Trận bóng này là trận bóng giao hữu giữa hai trường cấp ba top đầu của huyện, trường Y và trường M.
"Nhìn xem ai đến kìa, bỏ tập mà hôm nay còn dám tới đây à!" một cậu bạn mặc
áo bóng rổ màu đen với số áo là 10 màu trắng đang đập bóng trên sân nhìn thấy Hạ Thiên đến liền tỏ ra khó chịu.
Một cậu nam khác ngồi uống nước số áo 23 cười cười nói tiếp không biết là đang về phe cậu hay làm phản đồ:
"Nào nào, cậu ấy còn bận ở cạnh bạn gái làm sao rảnh mà tới tập với chúng ta được".
"Bạn gái?" Vũ đang khởi động nghe vậy quay ngay lại lay mạnh người số 23 hỏi.
Số 23 hất Vũ ra cáu kỉnh: "Có cần lay người ta như thế không, chuyện Thiên có bạn gái giờ cả trường đều biết luôn rồi, chính cô gái bé bé trông
rất dễ thương kia kìa, cậu là em trai hắn mà không biết là sao?"
Vũ cười típ mắt, ông anh cao tay thật, ra tay nhanh thế không biết!
Hạ Thiên cởi áo khoác ra đưa Thư rồi trừng mắt với họ:
"Đừng tám nữa, lo trận đấu đi, trận hôm nay không thắng tiếp tục về chuẩn bị cho huấn luyện đợt 2"
"Không phải chứ, chỉ là giao hữu thôi mà" nhiều tuyển thủ kêu ca.
Hắn bước tới túm áo số 10:
"Cậu nghĩ rằng giao hữu thì không cần quan tâm thắng thua, phó mặc cho nó diễn ra thế nào cũng được?"
Số 10 chống đối, nhìn Hạ Thiên đầy khinh bỉ:
"Cậu tự xem lại mình đi, mang danh đội trưởng nhưng đã tới tập luyện bao giờ chưa, đã không làm tốt thì nghỉ đi!"
Đương nhiên cả lũ nhảy vào mắng hắn một trận:
"Cậu nói gì vậy hả, tuy đội trưởng không tới không có nghĩa cậu ấy không tập"
"Làm sao mà tớ biết được hắn nghĩ gì khi có cô bạn gái kè kè mỗi ngày"
"Hạ Thiên vẫn luôn tập luyện mỗi ngày!" Vũ lên tiếng.
"Anh ấy vào cuối buổi hôm nào cũng ra sân tập hết, đến cả cô bạn gái còn không biết thì làm sao các cậu biết được!"
Số 10 bất ngờ trước lời nói của Vũ, cậu không thể vì bao che cho anh trai
mà nói dối mọi người được, số 10 nhìn Hạ Thiên như cảm thấy đầy tội lỗi: "Hạ...Thiên"
"Cậu không cần nói bất kì điều gì, vì tôi tin các cậu không cần đội trưởng
đều có thể tự giác tập luyện tốt" Hạ Thiên quay lưng hướng về phía Thư.
Thư lúc này có vẻ mới hiểu câu chuyện hỏi:
"Thiên, cậu là đội trưởng?"
Số 23 nhanh nhảu nhảy vào:
"Đương nhiên, là tên đội trưởng kiêm huấn luyện viên trẻ tuổi nhất trong lịch
sử đội bóng rổ trường Y mà, lại còn là tên đội trưởng siêu lười nhất
không đến tập luyện một buổi nào trừ ngày nhận chức"
Thiên của mình lại còn hoàn hảo ở cả phương diện này nữa sao? Rốt cuộc cậu ấy còn điều gì là không làm được, Thư bắt đầu cảm thấy nhụt chí trước
người bạn trai toàn năng của cô. Hạ Thiên ở trước mặt cô, đã ở bên cô
nhưng cô lại cảm thấy bản thân ngày càng không hề xứng với cậu, người
con trai ấy, tấm lưng to lớn che chở cho cô bao lâu nay, cho cô một cảm
giác cực kì an toàn và tin tưởng tuyệt đối, người con trai mang bộ quần
áo bóng rổ màu đen với con số 1 to lớn màu trắng kia rốt cuộc còn những
gì cô chưa thể đào bới.
Đã đến giờ thi đấu, hai đội bắt đầu tập hợp, người người tập trung vây kín sân bóng, hầu như toàn thấy mặt các bạn nữ.
Bóng bắt đầu tung lên không trung, hai đội trưởng sát vạch bắt đầu nhảy lên
tranh bóng, đương nhiên vì có lợi thế về chiều cao mà Hạ Thiên chạm tới
bóng hất về đội mình.
"Số 1 trường Y đoạt bóng thành công"
Vừa cướp được bóng hàng thủ đội bạn đã dựng lên kiên cố.
Số 23 đang giữ bóng đập tại sân bạn gặp phải hàng thủ liền chuyền qua cho
số 11 đang đứng phía bên phải bóng vừa sang tay liền lập tức chui qua
chân đội bạn lao thẳng vào tay Hạ Thiên, theo đà mà bật lên úp mạnh một
cú úp rổ làm tất cả ngạc nhiên.
"Tuyệttt..." mọi người vui mừng la hét. Hắn quay lại đập tay với đồng đội tay kéo áo lên lau mồ hôi liền lộ ra một chút cơ bụng nhìn mà u mê.
Lời vừa dứt hắn liền quay sang nhìn Thư cười phởn, nhìn cái mặt hắn thế kia là làm cô khó chịu.
"Trường Y đã nắm được thế chủ động của hiệp 1", thông báo truyền đến.
Cả hai đội trong suốt 60 phút vừa thủ vừa tấn công, tỉ số phút thứ 50 đã là 27-20, không đội nào nhượng bộ nhau.
"Lui về giữ rổ đi Vũ!" Hạ Thiên giọng nói bắt đầu đứt quãng, mặt mũi vã mồ
hôi rồi thành giọt rơi tách tách xuống sân, áo đã ướt một mảng, hơi thở
ai ai cũng bắt đầu dồn dập.
Vũ có vẻ do Vân Anh về quê giỗ bà của cô ấy hôm nay không tới đây được nên tinh thần có vẻ không tập trung cho lắm, mà ngay lúc này, 5 giây cuối
cùng, có vẻ bên đội bạn muốn cân bằng tỉ số 39-36 hiệp đầu mà trực tiếp
đứng sân ngoài ném bóng.
"Này , Nam, Hùng, hai người lui về giữ rổ chặn bóng" nghe lệnh áo số 10 và
11 lập tức chạy về sân trong. Bóng do tên đội trưởng bên kia giữ, hắn
lập tức khéo léo dùng lực cổ tay đẩy bóng lên không trung thực hiện cú
ném ba điểm từ sân ngoài.
5, 4, 3...Vũ cùng hai người kia nhảy lên, cảm thấy không ổn Hạ Thiên lập tức lao về phía rổ nhảy lên chặn bóng:
"Làm gì có chuyện....bọn này sẽ để mấy cậu ăn trọn 3 điểm chứ"
3, 2, 1...hết giờ, bóng bay thẳng vào rổ nhưng bị chặn bởi bàn tay của Hạ
Thiên, hắn lập tức hất ra ngoài, bóng đập xuống đất, tay hắn va đập mạnh bàn tay vào vòng sắt của rổ bóng nhưng có vẻ hắn không để ý. Âm thanh
ra hiệu kết thúc hiệp 1 vang lên. Đội bạn mặt còn đang ngơ ngác nhìn
Thiên với ánh mắt khó tin:
"Tên áo số 1 đó là quái vật hay sao vậy mà chặn được cú ném của đội trưởng chúng ta"
Tên đội trưởng nhìn mà phát cáu.
Thư nhìn mà không chớp mắt, trận đấu quá gay cấn.
Hạ Thiên cau mày vỗ vai Vũ:
"Tập trung! Cậu sẽ được huấn luyện riêng nếu trận này để thua"
Mặt Vũ tái xanh nghiêm chỉnh đáp: "Rõ, thưa đội trưởng!"
