mắt
tôi ông là người đã chết, tôi không nhận ông, cả đời này cũng không.”
Chuông gió lại vang lên, Fiona ôm hai thùng nặng trịch đến.
Cô ấy nhìn sàn nhà lộn xộn, kĩnh hãi nói: “Chị! Sao thế này? Chị có sao không?”
Thời Mẫn chỉ Lạc Hợp Cường: “Fiona, ném tiền cho ông ta.”
Do dự một lát, a quyết định nghe theo ‘cơm cha áo mẹ’ của mình, chuẩn bị
súng bắn tiền xong cô mở vali ra, bỏ đầu tiền vào rồi nâng súng lên nhắm ngay phía Lạc Hợp Cường bắn.
Thời Mẫn nói: “Ông Lạc, đây là phí
tổn thất tinh thần tôi đưa cho ông, phiền ông sau này đừng tới quấy rầy
cuộc sống của tôi. Nếu không, tôi sẽ liên hệ luật sư, gặp trên tòa án.”
Sắc mặt Lạc Hợp Cường trở nên cực kỳ khó coi, cả thư ký Tào cũng không giữ được nét mặt.
Lạc Minh Kính hừ lạnh, xoay người về phòng bếp.
Fiona vẫn còn đang bắn tiền, trán cô bé thấm đầy mồ hôi, chỉ sợ hai chú lớn tuổi ở đây đột nhiên nổi điên xông lên đánh chết cô.
Lạc Hợp Cường đột ngột ôm mặt, ngồi bệt xuống sàn gào khóc thành tiếng, ông run rẩy đỡ tường, chùi nước mắt rời đi.
Thư ký Tào đỡ ông, ông như có lời muốn nói nhưng cuối cùng chỉ thở dài, thấp giọng nói khẽ một câu với Thời Mẫn, rời đi.
Fiona ngây ngẩn cả người, sau khi hai người kia rời khỏi cô bé cẩn thận hỏi Thời Mẫn: “Có cần nói anh rể không?”