“Chúng chị em, hôm qua hiệp hội nhà thiết kế quốc tế đã đăng clip phỏng vấn,
tôi dịch cả một đêm giờ cũng xong, cho mọi người xem Yêu tinh nhà chúng
ta! Đã xin được quyền đăng tải, gửi kẻm ảnh chụp màn hình xin quyền đăng lại bản dịch, cấm tuyệt đối việc dùng bản dịch trái phép, chúng chị em
lên nào! Đã liếm màn hình một đêm ha ha ha, vất vả cũng đáng!”
“Blogger sao cậu không nói sớm! Các chị em à! Trong clip có cả đoạn của tên
Vương cặn bã! Tôi nói trước cho mọi người biết chỗ tránh, từ 2:34 giây
đến 4:54 giây! Mọi người chú ý!”
“Có ai đại biểu thông báo tin clip không? Yêu tinh xuất hiện ở đoạn nào thế?”
“Ngoại trừ Vương cặn bã, những cảnh khác đều vui tai vui mắt, thới cứ yên tâm mà liếm!”
“Lúc phỏng vấn cũng được thấy tiểu tỷ tỷ!”
“Mẹ kiếp! Tiếng anh của Yêu tinh là được lồng vào hay sao? Giọng nói thật hay quá!”
“Thực ra Vương Chấn Vũ cũng không xấu cho lắm… Mọi người cứ hình dung anh ta giống như Gargamel* là được.”
*Gargamel: Được dịch từ tiếng Anh-Gargamel là một nhân vật hư cấu từ The Smurfs.
Gã là một phù thủy độc ác, kẻ thù truyền kiếp của Smurfs và là nhân vật
phản diện chính trong chương trình và truyện tranh. Mục tiêu chính của
anh ta trong cuộc sống là tiêu diệt Smurfs để biến chúng thành vàng.
“Lầu trên, cười phọt ***! Loại như tên trộm cướp như tên này chỉ cần xuất
hiện đã ảnh hưởng đến bộ mặt thành phố và tâm tình của tôi!”
“Yêu tinh nói cười như gió với phóng viên bằng ba loại ngôn ngữ Anh Trung Ý.
“Ha ha ha ha ha… Được rồi, không cần nói nữa.”
“Này cũng có thể là lớp vỏ ngoài, kéo ra ngoài chỉnh vào!”
“Ha ha ha ha tôi chỉ đơn thuần tới để cười cách phát âm của Vương sao chép
thôi, người biên tập video này thật xấu tính quá, đặt gã ta và Yêu tinh
chung một chỗ để so sánh làm gã ta mất mặt lắm đó! Tôi vui quá đi!”
“Có cả mèo con và tổng giám đốc! Mau nhìn tổng giám đốc! Cuối video còn chạm tay Yêu tinh!”
“Tôi muốn nhìn chính diện cơ! Muốn cướp bà xã với Yêu tinh!”
“Lầu trên cút ngày, cậu hai Thời là chồng tôi!”
Trong đoạn phỏng vấn này, phóng viên đưa ra một thư mời: “Đây là thư mời
chúng tôi hỏi được từ trường MRG Milan, cái này là đơn xin nhập học năm
đó của anh phải không?
là bản thảo đính kèm mà chúng tôi tìm được trong
đơn xin du học, nó là bản thảo thời kỳ đầu của thiết kế Hạc Trung Quốc.
Thời gian là tháng mười một sáu năm trước.”
Ống kính quay gương
mặt kinh ngạc của Lạc Minh Kính, có vẻ anh đã quên mất đơn xin này, anh
lật xem thư xin học bổng của mình, kinh ngạc nói: “Sao mọi người lấy
được?”
“Chúng tôi đã xin phép MRG được vào phòng hồ sơ tìm kiếm.
Trước khi quay chương trình kỳ này, chúng tôi đã điều tra sơ từng người
nên biết được MRG đã từng gửi offer cho anh nhưng anh lại không gửi thư
xác nhận tới họ trong thời hạn duyệt hồ sơ. Lần đó, khi xin học bổng
MRG, anh chọn tác phẩm có tên là Nguyệt Quang Tuyết Sơn làm tác phẩm
thiết kế chính. Theo tôi, tác phẩm này có trình độ ngang tầm với Tinh
Quang Hạc mà lúc đó Tinh Quang Hạc mới chỉ là bản thảo sơ lược nên tôi
đoán, Nguyệt Quang Tuyết Sơn mới là nguyên nhân chủ yếu khiến MRG đồng ý trao offer cho anh. Nhưng anh lại vì bị oan mà mất đi cơ hồi đào tạo
chuyên sâu về thiết kế, anh có cảm thấy đáng tiếc không?”
Ống kính quay đến bản thiết kế Nguyệt Quang Tuyết Sơn, là hai chiếc váy dài màu trắng cực kỳ đẹp.
NGẩn ngơ thoáng chốc Lạc Minh Kính gật đầu rồi lại lắc đầu: “Không đâu… Bây
giờ tôi không cảm thấy điều này đáng tiếc nữa, vận mệnh đã an bài cho
tôi điều tốt đẹp hơn.”
Ống kính chuyển hướng đến hai con mèo, từ
từ lại gần, Tĩnh Tĩnh và Tổng giám đốc đang tắm nắng ở cửa phòng tranh,
liếm lông cho nhau, một bàn tay trắng nõn vuốt lông hai con mèo, khe khẽ cười, thật có cảm giác năm tháng trôi qua yên bình tốt đẹp.
“Tôi
nghĩ, đơn xin MRG này của cậu cũng có thể trở thành bằng chứng quan
trọng cho việc sao chép của nhà thiết kế Vương.” Nữ phóng viên cười giao thư xin học bổng cho anh, đồng thời cô nói, “Trên thực tế, hội trưởng
của hiệp hội chúng tôi, hiệu trưởng Rames của MRG có nhờ chúng tôi
chuyển tới anh một thứ.”
Cô ấy đưa một lá thư ra và nói: “Đây là
thư tiến cử do chính tay hội trưởng viết. Nếu anh bằng lòng, MRG luôn
hoan nghênh anh tới.”
Lạc Minh Kính đưa hai tay nhận lấy, mỉm cười nghiêm túc đọc thư tiến cử, ngẩng đầu nói: “Cảm ơn, đây là vinh hạnh
của tôi. Tôi sẽ treo lá thư của thầy Rames lên tường, đây là một trong
những vinh dự mà tôi nhận được. Tương lai, tôi sẽ kể cho con tôi nghe về nó, tôi sẽ nói cho con tôi biết, ba của nó từng từ bỏ giấc mơ của mình
nhưng thật may, ba nó không mất đi điều gì, ông ấy vẫn đang trên đường
thực hiện ước mơ và còn có thêm người bạn tốt nhất đời.”
Video dài 17 phút, ống kính đã thể hiện đầy đủ cuộc sống trước kia và bây giờ của Lạc Minh Kính.
Sau khi video clip đăng lên, nó lập tức lọt top 1 trending.
Lúc này, nhân vật trọng tâm của đề tài, Lạc Minh Kính, đang ngồi trên ghế nguyên cáo, chờ đợi phán quyết của tòa án.
Vụ án Vương Chấn Vũ sao chép Tinh Quang Hạc sẽ được tuyên án vào hôm nay.
Nhân tình tiết nghiêm trọng, số tiền lấy được từ hành vi trái pháp luật này
lại rất lớn đồng thời nghi phạm còn công khai thực hiện hành vi cướp
đoạt tài vật của người khác, tòa tuyên án bị cáo Vương Chấn Vũ chịu hình phạt ba năm tù.
Xe Thời Mẫn chờ ở cửa, Lạc Minh Kính vội chào tạm biệt luật sư, chạy từ trên bậc thang thật dài xuống.
Thấy vậy, Thời Mẫn cởi dây an toàn ra, mở cửa xe, dang hai tay nghênh đón anh.
Lạc Minh Kính phi tới, ôm cô xoay một vòng: “Thời Mẫn!”
Lúc này, chỉ cần gọi tên đối phương thôi đã có thể đại biểu tất cả tâm trạng của anh.
Thời Mẫn cũng gửi anh lời chúc mừng tốt nhất: “Vâng, về nhà.”
Lạc Minh Kính nghiêm túc nói: “Không ăn món này được, đổi sang cái khác.”
“Lạc Minh Kính.”
“Cũng không được.” Lạc Minh Kính nói, “Ăn lẩu nhé, về nhà anh nấu lẩu cho em ăn. Em muốn uống gì? Có ăn pudding không?”
Thời Mẫn nói: “Có, ít đường, cảm ơn.”
Về phòng vẽ, nỗi lo trong lòng đã không còn Lạc Minh Kính xắn tay áo nấu nướng.
Trên bàn ăn đặt một nồi nước lẩu sôi bốc hơi nóng thơm ngào ngạt, hương vị
bay vào mũi, Thời Mẫn ngồi trên ghế sofa, đắp cái thảm Lạc Minh Kính làm có vẽ hình Tĩnh Tĩnh và Tổng giám đốc nhắm mắt nghỉ ngơi.
Cô nói: “Có thai thật phiền phức, chỉ được nhìn không được ăn.”
“Nói cứ như lúc chưa có thai, ngày ngày em đều được ăn vậy.” Lạc Minh Kính
cười nói, “Trước khi gặp anh, em cũng không ăn đấy thôi.”
“Thưởng
thức đàn ông cũng như bình phẩm thức ăn, sắc hương vị, thiếu một cái
cũng không được. Ít nhất phải nhìn hợp mắt trước thì mới có thể ăn thử
xem có hợp miệng không. Hồi trước em không có gặp người hợp mắt mình nên thà không ăn chứ không thể ép mình ăn đại được.”
Lạc Minh Kính cười haha, nói tiếp: “Anh thì sao? Ăn xong cho khen ngợi năm sao à?”
“Khen. Trong mắt em anh là cao lương mĩ vị.” Thời Mẫn nói, “Mới nếm được chút
mùi vị đã phải nhận thông báo nhịn ăn, em không vui. Cho nên, chuyện
mang thai lần này, em không mong chờ.”
“Được rồi.” Lạc Minh Kính
nói, “Em ngẫm lại xem, người có tiêu chuẩn khẩu vị cao như em nếu em
không gặp được anh thì một miếng cũng không ăn được.”
Thời Mẫn gõ ngón tay: “Ừm, đúng vậy.”
Nguyên liệu nấu lẩu để bên cạnh, Lạc Minh Kính nêm nếm lại nồi nước dùng xong
thì ôm Thời Mẫn hôn một cái, hai người ngồi đàng hoàng lại, nhấc đũa bắt đầu ăn.
Hai con mèo nhanh chóng chạy tới kêu meo meo, mong ngóng hai người chia cho chúng nó một miếng.
“Công thức nước dùng bí mật, mau nếm thử.” Lạc Minh Kính nói, “Ăn ngon không?”
Thời Mẫn nếm thử, nét mặt như cũ nói: “Ăn ngon.”
“Thật chứ, anh bay giờ rất hiểu về em.” Lạc Minh Kính nói, “Lần đầu nấu cơm
cho em, em ăn mà chỉ giữ đúng một vẻ mặt này, lúc đó anh còn thầm gọi em là cô gái mặt poker đấy, anh thật không biết là em cảm thấy ngon thật
hay do anh nấu nên mới nói ăn ngon nữa.”
“Em luôn cảm thấy nhìn mặt anh ăn cơm sẽ ngon hơn.” Thời Mẫn, “Anh còn ngon hơn những món ăn anh nấu.”
“Ha ha ha ha…. Vậy em thực sự thích đồ ăn anh nấu chứ?”
“Cực kỳ thích.” Thời Mẫn nói, “Lần đầu tiên nếm thử đồ ăn anh nấu, em đã
biết anh nhất định là người nhà em. Minh Kính, nói thật cơm anh nấu chỉ ở mức không khó ăn thôi nhưng mỗi lần ăn em đều có thể cảm giác được
hương vị bữa cơm gia đình. Hương vị gia đình, chỉ có người nhà mới làm
được. Từ ngày đó, em đã hạ quyết tâm phải theo đuổi anh thật nghiêm
túc.”
“Chờ chút, để anh nắm lấy trọng điểm cái đã.” Lạc Minh Kính đùa cô, “Trước khi ăn cơm anh nấu, em theo đuổi anh nhưng không nghiêm
túc sao?”
Thời Mẫn mỉm cười: “Ăn cơm nếu không em sẽ ăn anh luôn đấy, không cần biết hậu quả thế nào.”
Thiếu chút nữa Lạc Minh Kính đã cười ra tiếng: “Lại dùng con tin uy hiếp anh.”
Thời Mẫn bưng bình rượu đỏ, rót một chén cho Lạc Minh Kính còn bản thân mình thì dưới cái nhìn chăm chú của Lạc Minh Kính rót một ly nước ấm.
Thời Mẫn nâng ly: “Đầu tiên, chúc mừng anh lấy lại được vinh dự, quét sạch vật cản.”
Lạc Minh Kính chạm cốc, uống một hơi cạn sạch: “Cảm ơn, đều nhờ có mẹ bọn nhỏ ủng hộ, cảm ơn em từ tận đáy lòng.”
Ly Thời Mẫn đang cầm ngừng lại giữa không trung, sủng sốt, cô nói: “Đổi cách gọi. Mẹ bọn nhỏ…”
Thời Mẫn lập tức nói lại một lần: “Chị Thời, chị gái, nữ vương bệ hạ, Mẫn
Mẫn, vợ, bà xã, mẹ bọn nhỏ đều không được… Mấy cái khác tùy anh.”
Thật ra cô vô cùng hưởng thụ cách gọi chị gái nhưng có một lần Trương nữ sĩ
nghe được, bà lập tức bày ra quyền uy ba mẹ, mắng cô một trận: “Con thế
này là bắt nạt bạn nhỏ đấy, có biết không? Tuổi nhỏ thì chịu nhỏ, sao
lại có tật xấu bắt bạn nhỏ gọi con lớn hơn! Kính Kính, sau này không
được chiều nó!”
Vì vậy, Thời Mẫn đã thu bớt.
Cô và Lạc Minh
Kính đã quen gọi nhau bằng tên và họ có thể từ cách gọi đó mà tạo ra
nhiều cảm giác khác nhau. Thành thói quen rồi giờ gọi kiểu khác nghe
thật khó chịu.”
Lạc Minh Kính nghĩ nghĩ: “Vậy còn một cái, tổng giám đốc.”
Con mèo mướp tên Tổng giám đốc ngửa cổ kêu meo meo.
Thời Mẫn uống cạn ly nước: “…Thôi, cứ kêu tên đi.”
Lạc Minh Kính lập tức dùng chất giọng khác nhau gọi tên cô: “Thời Mẫn, Thời Mẫn, Thời Mẫn…”
Thời Mẫn có cảm giác, tên của mình phát ra từ miệng anh vừa ái muội lại đầy đùa giỡn.
Hiếm lắm Lạc Minh Kính mới chọc cô thành công, anh rất thông minh thu hồi đúng lúc, cắn đũa: “Anh thêm nước lẩu.”
Chuông gió trước cửa chợt vang lên, gió đêm từ cánh cửa thổi vào, Lạc Minh Kính hỏi: “‘Ai vậy?”
Thời Mẫn ngẩng đầu, nhìn hai người đàn ông trước mắt, vẻ mặt như thường, bình tĩnh trả lời: “Minh Kính, ba anh.”
Phòng bếp yên tĩnh chốc lát, Lạc Minh Kính đi ra, sắc mặt u ám: “Sao ông lại tới đây?”
Lạc Hợp Cường tới cùng thư ký của ông, thư ký Tào đã nhiều lần chứng kiến
cảnh hai cha con gặp nhau là giương cung bạt kiếm, ông vô cùng thuần
thục hòa giải: “Đang ăn lẩu à, trông ngon quá, hai người tự chuẩn bị
sao?”
Ông thuận thế mời Lạc Hợp Cương với vẻ mặt phức tạp im lặng
ngồi xuống, nhiệt tình lấy danh thiếp ra đưa cho Thời Mẫn: “Tôi họ Tào,
là thư ký của Trục Thừa ở Hải thị, tôi thấy cô khá quen mắt, cô là?”
Thời Mẫn không nhúc nhích cũng không đưa tay ra càng không giới thiệu tên
mình, cô cứ ngồi như vậy hỏi ông ta: “Tìm Minh Kính làm gì?”
“Chuyện là thế này.” Thư ký Tào vẫy vẫy tay với Lạc Minh Kính, “Cháu tới ngồi xuống, có chuyện thương lượng.”
Lạc Minh Kính: “Xin lỗi, mặc kệ là Lạc Hợp Cường hay công ty Trục Thừa Hải
Lạc đều không liên quan gì đến tôi. Nơi này không chào đón, không thương lượng, đi ngay lập tức.”
Anh đã chuyển hết cổ phần công ty Trục Thừa Hải Lạc cho Thời Sở.
Lạc Hợp Cường đập bàn: “Mày không thể nói chuyện đàng hoàng sao?”
Ông ta đột ngột đập bàn mạnh, sắc mặt Thời Mẫn cũng thay đổi.
Lạc Minh Kính tức giận: “Đừng có giương oai trước mặt tôi! Nghe không hiểu tiếng người sao? Cút đi!”
Lạc Hợp Cường tức giận tới mức lồng ngực phập phồng liên tục, thư ký Tào
vội vàng vuốt khí cho ông, mềm giọng nói: “Minh Kính à, cháu không hỏi
vì sao chúng tôi tới đây sao, haiz… Thật ra cũng không có gì, chỉ là ba
cháu nhớ cháu, hai người đã rất lâu lâu không gặp. Cháu nghĩ lại chút
đi, dù sao cũng là ba cháu…”
Lạc Hợp Cương quay mặt sang chỗ khác, tức giận: “Nó ôm cái tính thối đó thành quen rồi!”
“Ô, nhớ tới tôi rồi à.” Lạc Minh Kính nhếch miệng, nói khích, “Sao, một đôi trai gái kia không lấp đủ lòng tham của ông à? Nhớ tới thứ cặn bã xã
hội làm cho ông mất mặt như tôi làm gì?”
Lạc Hợp Cường nhắm mắt lại, vẫn không quay mặt nhìn nah, thư ký Tào thở dài, lấy tập hồ sơ từ trong túi ra, đẩy qua.
“Minh Kính, cháu xem.”
Lạc Minh Kính không thèm nhìn, Thời Mẫn cúi đầu thấy trên phòng bì viết
giám định quan hệ cha con, cầm tới mở ra nhìn qua rồi đưa cho Lạc Minh
Kính: “Nhìn thử xem.”
Thời Mẫn đưa anh, Lạc Minh Kính nhận lấy, xem xong anh cười lạnh.
“Ha… Tôi nói sao đột nhiên ông lại nhớ đến tôi, hóa ra đôi song sinh ông yêu thích kia không phải con ông à…”
“Thấy khó chịu trong lòng rồi à?” Hốc mắt Lạc Minh Kính đỏ lên, anh căm hận: “Lúc mẹ tôi nhảy từ trên lầu xuống, tôi bị người ta hãm hại tống vào
tù, lúc lễ tang không ai chủ trì mẹ không có chỗ chôn, ông ở đâu? Ông
đang ở Hongkong, bởi vì tình mới của ông sinh cho ông một đôi Long
Phượng Trình Tường! Hay lắm… Giờ biết không phải con của ông nên ông tới tôi, ông tìm tôi làm gì? Xin tôi tha thứ? Lạc Hợp Cường, ông có biết
xấu hổ là gì không?”