--- 10 năm sau ---

"Mami, con về rồi!" một cậu trai tầm 6 tuổi mặt mũi tèm nhem ôm quả bóng rổ đi vào nhà.

Một cô gái đi ra mặt mày khó chịu:

"Lại đi chơi rồi, mau vào tắm rửa chúng ta ăn cơm thôi, hôm nay ông bà đi chơi không về đâu!"

Không, đây không còn là người con gái năm nào đó nữa rồi, giờ cô ấy đã trưởng thành, không còn trông trẻ con giống như ngày nào đó, không còn ánh mắt của một cô gái ngây thơ, mái tóc xoăn nhẹ ngày xưa hay xõa ra lúc này đã được tết lên gọn gàng nhưng gương mặt ấy không thể không nhận ra, dù có trưởng thành thì vẻ đẹp của cô gái đó vẫn còn thuần khiết.

Thư dọn đồ ăn ra bàn đợi cậu con trai ra cùng nhau ăn cơm.

Tiếng chuông điện thoại từ trên kệ sách vang lên, cô đứng dậy bắt máy:

- Vâng, hiểu rồi, 3 giờ chiều nay tôi sẽ qua.

Cô gật đầu cười nụ cười nghề nghiệp:

- Đương nhiên là đúng giờ ngài không cần lo.

Lúc sau cậu bé đã thay quần áo xong đi ra ngồi lên bàn, trông động tác có vẻ được dạy dỗ rất đàng hoàng, nhỏ tuổi nhưng không hề quá nghịch ngợm:

"Chiều nay mami đi làm sao?"

"Đúng vậy, liệu con sẽ ngoan ngoãn mà ở nhà chứ!"

Cậu nhóc nhếch miệng cười nụ cười vui vẻ:

"Không được, chiều nay tụi con hẹn nhau thi đấu bóng rổ rồi!"

"Hừ, thật không biết nghe lời"

Cậu nhóc cười toe toét.

Bỗng nhiên Thư dừng lại đặt đũa xuống:

"Thi đấu bóng rổ hả, bóng rổ, hình như mình từng được xem rồi thì phải, lúc nào ấy nhỉ?"

"Mami, con ăn xong rồi, con đi xem phim!"

Thư không muốn tiếp tục suy nghĩ câu chuyện mà trong đầu cô hiện giờ không có.

Chiều đó, tại một nhà hàng sang trọng, ánh đèn vàng chóe khắp nơi, cô gái mặc bộ vest đen, chiếc váy ngắn một bên đùi xẻ ra để lộ đôi chân thon dài hợp tấu cùng đôi giày cao gót đen bước vào phòng vip.

Cô mở cửa bước vào:

"Để mọi người đợi rồi"

Cả một vòng tròn của chiếc bàn, người người ngồi xung quanh, nhìn qua đủ biết toàn là những ông chủ lớn:

"Cô Vivina, cô tới trễ!"

Thư đưa tay lên nhìn chiếc đồng hồ đeo tay của mình nhếch miệng:

"Ông sai rồi, thời điểm tôi đứng ở đây là tròn 3 giờ"

Mọi người đều mở điện thoại lên nhìn, quả nhiên cô gái này tới đúng giờ.

Một người đàn ông lớn tuổi ăn mặc phong thái của một người chức cao đứng dậy:

"Thật có lỗi với cô, mời cô ngồi, cô Vivina"

"Cảm ơn"

Thư ngồi xuống chiếc ghế còn trống dành cho mình.

"Cô Vivina, tôi giới thiệu với cô người này, cậu ấy là người Việt Nam giống như cô, nghe danh của cô đã lâu nay cậu ấy muốn đích thân được gặp mặt và hợp tác với cô" một ngài trông còn khác trẻ đứng dậy đưa tay theo đúng phép tắc tôn trọng người tài với cô hướng sang một cậu thanh niên chạc tuổi cô ngồi cách ngài ấy 3 người.

Cậy ấy đứng dậy đưa tay:

"Chào cô Vivina, tôi tên là...Huy, Phùng Minh Huy..."

Cô...chắc chắn không thể không biết tôi được ha.

Thư cười đầy tự tin đưa tay ra nhận lấy cái bắt tay:

"Vâng, tôi là Thư, Nguyễn Anh Thư, rất vui được gặp một đồng hương"

Huy giật mình, tại sao không nhớ được chứ, không thể nào, mình làm ra những chuyện như vậy, nói những câu như thế mà không nhớ...

Cậu ta cố ý nói tiếng việt dò hỏi:

"Liệu...chúng ta đã từng gặp nhau?"

Lâu không nói tiếng việt cô không chắc mình nghe nhầm:

"À, đây là lần đầu...chúng ta gặp nhau, tôi nghĩ là cậu có nhầm lẫn!"

Quả nhiên không nhớ. Cậu ta mời cô ngồi rồi cũng ngồi xuống.

Đồ ăn đưa lên kín bàn, rượu vang đủ loại, Minh Huy nâng ly:

"Tôi biết cô Vivina đây là nhà kiến trúc sư rất có uy tín về thời gian về những tác phẩm thiết kế của cô, những tác phẩm ấy tôi đã được chiêm ngưỡng, quả thực vô cùng độc lạ và rất đẹp, nhìn qua đã biết phong thái tâm hồn của cô."

Thư nhếch miệng:

"Cậu quá khen, nếu cậu thực sự tin tưởng vào tôi như vậy chúng ta có thể thử hợp tác một lần"

Minh Huy nở nụ cười nghề nghiệp:

"Nếu được hợp tác với cô quả thực tôi thấy rất may mắn"

Vài ông chủ lớn ngồi quanh vỗ vai cậu ta:

"Thấy thế nào, cô ấy rất xinh đẹp đúng không? Tuổi trẻ tài cao, chỉ chưa đầy chục năm đã nắm chắc sự nghiệp trong tay, thật sự là người có tiềm năng lớn"

Một ông chủ khác quay sang Thư muốn thương lượng:

"Cô Vivina, cô thực sự không muốn trở thành một phần trong tập đoàn của chúng tôi sao?"

Thư nói năng từ chối nhẹ nhàng:

"Mọi người đều biết tôi hành động cá nhân không muốn dựa vào bất kì công ty hay tập đoàn nào hết, chỉ cần đủ nuôi Daniel, thì đó là tất cả đối với tôi"

"Daniel?" Huy ngạc nhiên.

"Là con của cô ấy, cô ấy nổi tiếng là người mẹ đơn thân nuôi cậu bé Daniel ấy mà!" vài người thi nhau nói.

Huy đứng dậy:

"Cô Vivina, nếu không phiền, dự án này chúng ta sẽ cùng về Việt Nam một chuyến rồi, cô nghĩ sao?"

Thư nhíu mày suy tính:

"Hmm...chuyện này, chúng ta sẽ tiếp tục sau được chứ, có lẽ tôi cần chuẩn bị một chút"

"Ok, đương nhiên là theo ý cô rồi"

Tất cả tiếp tục vừa trò chuyện vừa dùng bữa tối.

Ở nhà, Daniel một mình hí hoáy nghịch điện thoại, tiếng chuông cửa vang lên, cậu nhảy khỏi ghế ngó ra ngoài:

"Lại là người giao hoa đến nhà mình mỗi tuần"

Cậu ra khỏi nhà tự viết tên mình rồi nhận lấy bó hoa của mẹ cậu.

"Cháu bé, cháu có biết người đặt là ai không, tuần nào cũng gặp cháu chú như là đi thăm gia đình vậy?"

"Cháu không biết ạ, đến mami cũng không biết nhưng mami nói thích mùi hoa này nên không nỡ bỏ đi"

Daniel vào nhà khóa cửa lại cắm hoa lên bình như cậu thường làm. Cậu đi vào trong phòng của Thư ý định lấy bình hoa nhưng va phải chân giường mà đập vào tủ quần áo, bình nước vỡ ra, hộp gỗ trên tủ bị lệch liền rơi xuống, đồ trong đó tung tóe bắn ra rơi vào nước.

"Chết rồi, mami sẽ giận mất"

Daniel cố gắng nhặt lấy đồ bị rơi ra thật nhanh, chỉ có một cuốn sổ là bị ướt một góc còn lại may ra an toàn.

Thư trở về nhà đúng lúc ấy: "Mami về rồi nè!"

Daniel ngồi trong phòng giật mình, thấy cậu bé trong phòng cô nhanh chóng đi vào thì đã thấy mảnh thủy tinh từ chiếc bình vỡ ra liền kéo Daniel ra khỏi đó.

"Con xin lỗi mami!"

"Con không bị thương chứ?" Thư lo lắng ôm cậu bé vào lòng đầy sợ hãi, cậu lắc đầu rồi chỉ xuống cuốn sổ:

"Mami, cái hộp bị rơi, cuốn vở kia bị ướt!"

"Không sao đâu, đồ cũ thôi" lúc này làm sao cô còn tâm trí để ý chuyện đó may mắn cậu con trai không sao.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play