Kết thúc hiệp đầu, thế chủ động của trận bóng là của trường Y, các tuyển
thủ hai đội trở về ghế nghỉ ngơi chuẩn bị cho trận đấu tiếp theo.
Hạ Thiên ngồi xuống, Thư liền đưa khăn: "Nè!!"
"Cậu giúp tôi đi, tôi mệt lắm không đủ sức nữa~"
Này là hắn cố tình làm muốn làm nũng đây mà, nhưng vì hắn đã rất cố gắng nên cô không nói gì mà liền chiều theo ý hắn.
Cả khuôn mặt đã ướt đầm đìa, mồ hôi tóc tách mà chảy xuống không ngớt, hơi thở mạnh mẽ, dồn dập, cả người hắn đều là mùi mồ hôi nhưng cô lại không hề ghét nó, mùi của sự cố gắng. Cô lau cho hắn mà cảm giác bồn chồn
không ngớt, nhịp tim đập thình thịch. Lau hết gò má liền xuống phía cổ,
nhìn kìa, mọi thứ trên mặt hắn quá rõ ràng, bất giác nhìn đắm đuối, cô
như muốn...cắn hắn một phát vào chỗ đó.
"Con nhóc này lại suy nghĩ bậy bạ trong đầu đúng không?"
Bị hắn nói trúng tim đen, Thư giật bắn mà nói lắp: "Vớ...Vớ vẩn, làm...làm gì có chứ, hừ"
Đã bị đoán được ý đồ còn cứng miệng, hắn cười thoải mái.
Ngồi dưới đất là mấy đứa còn lại đang ngước lên nhìn hai người đang thỏa mái ngồi trên ghế, số 23 nói như gợi đòn:
"Hừm tên đội trưởng chó chết, bọn này nhường chỗ cho là để tình tứ cạnh bạn gái trước mặt anh em à!"
Vài tên chen vào:
"Nào nào, đội trưởng còn đang chìm đắm trong tình yêu làm sao rảnh quan tâm chúng ta chứ"
"Phải đấy, người có tình yêu là phải khác chứ"
Thư lau xong nhìn hắn: "Đưa tay đây"
"Cậu có ý gì đây?" hắn nhếch miệng cười.
Cô không thèm trả lời liền kéo tay phải hắn lên nhìn, quả nhiên là do vừa nãy, đã trầy da tím hết lên rồi.
"Biết ngay sẽ thế này mà"
"À, tôi còn không để ý mà cậu còn biết?"
Thư cau mày lấy ra miếng găng cá nhân trong túi đồ của hắn:
"Nhưng tôi nhìn thấy chứ, ai cũng đều đau mà"
Hắn cười như hạnh phúc lắm, làm cả bọn ngồi dưới ngơ ngác.
"Vũ, kia là đội trưởng hả?"
"Tớ hình như không quen"
Số 10 nhìn đội trưởng vui vẻ, mặt mày như đang khá vui mừng: "Đây là lần
đầu tận mắt tớ trông thấy bộ mặt hạnh phúc như thế kia của Thiên đấy"
Số 23 nhảy vào ôm vai số 10 cười toe toét:
"Thấy không, đến cậu còn nói lần đầu thì đương nhiên làm sao biết hắn đã cố gắng như nào?"
"Ừ, cậu ấy đã rất cố gắng, tớ biết được chính xác sau khi nhìn thấy người không tới tập luyện lại chặn được cú 3 điểm đó."
Hạ Thiên liền ôm chặt Thư vào trong lòng trước mặt bao nhiêu người làm tất cả như chết sững.
"Làm cái gì thế hả?" Thư mắt quay mòng, xấu hổ.
"Một chút thôi, nạp thêm năng lượng"
Ngoài kia, bao trái tim thiếu nữ đang tan nát:
"Tớ cũng muốn làm người đó~"
"Chàng trai số 1 lòng em, huhu"
"..."
Ghi chú
Càng biết thêm về cậu ấy càng làm mình cảm giác khoảng cách giữa hai chúng
ta càng xa, không sao, mình sẽ cố gắng hơn nữa để chúng ta có thể đứng
cạnh nhau.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT