“Có một thời kì rất dài, tôi quên thời gian, bỏ mặc cuộc sống… Mãi đến khi gặp cô ấy, tất cả đều thay đổi.”
“Nhà thiết kế Lạc, hôm nay trông anh rất vui vẻ, có việc vui gì sao?”
“Tôi làm ba rồi!”
Thời Mẫn bị tiếng cười bên tai làm bừng tỉnh, trên người có một cánh tay vắt qua ôm chặt cô, mà bản thân Lạc Minh Kính mang khuôn mặt tươi cười, vừa ngủ vừa cười liên tục.
Thời Mẫn cười: “Vui tới ngốc luôn rồi hả?”
Đây là lần đầu tiên cô thấy có người vui đến mức trong ngủ mơ cũng cười thành tiếng.
Lạc Minh Kính mở mắt ra, trên khuôn mặt mơ ngủ của anh vẫn còn treo nụ cười, anh ôm Thời Mẫn nói: “Vui vẻ.”
“Anh vừa mơ thấy gì? Cười thành tiếng luôn vậy.”
“…Không nhớ nội dung.” Lạc Minh Kính nói, “Nhưng anh làm ba rồi!”
Đây mới là trọng điểm.
Thời Mẫn: “Không phải nằm mơ, là thật.”
“Thật sự thật sự…” Lạc Minh Kính vui vẻ ôm cô vào lòng, hôn một cái sau đó lại nhắm mắt ngủ.
Người mình nhớ thương trong mộng đang nằm ngay bên gối, chuyện làm anh vui vẻ trong mộng, chính là hiện thực.
Đây là giờ phút hạnh phúc nhất.
Ban chiều hai người tới bệnh viện kiểm tra, trong tích tắc nhận được kết quả, Lạc Minh Kính có chút ngơ ngác.
Anh dựa tường rất lâu mới lấy lại bình tĩnh. Thời Mẫn kéo anh về nhà, anh
run rẩy đi theo sau, sau đó, anh ôm lấy Thời Mẫn, nở nụ cười muộn.
Anh hỏi: “Kết hôn nhé?”
“Không vội.” Thời Mẫn nói, “Em đang hỏi ý của luật sư, mai em đưa anh coi thỏa thuận trước hôn nhân. Con tới vội thì không sao nhưng kết hôn thì không vội được.”
Lạc Minh Kính: “Em không cần cho anh thứ gì anh đã hài lòng lắm rồi. Thời Mẫn, cảm ơn em đã bằng lòng nhận lấy anh, cho anh
mái nhà, cho anh đứa con.”
“Vui không?”
“Vui.” Lạc Minh Kính cười đến mức run cả người, “Thật sự rất vui.”
“Vui là được.”
Nhưng Lạc Minh Kính bỗng nhếch chân mày lên, nói khẽ: “Thời Mẫn, em… không sợ anh sẽ giống ba anh sao?”
“Em tin tưởng vào khả năng nhìn người của em.” Thời Mẫn nói, “Anh là tốt
nhất, đừng để gia đình gây ảnh hưởng tới bản thân. Anh đã tự hiểu rõ và
cũng đã làm được.”
Trên đời này, có ngàn vạn người đàn ông vi phạm lời thề tình yêu vứt bỏ tờ giấy hôn nhân nhưng bất kể thuở nào, trong
đó sẽ không có Lạc Minh Kính.
Thời Mẫn tự tin nói: “Anh là người
đàn ông giữ lời hứa, cũng là người tin tưởng tình yêu. Lạc Minh Kính,
anh không giống ba anh.”
“Anh sẽ không, tuyệt đối sẽ không…” Lạc
Minh Kính ôm cô, chậm rãi nói, “Em hiểu anh, tin anh, em là người cứu
anh… Gặp được em, là điều may mắn nhất đời anh.”
Sau khi về phòng vẽ, Thởi Sở mới biết tin em gái mang thai.
Đôi mắt phượng vốn hẹp dài của cô cả cứ thế mà trợn tròn lên, cũng lập tức lấy đệm sofa ném tới.
Không chỉ đánh Lạc Minh Kính, Thời Sở là người luôn xem trọng công bằng, anh đánh cả hai, Thời Mẫn cũng không thoát được.
Lạc Minh Kính sốt ruột, duỗi tay cản tấm nệm ném tới Thời Mẫn, anh nói:
“Thời Sở, anh đừng có phát bệnh thần kinh, có chuyện thì nói!”
Thời Sở quát Thời Mẫn: “Ai cho em cấp tốc vậy hả!! Em có biết phải đợi người lớn tuổi trong nhà trước không hả? Cái gì cũng muốn giành trước! Cái
này có gì mà sốt ruột hả? Có phải em tính để con anh phải gọi con em là
anh không hả? Thời Mẫn em hư lắm rồi!”
Lạc Minh Kính kinh ngạc: “Hóa ra anh tức cái này…” Còn tưởng Thời Sở thân là anh trai nên mới đánh anh để trút giận.
Thời Sở: “Nếu không thì tôi tức cái gì hả? Tôi biết ngay mà, tự dưng xế
chiều lại bất ngờ bị kích thích muốn gọi cậu là em rể, hóa ra là tính
trước hết rồi!”
Thời Mẫn: “Lúc trước người sốt ruột bắt em thử là
anh, bây giờ nói người nói em sốt ruột cũng là anh. Có phải anh bị bệnh
tiêu chuẩn kép rồi không? Hay là do em đạp trúng chỗ đau của anh rồi?
Anh và Dương Hạc dự định ủng hộ đối phương từ xa cả đời, tính làm người
lạ từng yêu cả đời à?”
Câu này vừa ra, Thời Sở bị chọc đau buồn á khẩu không trả lời được.
Anh chỉ Thời Mẫn nói: “Em chờ đi, rồi anh sẽ cho em biết cái gì là không thể chà đạp danh dự của anh trai.”
Thời Sở về nhà, anh không nói chuyện Thời Mẫn có thai ra mà tỏ vẻ trịnh
trọng nói chuyện với ba mẹ: “Có thể ngày mai con gái ba mẹ sẽ dẫn hai
người tới gặp ba mẹ.”
“…Ai?” Trương nữ sĩ hiểu đầu đuôi thế nào còn Thời tiểu đệ thì đăm chiêu ngẫm nghĩ.
Thời Sở thích hóng chuyện không chê chuyện lớn: “Người đầu tiên, nếu không
có gì sai lệch thì đó là con rể của hai người, bạn nhỏ mắt to tóc dài
tội nghiệp đang bận bịu đến đáng thương kia; còn một người nữa thì vẫn
chưa chắc chắn được. Mai ba mẹ tự hỏi Thời Mẫn, con cũng không rõ lắm
nhưng chắc chắn một điều đó là ba mẹ sẽ bị dọa.”
Vì vậy, Trương nữ sĩ gọi điện hỏi Thời Mẫn, Thời Mẫn im lặng suy nghĩ một lát mới nói:
“Mẹ không phải lo, mọi chuyện bình thường. Ngay mai con dẫn hai người họ về gặp ba mẹ.”
Hôm sau, Lạc Minh Kính mặc áo sơ mi quần đen, cột tóc gọn gàng, mua một xách quà lớn cùng Thời Mẫn tới thăm hai người lớn.
Trước khi vào cửa, Thời Mẫn hỏi anh: “Có biết lần này phải gọi thế nào không?”
“Ba mẹ.” Lạc Minh Kính gật đầu.
Sau khi vào cửa, Lạc Minh Kính ngồi nghiêm chỉnh, nghiêm túc kêu hai người
một tiếng: “Còn chào ba, con chào mẹ, con tên Lạc Minh Kính, năm nay 27
tuổi, là người Hải thị. Công việc hiện tại của con là thiết kế trang
phục nữ, tài sản hiện có là một căn nhà khiêm phòng vẽ hai tầng trong
hẻm nhỏ, hai con mèo, ngoài ra còn có 17% cổ phần của công ty cổ phần
Lạc Trục nhưng vì vấn đề liên quan đến gia đình, con sẽ từ bỏ quyền cổ
phần này trước khi kết hôn.”
Trương nữ sĩ: “Kết, kết hôn?”
“Con và Thời Mẫn đã quen nhau nửa năm. Dù không quá lâu nhưng cũng vừa đủ.
Con rất yêu cô ấy cũng rất thưởng thức cô ấy, con muốn xây dựng một gia
đình riêng với cô ấy.”
“A… à…, tiếp tục.” Trương nữ sĩ điều chỉnh vẻ mặt kinh ngạc của mình rồi bảo Lạc Minh Kính nói tiếp.
Thời Mẫn mỉm cười ngồi bên cạnh.
“Sau khi thương lượng, chúng con quyết định ngày con nhận bằng tốt nghiệp sẽ đi làm giấy đăng ký kết hôn, hôn lễ sẽ cử hành vào ngày kỷ niệm một năm quen nhau.” Lạc Minh Kính nói, “Hi vọng ba mẹ đồng ý.”
Trương nữ
sĩ che miệng, muốn nói gì đó, nhưng Lạc Minh Kính lại nói: “…Còn có, con và Thời Mẫn đã có con, ngày sinh dự tính là tháng mười năm nay.”
Trương nữ sĩ: “À?”
Thời tiểu đệ vốn im lặng lộ ra nét mặt quả là thế.
“Thời Mẫn?” Trương nữ sĩ nhìn con gái, “Thật?”
“Mang thai còn có thể giả sao?” Thời Mẫn vô cùng bất đắc dĩ, “Gần tám tuần rồi.”
Một lúc lâu sau Trương nữ sĩ vẫn không khép miệng lại được, bà như bị hoa
đá. Thời Mẫn vỗ vỗ vai bà, Trương nữ sĩ bắt đầu cơn bão nước mắt: “Sao
con không nói sớm? Mẹ chưa có chuẩn bị để lên chức mới nữa!”
Trương nữ sĩ càng khóc càng có vẻ đau đớn, Lạc Minh Kính bị dọa không dám nói
lời nào, anh mím chặt môi, bối rối không biết phải làm sao.
Thời Mẫn bình tĩnh an ủi: “Mẹ em chưa tiếp nhận được hiện thực bà phải làm bà ngoài, anh đừng sợ.”
Trương nữ sĩ vừa lau nước mắt vừa mắng: “Con câm miệng!” Từ khi Thời tiểu đệ
nói với bà con gái có dự định kêt hôn, Trương nữ sĩ đã bắt đầu xây dựng
tư tưởng. Theo kế hoạch của bà, thì phải tới sang năm bà mới thăng chức
làm bà ngoại nhưng kết quả lại không như suy nghĩ. Phải khó khăn lắm bà
mới xây dựng được tâm lý thế mà lúc này con gái lại nói với bà, tháng
mười năm nay bà sẽ lên chức bà ngoại.
Trương nữ sĩ bi thương cho
tuổi trẻ đã mắt đi. Dù đã lớn tuổi nhưng bà chưa bao giờ cho rằng mình
già. Con trai con gái đều chưa lập gia đình khiến bà cảm thấy mình chưa
cần nghĩ suy, mình vẫn là nữ thần không tuổi trong thần thoại và tự gạt
mình rằng thời gian còn dài.
Nhưng bây giờ, nữ thần không tuổi đã
một đi không trở lại, cô MC thiếu nhi luôn là chị gái trong cảm nhận của nhiều người ngày xưa nay đã sắp thành bà ngoại.
Lạc Minh Kính cảm thấy áy náy, may mà cảm xúc của Trương nữ sĩ đến nhanh mà đi cũng vội.
Gạt lệ xong, bà vẫn là một chị gái lớn vang danh thiên hạ.
“Để mẹ xới cơm cho hai đứa.” Trương nữ sĩ đứng dậy, vỗ vai con rể mới, “Bạn nhỏ, hoan nghênh con.”
Khoánh khắc đó Lạc Minh Kính cảm thấy bao khổ sở uất ức anh từng phải chịu
cũng thời gian đen dối vô tận kia đã bỗng chốc tan thành mây khói.
Thời Mẫn tốt như vậy, nhất định là gia truyền.
Trương nữ sĩ xới cơm, Thời tiểu đệ gọi hai người qua, phụ trách kết thúc buổi
diễn. Ông hỏi: “Nhớ công chứng chuẩn bị đang hoàng thỏa thuận trước hôn
nhân trước khi lãnh giấy kết hôn.”
“Vâng, đã hoàn thành bản thỏa
thuận phần đâu rồi, tối về con sẽ đưa anh ấy coi.” Thời Mẫn nói xong,
hỏi ông: “Ba có hài lòng không?”
“Ba vẫn tin vào ánh mắt con.” Thời tiểu đệ khẽ cười, vươn tay bắt tay Lạc Minh Kính, “Hoan nghênh.”
“Cảm ơn… Ba.”
Buổi tối ăn cơm xong, Thởi Sở về, thấy Lạc Minh Kính mặc áo sơ mi trắng, tóc buộc cao bèn trêu tức: “Ô, đã gả tới rồi à!”
Ngoại trừ Lạc Minh Kính những người còn lại đều cho anh một ánh mắt xem thường.
Ăn cơm xong, Trương nữ sĩ bảo Lạc Minh Kính ở lại một lúc, bà kéo em trai Thời lên lầu.
Thời Mẫn nói: “Mẹ em tìm quà ra mắt cho anh.”
Thời Sở vừa nghe xong là nhảy lên lầu nghe lén, Lạc Minh Kính nói: “Vậy không hay đâu… anh thây hơi áy náy.”
“Không phải anh gả cho em sao? Nên làm vậy mà.” Thời Mẫn đùa anh, “Mẹ em cho anh mượn, anh đừng ngại ngùng với bà ấy.”
Không lâu sau, họ nghe Thời Sở nói: “Mẹ, trước kia mẹ đâu có như vậy? Cái đó
mẹ nói là để cho con dâu mẹ cơ mà? Sao giờ mẹ cho cậu ta, một thằng đàn
ông như cậu ấy sao có thể mang nó trên tay được?”
Trương nữ sĩ luống cuống: “Con im miệng! Để tụi nó nghe được mất, đóng cửa đóng cửa!”
Lạc Minh Kính im lặng một lúc mới nói: “…Hay là em nói với mẹ, đừng tìm
nữa, phải là anh tặng em… anh xin lỗi Thời Mẫn, việc này vốn phải do nhà anh chuẩn bị.”
Đáng tiếc, gia đình anh, không thể coi là một cái nhà. Người như anh, có lẽ chỉ có Thời Mẫn không ghét bỏ.
Cô không sợ bị gia đình của anh liên lụy, cũng không sợ anh sẽ giống người cha tồi tệ kia của mình.
“Em không thiếu.” Thời Mẫn cười nói, “Nhưng anh thiếu. Sau này, anh cứ coi mẹ em là mẹ anh, nhà em là nhà anh, yên tâm vui vẻ đừng khách khí gì
cả.”
Cuối cùng, Lạc Minh Kính mơ màng bị Trương nữ sĩ tặng một bộ
trang sức và quần áo phỉ thúy trân châu, sau đó cùng Thời Mẫn về phòng
vẽ.
Trong chiếc hộp đen là vòng cổ, khuyên tai, lắc tay ngọc trai, Thời Mẫn nhìn qua bỗng bật cười: “Thật đúng là cho con dâu… Nhưng cho
anh cũng rất thích hợp.”
“Chúng ta thương lượng chuyện này nhé.”
“Anh nói đi.”
“…Hôn lễ… Anh không muốn vào vai cô dâu.”
Thời Mẫn cười to: “Anh không nói em cũng không nghĩ đến.”
“Không được!” Lạc Minh Kính nói, “Anh đâu có làm marketing kinh doanh áo cưới! Không mặc! Anh là chú rể, Thời Mẫn, chú rể!”
“Được được, chú rể.”
Lạc Minh Kính yên tâm, nhướn cằm nhìn Thời Mẫn: “Chú rễ có thứ muốn đưa cho em.”
Thời Mẫn nhíu mày: “Anh đã cho em một đứa con, còn muốn cho gì nữa?”
“Chờ anh nửa tiếng.” Lạc Minh Kính nói, “Anh cho em một bầu trời sao.”
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT