Thứ hai tuần này, Thời Mẫn lên tinh thần quay về công ty làm việc.
Kết thúc buổi họp thường kỳ, trong văn phòng chủ tịch hội đồng quản trị,
Fiona ôm cánh tay Thời Mẫn cảm động khóc mừng: “Chị cuối cùng chị cũng
tới công ty!”
Ngón tay cô run rẩy chỉ về phía văn phòng tổng giám
đốc, ‘tố cáo’ súc tích: “Những ngày chị không ở đây toàn công ty đều
ngập trong bóng tối, văn võ toàn triều ngày đêm nhớ thương chị, ngóng
trông chị về. Trong thời gian giám quốc, Sở thái tử sáng ban lệnh, tối
lại đổi ý khiến các lão thần phải tăng ca liên tục, tiếng oán than dậy
cả đất trời, ai nấy đề giận mà không giám nói gì cả Nhị điện hạ!”
Cậu hai, tất cả đều cậy vào người ngăn cơn sóng dữ, dẫn đầu lèo lái!
Thời Mẫn: “Nói chuyện đàng hoàng.”
Fiona: “A…, nói đơn giản là tư duy của anh Sở nhảy nhịp quá nhanh, chúng em theo không kịp.”
Thời Mẫn nhìn điệu lệ văn phòng mà Thời Sở ký, cô tỏ vẻ khó lời nào nói hết.
Fiona nói nữa: “Còn hay bắt Ashley làm tổ trong phòng nghỉ trưa, cắt ghép video đăng weibo!”
Dẫu gì cũng là anh em ruột, Thời Mẫn biết thừa bản chất của anh trai mình: “Video về Dương Hạc?”
Fiona gật đầu nghiêm trọng: “Video CP Sở Hạc, dùng những bản nhạc Đài Loan xa xưa cũ rích làm tê liệt chúng em, bên quản lý của ảnh hậu đã gọi điện
qua nói chuyện rất nhiều lần nhưng vẫn không chịu dừng lại. Anh Sở như
gà đá nóng máu, dùng toàn bộ tinh thần sức lực vào đầu tư cho sự nghiệp
tạo tin CP, thề làm cho xứng chức trưởng fanclub!”
Thời Mẫn nhíu
mày, hai tay đan nhau chống cằm, cho Fiona một câu hỏi sâu lắng: “Muốn
có được tình yêu, mà bản thân cũng đã có mục tiêu rõ ràng, chẳng phải có thực hiện thì mới tỏ rõ được tình yêu chân thành của mình sao?”
Ý trong câu này của cô là châm biến Thời Sở bao lâu nay chỉ dám đứng xa
xa chọc vài trò con nít với Dương Hạc mà không dám làm thật, hăng hái
theo đuổi chị ấy lần nữa.
Nghe vậy Fiona mở to hai mắt, nơm nớp lo sợ: “Chị… Chị nói thực hiện là chỉ cái nào?”
Thời Mẫn càng thấy nặng nề, cô khẽ nhếch mép cười Fiona: “Fiona, chị không ngờ đầu óc em có nhiều xe* tới vậy.”
Fiona lại càng ngạc nhiên: “Chị đã biết ý nghĩa của từ lái xe* rồi hả?! Ôi!
Tài xế lão làng.” Cô ấy cười ha ha: “Đâu chỉ có xe, trong đầu em còn xây cả bãi đỗ xe xa hoa trăm ngàn mét với đủ loại xe như xe thể thao, xe
tải, tàu siêu dài, máy bay, máy bay chiến đấu, du thuyền xa hoa…”
*Lái xe, xe: những suy nghĩ đen tối, xấu xa. Túm váy lại nó là ý chỉnh những cảnh nóng bỏng người lớn.
Thời Mẫn thở dài vặn nắp bút, cô lắc đầu nói: “Phải tăng cường việc xây dựng văn hóa công ty rồi.”
Sau khi du lịch về, Lạc Minh Kính chỉ biết Thời Sở đã tuyển nhân viên mới
là Ashley làm việc đăng bài marketing trên tài khoản Kính Giới. Giờ ngày nào Ashley cũng có việc phải làm, hôm nào cũng bận bịu nghĩ cách tuyên
truyền cho 24 Tiết nhưng Thời Sở luôn lấy lý do công việc bắt Ashley tự
tay làm video.
Thời gian lâu dần, cô gái nhỏ cảm thấy mình rất có
lỗi với vị trí công tác của bản thân nên Thời Mẫn vừa về công ty Ashley
cũng vội vã đến ‘tố tội’.
“Cô cả* anh ấy… A không…” Ashley gọi
quen miệng, vô tình nói hớ biệt hiệu giang hồ của Thời Sở. Sau khi ý
thức được, cô ấy lập tức phanh mạnh, tổ chức ngôn ngữ lại lần nữa, “Giám đốc Thời có phần hơi ham mê hơi quá nhưng em đang sắp xếp cho việc
tuyên truyền Tiết Thanh Minh và Cốc Vũ nên không có thời gian rảnh. Chị
có thể đề ý với tổng giám đốc để anh ấy biết em không có thời gian cắt
video của chị Dương?”
*Cô cả (gốc: đại tiểu thư) là chỉ Thời Sở, cậu hai (gốc: nhị thiếu) chỉ Thời Mẫn: biết danh của hai anh em nhà họ Thời.
Thời Mẫn im lặng và lặng im, cô thật muốn cuộn Thời Sở lại thành một cục rồi đóng gói bán đi, bán ngay lập tức —- Chuẩn loại hàng đã bán không đổi.
Qủa thật nên xử lý Thời Sở. Giữa trưa, Thời Mẫn đi dạo một vòng quanh phòng nghỉ, dùng lý do tố cáo ba mẹ nghe việc Thời Sở dấu xe lăn điện dưới
tầng hầm, trực tiếp ‘Sa thải’ tổng giám đốc Thời đồng thời tịch thu nốt
tài khoản weibo.
Thời Sở không phục, chạy qua phòng vẽ răn dạy mèo con sẵn tiện quấy rầy Lạc Minh Kính, thực hiện phương pháp trả thù uốn khúc.
Mấy ngày nay, Lạc Minh Kính bận muốn điên, anh trút hết tâm huyết vào Tinh
Quang Hạc, tác phẩm này tựa như đứa con anh đánh mất nay đã tìm được.
Ngoài tình yêu thương tha thiết mà bản thân anh dành cho nó, Lạc Minh
Kính còn muốn lấp đầy khoảng trống năm năm anh đã đánh mất, vì thế, anh
dành gần hết thời gian để làm Tinh Quang Hạc.
Thời Sở tới, Lạc
Minh Kính vội tranh thủ chút thời gian, lắng nghe quan sát cảm nhận của
anh ấy. Ngay sau đó anh vứt hết những ý tưởng đó đi, tập trung vào việc
bổ sung chỉnh sửa. Thởi Sở lảm nhảm về Thời Mẫn, Lạc Minh Kính chỉ gật
đầu cho qua, tự động bật kĩ năng tắt tiếng bình luận của Thời Sở.
Tinh Quang Hạc đã may xong ba bộ, Lạc Minh Kính đang mặc trên người một bộ
trang phục váy dài màu lam nhạt thuộc series Tinh Quang Hạc vừa được
chỉnh sửa xong, tóc anh vấn thành búi tóc đạo sĩ, lại quấn thêm thước
cuộn.
Thời Sở bới trong mớ vải thừa ra một khúc vải rồi khoa tay
múa chân trên cổ anh với ý đồ ‘mưu sát’ song Lạc Minh Kính lại chẳng hề
cảm nhận được. Anh đang bận gọi điện hẹn người mẫu tới thử trang phục.
Thời Sở quấn mảnh vải vụn này lên trán Lạc Minh Kính, anh chỉ thiếu nước viết lên đó hai chữ cố lên.
Trực tiếp đang được mở nhưng Thời Sở lại chẳng hay biết gì, thế là bao nhiêu lời nói chê bai cùng những việc làm đầy ý đồ xuất của anh đều bị fans
trong phòng trực tiếp thấy được.
Chờ khi các fans của Lạc Minh
Kính biết được Thời Sở là trưởng CP Sở Hạc, tất cả đều chạy ào đến tài
khoản này để lại vô số lời trêu ghẹo.
“Buổi trực tiếp đã bị cắt hỏng.”
“Chậc, em rể à.”
“Tổ chức thành một đoàn du lịch, chào cô cả Thời… anh thật đáng yêu!”
“Ha ha ha ha fans nam của Dương Hạc. Tôi thật không thể hiểu nổi thế giới
của người giàu, tự tạo CP tự làm trưởng fanclub rồi tự ghép video cho
mình luôn!”
“Một thế giới riêng trong giới các tổng giám đốc 23333”
“Năm đó ảnh hậu nói nguyên nhân hai người chia tay là vì lý tưởng đôi bên
khác nhau. Ha ha ha ha, cho nên lý tưởng sau khi chia tay của cô cả Thời là làm bà chủ gia đình tự tạo video tình cảm xem sao?”
Thời Sở
hoàn toàn không biết những chuyện này, anh vẫn đang ra sức tố khổ với
Lạc Minh Kính. Lúc này Lạc Minh Kính bất ngờ bảo anh yên tĩnh chút, bởi
vì Thời Mẫn gọi điện tới.
“Em muốn ăn bánh rán.” Thời Mẫn nói, “Loại bánh rán vòng ấy, bánh thật mỏng. Lúc còn bé bà ngoại hay làm, lâu lắm rồi không ăn.”
“Bánh ngàn tầng sao?”
“Loại bình thường thôi, rất thơm, vỏ bánh cháy vàng, có hành lá, nhiều nhân.”
“Được, bây giờ anh đi nhào bột, tối em có về không?”
Thời Sở hỏi: “Là Thời Mẫn sao?”
Lạc Minh Kính gật đầu, Thời Mẫn nói chiều nay cô có buổi họp báo cáo tổng kết các hạng mục nên phải tới khuya mới về được.
“Vậy anh mang qua cho em.”
“Anh làm xong thì gọi điện cho Tiểu Bì để cậu ấy tới đón anh.” Thời Mẫn xoay ghế dựa, nhìn bên ngoài cửa sổ, nói, “Tuyết rơi rồi.”
“Biết rồi.”
Lạc Minh Kính để điện thoại xuống, đi thẳng vào nhà bếp.
Thời Sở rảnh rỗi sinh nông nỗi bèn mò vào phòng bếp lắc lư, giúp anh đảo dầu các kiểu.
Bỗng nhiên Lạc Minh Kính đứng thẳng lên, nhìn thẳng Thời Sở hai giây, trong
nét mặt muốn rát nét của Thời Sở, anh nói: “Tắt live trước đã, nhấn vào ô thoát là được.”
Thời Sở: “Cậu đang mở live? Ở đâu?”
“Trên máy tính ấy.” Lạc Minh Kính nói, “Anh không thấy máy tính đặt ngay ngoài đó sao.”
Năm ngoái họ đập vách tường bên cạnh mở rộng không gian phòng khách đồng
thời cũng chuyển máy tính ra ngoài để tiện cho việc phát sóng trực tiếp
lúc thiết kế.
Thời Sở luống cuống chạy ra, phát hiện thực sự đang trực tiếp.
Anh ngồi xuống, lướt xem các bình luận trước. Sau một hồi giật mình sửng sốt, anh nhanh chong lên weibo kiểm tra bình luận.
Tới lúc này vẫn có fans của Lạc Minh Kính đang mò mẫm weibo của anh, lại còn tốt tính tag Dương Hạc vào.
“Xét thấy cô cả đáng yêu thế này, tôi quyết định tới cống hiến chút sức lực, xin hãy quay lại @Diễn viên Dương Hạc.”
Không biết người đầu tiên để lại bình luận này là ai chỉ biết lúc này mục
bình luận của anh toàn bộ đều đang copy paste lại câu này.
Thời Sở ngẩng đầu, nhìn chằm chằm màn hình bằng ánh mắt xa xăm. Mãi lâu sau anh mới nói: “…Tôi làm những chuyện này không phải vì muốn quay lại với cô
ấy.”
Các fans ngửi được mùi vị bà tám trong câu này, mọi người thi nhau chuyển âm thanh ánh sáng tới cho anh.
“Người có thể vì cái nghề mình thích mà đơn thuần kính dâng cả đời mình như cô ấy thời nay gần như không còn. Cô ấy yêu sự nghiệp diễn xuất còn tôi
thì yêu cô ấy. Tôi vẫn mang hi vọng sẽ nhận được tình cảm từ cô ấy. Dù
sao chỉ cần cô ấy còn sống thì tôi vẫn luôn ôm mong đợi.”
“Tôi làm những video này không phải muốn cô ấy đổi ý quay về, đương nhiên cũng
chẳng tồn tại chuyện cô ấy sẽ đổi ý. Bởi vì tình yêu cô ấy dành cho tôi
không đủ nồng nhiệt thế nên giữa tôi và sự nghiệp, cô chọn sự nghiệp từ
bỏ qua tôi. Nhưng, điều đó không có nghĩa là cô ấy không thích tôi.”
Bình luận lướt qua trên màn hình dần thưa bớt nhưng số người online lại từ từ tăng lên.
“Tôi làm tất cả chỉ vì muốn lưu lại những hồi ức tốt đẹp, cũng là để cô ấy
có thể nhìn thấy.” Thời Sở nói, “Cô ấy vẫn mang sự hiểu lầm và cảm thấy
tôi rất phiền phức. Tôi mở trang web về tình yêu của chúng tôi, làm
video về thời còn yêu, ngày ngày bày tỏ với cô ấy chỉ vì muốn một ngày
nào đó cô ấy có thể nhìn thấy tôi vẫn còn yêu cô, mỗi ngày đều vậy.”
“Tôi muốn tình yêu này được bày tỏ, như vậy cô ấy sẽ càng tự tin bước tới
tương lai. Cuộc sống sẽ có những lúc không được như ý, chỉ cần là người
thì sẽ có lúc mất hết can đảm. Thế nên tôi hi vọng mỗi khi cô ấy gặp
phải gian nan thì tình yêu mà tôi dành cho cô ấy sẽ trở thành trụ cột
giúp cô ấy đứng vững hơn.”
“Cô ấy kiên cường hơn những gì mọi
người nghĩ, cô ấy mang một niềm tin rất vững chắc rằng thứ giúp cô ấy
chống đỡ mọi gian nan không phải là tôi mà là niềm tin cống hiến cả đời
cho sự nghiệp diễn xuất. Cho nên tôi nói ra những lời này cũng thành
nghĩ nhiều nhưng tôi vẫn muốn nói ra.” Thời Sở nói
“Bởi vì đây
cũng là trụ cột giúp tôi đứng vững, tôi yêu cô ấy từ năm mười chín tuổi
và nó cũng trở thành một phần trong cuộc sống của tôi.”
Phòng trực tiếp vô cùng yên tĩnh, mỗi người đều lẳng lặng lắng nghe.
“Sự nghiệp của cô ấy là diễn xuất còn sự nghiệp của tôi, là yêu cô ấy. Cho
nên…” Thời Sở nói, “Mọi người đừng tag tên cô ấy dưới weibo để cô nhìn
nữa, weibo của cô ấy do tự cô ấy xử lý. Ngày nào cô ấy cũng online, mọi
người tag nhiều vậy nhất định cô ấy sẽ qua xem! Chừng đó cô ấy sẽ trợn
mắt trừng tôi mất!”
Bình luận trong phòng trực tiếp bắt đầu cười càn rỡ.
Thời Sở: “Còn nữa, không được gọi tôi là cô cả! Nếu không tôi sẽ bắt nạt nam thần của mấy người!”
“Ha ha ha ha hức hức, sau đó lại sẽ bị cậu hai trừng trị.”
“Lầu trên nói quá đúng ha ha ha.”
Bánh Lạc Minh Kính rán xong đã bị Thời Sở lấy mất một nửa, ngồi đó vừa thổi
vừa ăn. Lúc Dương Hạc gọi điện thoại tới, hai tay Thời Sở dính đầy dầu
không có chỗ lau, đành phải đưa mặt chà chà để nhận điện thoại: “Thấy
rồi à?”
Giọng Dương Hạc mệt mỏi: “…Tâm cơ.”
“Anh vốn là
người vô cùng tâm cơ mà.” Thời Sở nói, “Tiện thể làm tăng độ hot cho em
rể anh. Hạc tử à, lần sau em về chúng ta đi ăn bữa cơm đi.”
Dương Hạc thở dài: “Như vậy không công bằng với anh.”
“Chẳng có gì là không công bằng cả, chỉ là em không kết hôn với anh thôi mà.”
Thời Sở nói, “Nói thật, kết hôn sẽ không khiến em lỡ mất điều gì.”
“Sẽ thay đổi.” Dương Hạc nói, “Sẽ có cái phải hy sinh, đó là điều chắc
chắn. Em biết rất rõ một điều đó là anh không thể nắm tất cả mọi thứ
trong tay mà sẽ phải đưa ra lựa chọn cuối cùng.”
Thời Sở duỗi lưng, giọng anh bình thản như đang nói chuyện với bạn: “Hôm nay anh vẫn yêu em.”
“Ừm.” Cuối cùng Dương Hạc cũng phối hợp anh, “Hôm nay em cũng thích anh.”
“Ăn cơm sớm một chút, nghỉ ngơi thật tốt, đừng để mệt quá.”
Anh cúp điện thoại nhìn sang thì thấy Lạc Minh Kính đã gói kỹ bánh rán, chuẩn bị lên đường.
“Em rể.” Thời Sở kêu một tiếng.
Lạc Minh Kính: “Đừng ngồi chơi không, nhớ cho mèo ăn giúp em, cũng đừng
đụng vào bản thiết kế của em, phòng bếp có cháo nếu đói thì anh vào lấy
ăn.”
“Cậu không nghe rõ anh gọi cậu là gì à?”
“Nghe được rồi.” Lạc Minh Kính híp mắt cười, “Đấy chẳng phải việc đương nhiên sao, Thời Sở?”
Văn phòng ấm áp, dọn đồ ăn xong Lạc Minh Kính vô tay kêu Thời Mẫn hoàn hồn: “Mau ăn đi, giữa trưa em đã ăn gì?”
“Cà phê.” Sắc mặt Thời Mẫn không ổn lắm, ngửi được mùi hương cô khẽ nhíu mày.
“Sao vậy? Sắc mặt em trông không ổn. Ăn chút cháo trước đi, em thấy khó chịu chỗ nào sao?”
“Có chút.” Thời Mẫn che miệng, suy tư một chốc mới nói, “Cái kia là củ cải
sợi muối chua hả? Anh bưng nó qua đây, em cảm nhận một chút.”
Lạc Minh Kính: “Cảm nhận cái gì?”
Thời Mẫn mở nắp chén, nâng nó một lúc, cô nhìn Lạc Minh Kính: “Tháng này em chưa có.”
Lạc Minh Kính cho cô một ánh mắt mê mang.
Bỗng nhiên Thời Mẫn cười: “Bên cạnh công ty có tiệm thuốc, anh mua đồ giúp em.”
“Ừm, mua cái gì?”
“Que thử thai.”
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT