Ngoài cửa sổ là dãy núi nhấp nhô nối liền nhau, Thời Mẫn khoác áo tắm đi đến
bên cửa sổ, cánh cửa màu xanh đậm ngâm mình trong màn đêm, chiếu xuống
bóng hình xinh đẹp, nửa vòng ngực trắng sữa và áo tắm hồng nhạt như ẩn
như hiện bên trong.
Kéo màn lụa lại, Thời Mẫn xoay người, áo tắm vây quay chân giường thành một vòng, rơi trên thảm trải sàn.
Thời Mẫn nằm lên giường, giường vang tiếng… kẽo kẹt, cô sửng sốt, thử nằm
xuống lần nữa, xác định đây sẽ là cái giường ồn ào trợ lực cho cả hai.
Thời Mẫn nằm nghiêng người, nâng đầu kéo chăn lên, ngón tay nhàn rỗi gõ gõ chờ Lạc Minh Kính tắm xong.
Họ tìm được khách sạn không tệ lắm, điều hòa cũng tốt, trong phòng ấm áp dễ chịu.
Lạc Minh Kính sấy tóc xong, tay cầm theo bình nước ấm, tỏ vẻ nhìn xa trộng
rộng nói: “Bây giờ nấu nước trước, đợi lát nữa nhất định sẽ khát.”
Vẻ mặt anh bình tĩnh lên gường, chui vào ổ chăn, mùi hương dầu gội đầu từ từ đến gần, Lạc Minh kính cười lên tiếng.
Anh cười vô cùng vui vẻ, anh nói: “Em xoay qua cho anh nhìn thử.”
Thời Mẫn khẽ nhếch chân mày, không mở mắt lớn, ngón tay chỉ chăn: “Tự kéo ra nhìn.”
Lạc Minh Kính nói khẽ, vậy anh nhìn nhé.
Anh giữ chặt chăn, nhẹ nhàng kéo lên, chậm rãi cúi đầu, nhắm mắt lại, dừng ở cổ Thời Mẫn, hít sâu vào rồi thở ra.
Mắt phượng thâm thúy hơi nhếch từ từ mở ra, con ngươi đen nhìn xuống, trùng hợp nhìn thấy lông mi Lạc Minh Kính, dưới ánh đèn mờ nhạt đầu giường
chúng như một đường biên giới ánh kim.
Thời Mẫn đưa ngón tay, vén sợi tóc dài của anh lên, khẽ nói: “Thật tuyệt.”
Lạc Minh Kính cười, tiếng cười rất nhẹ, hệt như âm thanh lông vũ khẽ lướt qua trái tim.
Anh mở mắt ra, thưởng thức hiệu quả tác phẩm của mình làm ra đang mặc trên người tướng quân.
Trước mắt, như quả vải tươi lột nửa vỏ, anh đã ngửi được hương thơm của cô, thấy được mĩ vị gần trong gang tấc.
Xuất phát từ bản năng, bàn tay vội vàng muốn lột lớp vỏ của cô ra, đặt lên đầu lưỡi nhấm nháp.
Thời Mẫn bình tĩnh, đôi mắt tràn đầy ý tình đong đầy hấp dẫn.
Ngày thường, nét mặt cô rất hiếm khi có dao động lớn, chưa từng thấy cô cười to hay cô tức giận, cứ như có thứ gì đó đóng khung cô lại và cô tiến
hành vui buồn mừng giận chỉ trong giới hạn đó.
Lạc Minh Kính vuốt ve “quả vải” mang theo hương vị và độ ấm, ngẩng đầu hôn xuống môi cô.
Trong tay mềm mại ấm áp, tuyệt mĩ đến mức không dừng lại được, càng thêm tham luyến không muốn tách rời.
Đầu ngón tay như chạm vào lửa nóng, cháy bỏng, tình cảm nồng nàn len lỏi đến từng sợi tóc, tùy ý rơi lên người cô.
Lột lớp vỏ bọc, cởi bỏ chiến y.
Lạc Minh Kính nâng người lên, cởi bộ lớp chiến bào cuối cùng trên người tướng quân.
Trong mắt anh ánh lên ngọn lửa rực cháy, dùng ánh mắt nóng bỏng nhìn từng tấc da thịt cô, không buống tha bất kì chỗ nào.
Người đứng ở vị trí cao tuổi trẻ đầy hứa hẹn, một thương nhân thông minh lanh lỏi lúc này đang tính toán, nên làm thế nào để không lâu sau người đàn
ông phía trên đang vui vẻ muốn bay lên kia phải trả lại cả vốn lẫn lời.
“Ép khô anh!” Trong đầu Thời Mẫn, binh lính vũ trang hạng nặng lặp đi lặp lại câu này.
Trong tích tắc anh đẩy người lên, Thời Mẫn ôm anh, khẽ mở môi nói: “Minh Kính, chờ.”
Qủa nhiên cái giường đưới thân kêu lên, két…két… như phất cờ reo hò, quả
vải óng ảnh trong suốt run rẩy, mong muốn chấn động đỉnh núi tuyết.
Lạc Minh Kính hôn lên đùi cô, vừa tiếp xúc liền tách ra, nghe tiếng thở dốc trầm thấp của Thời Mẫn.
Cuối cùng, anh vứt bỏ áo ngoài lịch sự, trở nên tùy ý như cậu thiếu niên
chinh phục đất trời, trong giây phút đó, sảng khoái khổng lồ đánh úp
lại, phá tan xiềng xích của sự rụt rè, thả sự cuồng dã nguyên thủy nhất, khuấy nát đất trời, người còn điên cuồng hơn với trời.
Sự vui vẻ
thoải mái vững tâm cùng với cảm giác sảng khoái mơ hồ, chẳng biết từ lúc nào hai trái tim đã ôm chặt nhau máu thịt giao hòa, tuy hai mà một.
Sau đó nữa, ngón tay Thời Mẫn vô về chơi đùa tóc dài của anh, lọn tóc hơi
thấm mồ hôi, trong cảm giác sóng to gió lớn tìm được thích thú, đổi thay đất trời.
Lạc Minh Kính híp mắt nhìn Thời Mẫn, cô cũng nhìn xuống anh, ánh mắt ngang tàng, tiến hành cuộc cuộc vây bắt con mồi.
Thợ săn và con mồi.
Cô như thiên sứ lại mọc đôi sừng của ác ma, chậm rãi nhếch miệng cười,
dùng giọng điệu lười biếng làm người ta không cách nào kháng cự: “Hát
cho em nghe.”
Cô khẽ cựa mình, Lạc Minh Kính giật mình một cái, ngoan ngoãn đầu hàng: “…Tất cả đặc biệt của đời này… Đều bởi vì em.”
Thời Mẫn hài lòng nói: “Xấu hổ cái gì, sing for me, Minh Kính.”
Như lần đầu tiên gặp, bản nhạc blues trong xe cô, giai điệu chậm rãi mà mê tình, từng chút từng chút vẽ nên ánh sáng.
Người đàn ông này, Thời Mẫn hôn anh, nghe giọng anh, nghe anh đắm chìm tỏng hơi thở biển sâu ái tình.
Khắc sâu giờ khắc anh đi qua đau thương, sự bướng bỉnh được anh giấu dưới sự dịu dàng thông qua trao đổi qua nhiệt độ cơ thể truyền lại cho Thời
Mẫn.
Đầu năm qua, trong ngày đông giá rét, hai người yêu nhau, yêu chân thành mà tha thiết trải qua một đêm tình nồng.
Trở về phòng vẽ tranh, nét mặt Lạc Minh Kính tỏa sáng, mỗi ngày đều giữ
khuôn mặt tươi cười, lúc phát trực tiếp, toàn bộ quá trình đều cười, còn cười hát khẽ.
“Nhìn cái cô gái sắp xuất giá theo chồng này đi. Ai ôi, vui sướng sắp biến thành bông hoa rồi!”
“Yêu tinh tôi muốn xem áo cưới!!”
“Đúng vậy, anh không thể tự mình may áo cưới sao?”
“Ha ha ha ha mọi người đừng vậy chứ, à mà thật ra tôi cũng rất muốn nhìn, làm sao đây!”
“Ai có số của cậu hai Thời không, mau gọi qua đi! Nhiệm vụ để Yêu tinh mặc áo cưới giao cho mọi người đấy!”
Lạc Minh kính dùng bút chì bới tóc lên, cắt may trang phục Tinh Quang Hạc,
thỉnh thoàng ngẩng đầu liếc mắt nhìn bình luận một cái, cười ha ha hai
tiếng rồi lắc đầu tiếp tục may đồ.
Bên này vừa thu xong, chuông
gió trước phòng vẽ vang mấy tiếng, Thời Mẫn đưa đội nhiếp ảnh của Hiệp
hội chuyên gia thiết kế thời trang quốc tế tới.
Lạc Minh kính nói với fans: “Tắt trước nhé, tôi đi rồi quay lại sau.”
Các fans cũng khéo hiểu lòng anh, cũng để anh yên tâm, từ nay về sau mỗi
lần vẽ bản thảo và may quần áo Lạc Minh Kính đều trực tiếp, họ đều sẽ
giữ lại bản quay.
Lạc Minh Kính rút bút chì trên tóc ra, vội vàng ra ngoài đón người.
Lúc phỏng vấn lấy cảnh, chú camera tóc vàng họ Khương hầu như hướng góc
quay tới phía hai con mèo nhưng mèo con lại sợ cái người ngoại quốc to
con vừa ngồi xuống là che mất chúng nó nên trốn bằng mọi cách, chú lại
đuổi theo quay, Lạc Minh Kính nhịn không được, cười.
Cô phóng viên rất trẻ, mặc quần áo thịnh hành của năm nay. Trước khi bắt đầu phỏng
vấn, cô ấy trao đổi sơ lược vài câu đơn giản với Lạc Minh Kính, sau khi
phát hiện trao đổi với anh không bị chướng ngại ngôn ngữ, cô khẽ thở nhẹ nhõm.
Chuyện Hạc Trung Quốc là bản sao chép, không chỉ đề cập tới riêng Lạc Minh Kính, thế nên trước đó bọn họ cũng phỏng vấn qua Vương
Chấn Vũ. Tiếng Anh của Vương Chấn Vũ cũng không kém, một người ở nước
ngoài gần bốn năm, nói chuyện vô cùng lưu loát nhưng khẩu âm khá nặng,
điều này có thể coi là sự khó khăn khi giao tiếp với cô phóng viên.
Đái khái câu chuyện sao chép họ đã có thể biết, hỏi xong ý tưởng thiết kế
của Tinh Quang Hạc và xem qua bản thảo hoàn thiện nhất, ánh mắt của
phóng viên tuổi trẻ nước ngoài đầy kính trọng, hỏi cảm thụ của Lạc Minh
Kính trong năm năm.
“Anh Lạc, anh luôn giữ chứng cứ, vì sao lại
đợi tới những năm năm mới tố giác anh ta? Tác phẩm bị trộm mất, mặc kệ
là ai cũng sẽ rất tức giận nhưng anh lại không tố giác.”
Im lặng
thật lâu, Lạc Minh Kính nói: “Năm năm qua, cuộc đời tôi là những chuỗi
ngày đen tối. Mẹ tôi, tôi vẫn cho rằng, việc bà qua đời là trách nhiệm
của tôi. Bà mất là đả kích rất lớn với tôi, bà là một người mẹ không
sống vì chính mình, sau khi ba tôi làm bà thất vọng, bà đã đặt toàn bộ
hi vọng lên tôi. Trước khi bị bắt giam, tôi cho bà hi vọng tin tưởng,
tôi đã làm đơn xin du học, đồng thời thuyết phục được bà, nếu tôi nhận
được thư báo, bà sẽ đi cùng tôi, đi ra ngoài, rời khỏi quê nhà bất hạnh
này, từ từ sống cuộc sống của chính mình. Bà tự sát nguyên nhân cũng là
vì tôi, lúc bà tứ cố vô thân tôi là hi vọng duy nhất nhưng tôi lại không ở bên bà…”
Lạc Minh Kính bình tĩnh nói những lời này: “Sau khi ra tù, không có cách nào đi nghĩ chuyện khác, tôi biết tác phẩm của tôi bị cướp mất, thậm chí tôi còn biết bản thân mình nên đứng lên nói ra, nên
cổ vũ bản thân mình đứng lên đòi công bằng nhưng tôi không có sức lực.
Từ đó trở đi, có một khoảng thời gian rất dài tôi để bản thân mình trong trạng thái phong bế. Không còn gì đáng nữa, bởi vì người tôi quan tâm
đã mất, tôi mất đi sức mạnh để cố gắng, cũng đánh mất nguồn năng lượng
để thay đổi cuộc sống, lúc đó tôi đã nghĩ như vậy.”
“Vậy bây giờ, anh đã tìm được cội nguồn sức mạnh của mình rồi sao?”
Lạc Minh Kính bỗng cười lên.
Anh nói: “Mất mẹ, tình thân sụp đổ làm tôi mất đi sức lực, rơi vào đêm tối. Nhưng tôi vô cùng may mắn, tôi yêu một thiên sứ, là cô ấy cho tôi cảm
giác muốn sống, sống nghiêm túc, cho tôi sức lực theo đuổi cuộc sống tốt đẹp hơn. Tôi lấy lấy lại vinh quang của chính mình, tôi muốn trực diện
đối mặt với khó khăn tiếng xấu, tôi cần phải đứng lên, dùng tư thế tốt
nhất để yêu cô ấy, đáp lại cô ấy. Tôi muốn có một tương lai, một tương
lai có cô ấy, xứng đôi với cô ấy cho nên tôi cần phải có dũng khí rửa
sạch tội danh, giành về vinh quang, kiên định và dũng cảm, vì cô ấy cũng vì chúng mình.
Đôi mắt anh mỉm cười cũng nén nước mắt, trong sáng lấp lánh ánh quang như viên ngọc quý.
“Gửi tặng hai người những lời chúc tốt đẹp nhất.” Phóng viên tuổi trẻ cười nói, “Anh cũng cho tôi thấy sự tốt đẹp của tình yêu.”
Tiễn bước phóng viên, Thời Mẫn ôm lấy anh từ phía sau, nhẹ giọng nói: “Yêu anh.”