Kết thúc 20 phút nghỉ ngơi, hiệp 2 bắt đầu. Lần này họ có vẻ sung sức lên hẳn, tuy nhiên trận này Hạ Thiên ngồi ghế dự bị, để người khác thay hắn.

"Không sao chứ?"

"Ừ, không sao, sân trong Vũ sẽ lo liệu được, hàng thủ có cậu bạn số 10 đó là không cần lo nữa, còn tấn công số 23 và 11 sẽ lo, việc ăn điểm sân trong mọi người đều làm được"

"Ưu điểm của áo 10 không chỉ phòng thủ mà cậu ấy còn có thể ném bóng từ sân ngoài, Vũ cũng có thể úp rổ hoặc ăn 2 điểm!!"

Thư nhìn hắn cười: "Cậu thực sự nắm rõ mọi điểm của các thành viên trong đội"

Hắn xoa đầu cô: "Như vậy mới có thể giúp đội mình thắng được chứ!"

"Tôi cũng sẽ cố gắng" cô quyết tâm nhưng hắn chẳng hiểu cô đang quyết tâm vì điều gì.

Sau khi kết thúc hiệp 2, gần như tỉ số lại bắt đầu sát nhau, cứ thế này sẽ không thể thắng được mất, Hạ Thiên tiếp tục vào sân ở hiệp cuối.

"Cố lên, Hạ Thiên" Thư mỉm cười nhìn hắn đi ra sân.

Thiên đưa tay lên ra hiệu "Ừ, đã nghe"

Thư cầm điện thoại ra đưa máy lên chụp lấy dáng vẻ ấy của hắn, chụp thật nhiều, thật nhiều, muốn lưu lại tất cả những hành động của hắn. Phải, có thể động tác đang chạy của hắn rất bình thường, nhưng với cô, mỗi một bước chạy của hắn lại làm trái tim cô rung động, từng cử chỉ, từng hành động in ấn lại trong cô, cũng chả biết tại sao bản thân lại luôn chú ý những thứ nhỏ bé như vậy.

Cái khoảnh khắc bóng được ném vào rổ, cái thời điểm mà trên gương mặt cậu ta điểm sự vui mừng ấy đủ khiến cô hạnh phúc rồi.

Nhưng khoảnh khắc ấy lại qua quá nhanh vụt cái liền bị tiếng chuông điện thoại cắt đứt. "Mẹ sao, tại sao mẹ lại gọi!"

Cô bắt máy:

- Mẹ ạ, có chuyện gì vậy?

Thư cười sau khi mẹ cô trả lời: "Con đang ở sân bóng xem Thiên và Vũ thi đấu"

Nhưng được một lúc, sắc mặt cô liền tối sầm xuống như vừa nghe được tin dữ, cả người cô run run miệng vẫn cười:

"Được, con hiểu rồi, xin mẹ cho con xem hết trận đấu này, vậy con cúp máy đây, chào mẹ"

Thư tắt điện thoại, im lặng một lúc rồi tiếp tục cất đi xem tiếp trận bóng coi như không có chuyện gì xảy ra.

Hạ Thiên vào sân, có vẻ đã kéo lại gần khoảng cách tỉ số bị chênh bởi hiệp 2. Lúc này chỉ còn 5 phút nữa mà điểm trường M lên tới 78 mà trường Y sau khi rút ngắn đã lên được 72.

Trời đã bắt đầu tối dần, đèn đã sáng trưng cả sân bóng, mọi người bắt đầu bước vào những phút cuối căng thẳng nhất.

Trường M là ăn thêm điểm, trường Y cũng lập tức lấy lại. Số điểm đã lên 79-73,Hạ Thiên lập tức cướp bóng ném thẳng từ sân giữa cướp trọn 2 điểm về đội mình.

"Tuyệt lắm đội trưởng!" số 11 đập tay với hắn.

Mấy tên trường M thấy thế ức chế:

"Mẹ kiếp, cứ thế này chúng ta sẽ thua mất"

Tên đội trưởng sầm mặt, nhìn Hạ Thiên với ánh mắt hình viên đạn.

Tiếp tục tranh bóng, còn 2 phút. Hạ Thiên giữ bóng lao về phía trước tên đội trưởng liền one on one với Hạ Thiên, hẳn vừa nhảy đưa bóng bên tên kia lập tức định chặn bóng nhưng đập phải tay Hạ Thiên: "Chết rồi!"

Còi vang lên, tên đó bị phạt mắc lỗi, quay về ấm ức: "Con mẹ thằng đó dám lừa bóng"

"Đội trưởng, anh không sao chứ!" vài tên trong đội lo lắng hỏi vậy mà tên đội trưởng này liền ném ánh mắt thù địch dành cho Thiên lên đồng đội của mình, đổ hết tức giận lên đồng đội mình.

Chỉ còn chưa đầy một phút nữa đã hết giờ, thời gian bắt đầu đến bằng giây, hai con số 80 còn đang ngang nhau.

"Hạ Thiên, cố lên!!"

"Truyền bóng sang đây" Hạ Thiên lớn tiếng, Vũ giữ bóng lập tức đưa Hạ Thiên.

"Này đội trưởng cậu định làm gì?"

Số 23 lau mồ hôi: "Cậu ấy...cậu ấy là đang muốn lấy 3 điểm sao?"

Số 10 hơi hoảng: "Không ổn, cậu ta có bao giờ ném từ sân ngoài đâu!!"

Hạ Thiên bật nhẹ lên, cố gắng nhắm rổ rồi ném.

"Tất cả lên, nếu trượt cố gắng đẩy lại rổ" Vũ quát.

Đường bóng ném quá cao, mà hắn lại ít khi ném từ điểm này làm đối thủ không nghĩ tới trường hợp hắn sẽ làm vậy.

Thư ngồi ngoài lo lắng gọi tên hắn: "Thiên, cố lên"

Hắn cũng chăm chú nhìn đường bóng của mình.

Không biết là do may mắn hay là do hắn tài giỏi, bóng đã úp thẳng vào rổ từ trên không, tiếng còi kết thúc trận đấu vang lên, tỉ số 83-80, trường Y thắng trận hôm nay, Thư hạnh phúc chụp lại khoảnh khắc cậu ấy đang cười hạnh phúc bên đồng đội của mình rồi để thứ gì đó trong túi hắn và quay lưng lặng lẽ bước ra khỏi nơi đó một cách nhanh chóng rồi lên xe hơi có vẻ đợi sẵn cô ở đó.

Hạ Thiên cười rất vui, mấy tên đồng đội bấu vai ôm cổ hắn, đè lên hắn mà tung hô:

- Đại ca, cậu giỏi thật đấy!

- Đội trưởng, cú 3 điểm vừa rồi đội trường cực kì ngầu lòi luôn nha~

- Anh trai, làm tốt lắm!!

- Mầy cậu cũng phải cố gắng hơn nữa trong đợt huấn luyện sắp tới.

- Chúng ta nhanh về thôi, giờ gió bắt đầu lên rồi, nghe nói lát sẽ mưa to đấy!

Hắn vỗ vai mọi người:

"Được rồi, về trước đây, có gì mai chúng ta lại làm một trận sau!!"

"Được, chào đội trưởng"

Số 10 kéo Hạ Thiên lại: "Đội trưởng..."

Hạ Thiên giật mình, tự nhiên tên này lại gọi hắn như vậy.

"Chuyện...những chuyện trước đây đến bây giờ, tôi...thực lòng xin lỗi khi đã nói những lời như vậy."

Hạ Thiên nhếch miệng đưa tay lên phía trước mặt muốn bắt tay ý là muốn tiếp tục cùng nhau cố gắng:

"Tôi hiểu, vậy...hãy cùng nhau tiếp tục nhé"

"Ừ..." số 10 nắm lấy tay hắn, ánh mắt hai người lộ rõ quyết tâm.

Tất cả bắt đầu tản về, sân nhanh chóng không còn người.

Số 23 ngạc nhiên chỉ ra phía ghế: "Đội trưởng, bạn gái anh...đâu rồi?"

"Cô ấy đang ngồi đó!"

"Nhưng..."

Hắn quay lại nhìn.

"...làm gì còn ai"

Hắn giật mình chạy lại, chỉ còn túi của mình: "Chắc...cô ấy chỉ đi đâu đó thôi"

Bỗng số 11 lên tiếng: "À, đội trưởng, lúc nãy sau khi anh ăn trọn 3 điểm em thấy cô ấy đã đứng dậy rồi rời đi rồi!"

Hắn sốt sắng nắm lấy áo cậu ta, giọng đầy sợ hãi nhưng cố gắng nói bình tĩnh: "Cậu nhìn thấy cô ấy đi hướng nào?"

"Tại đông người quá, mà ở ngoài lại tối nên..."

Hắn gọi điện nhưng không có người bắt máy, bỗng một tin nhắn gửi tới khiến hắn đọc xong vẻ mặt không kiềm chế được sợ hãi vứt điện thoại rời khỏi sân.

"Đội trưởng..."

Ghi chú

Xin lỗi...

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play