Ngay tiết sau tất cả bị gọi lên phòng ban giám hiệu. Hai cậu bạn nhận tội nghe theo lời xúi giục của Ánh.

Ánh vốn là học sinh ưu tú nhưng lại làm ra những chuyện này quả thật thầy cô cũng không nỡ nhưng tất cả đều phải làm theo quy định không thể vì ưu tú mà lại giảm nhẹ tội được.

Vân Anh thì thầm: "Thư này, mấy người hại cậu bọn họ đang ở trên phòng hiệu trưởng đấy, nghe Vũ nói có thể sẽ bị đuổi học ngay lập tức!"

"Cậu nói gì, để tui lên tìm họ"

"Bà làm gì vậy, bọn họ đáng bị như thế tại sao bà còn bảo vệ họ chứ"

"Tui không bảo vệ bọn họ nhưng quả thực đuổi học thì hơi quá rồi" nói xong Thư lập tức đứng dậy đi lên phòng giám hiệu nhưng vừa đến đã bị Hạ Thiên chặn lại "Tôi biết ngay cậu sẽ lên tuyệt đối không để cậu vào trong"

"Cậu làm cái gì vậy, đâu nhất thiết phải đuổi học họ chứ"

"Cậu tốt bụng quá rồi, tốt bụng một cách ngu ngốc!!"

"Cậu kệ tôi đi, đây là chuyện của tôi không liên quan đến cậu!!"

Trong cơn tức giận, Thư lỡ nói ra câu không nên nói, cô không hề có ý định nói câu đó.

Hạ Thiên tối sầm mặt tay buông xuống từ từ, trông hắn có vẻ tuyệt vọng: "Tôi hiểu rồi, tôi thật nhiều chuyện khi xen vào chuyện của cậu, xin lỗi" hắn cất bước đi qua cô không chút ái ngại, chần chừ.

"Tôi..." Tôi không hề có ý đó, Thư quay lại nhìn cậu tay như muốn bắt lấy hắn nhưng không đủ dài, hắn lại chẳng chịu quay lại nhìn cô lấy một cái, tay buông thõng xuống bất lực đi vào trong.

Mọi chuyện cũng gọi là giải quyết xong, lúc ra về Hạ Thiên vẫn chờ cô, vẫn đưa cô về một cách bình thường như cô có cảm giác Thiên như không còn để ý đến cô như bình thường, phải gọi là vô cùng lạnh lùng. Hắn không nói bất kì điều gì trên đường về cả, đến khi về nhà cũng vậy, cô ở lại hay về nhà hắn cũng không còn quan tâm.

Hôm nay Thư không còn sang nhà hắn ăn cơm nữa, rõ ràng ở nhà Thư bố mẹ tối mới về, cô lại vụng về trong nhà bếp ăn gì được chứ, Hạ Thiên ngồi bên nhà ăn không yên liền đứng dậy sang nhà bên.

Vừa vào đến cửa đã nhìn thấy cô đang ăn mì cốc, hắn tức giận, cậu thà chịu đói cũng không chịu hiểu cho tôi sao? Hạ Thiên quay lưng đi về nhà, nghiến răng ken két.

Thư nằm ngửa dựa vào ghế: "Aiza, muốn ăn bánh của Thiên quá!"

Buổi chiều tuần này chuyên đề cả ba khối 10,11,12 đều được nghỉ hết, chỉ cần học chính khóa buổi sáng là được.

Cả buổi chiều Thư nằm trong phòng đánh một giấc say thật say như không biết trời đất là gì nữa, đã thế cô còn mơ một giấc mơ rất kì lạ.

Thư vẫn đang nằm trong phòng mình ngủ, căn phòng vô cùng yên ắng không chút tiếng động, bỗng nhiên cửa sổ bị mở ra, một hình bóng quen thuộc bước xuống nhìn cô chăm chú.

Rốt cuộc hắn muốn làm gì, ánh mắt của hắn có chút gì đó trông rất buồn nhưng đôi mày nhíu lại lại hiện ra sự tức giận trong đó, hắn buồn vì điều gì? Hắn giận vì điều gì?

Bỗng nhiên lại cảm giác phía chân mình nhột nhột, hơi ngứa, hắn đang chạm vào cổ chân cô bằng đôi môi mềm mại của hắn. Chiếc lưỡi của hắn thoát khỏi miệng chạm vào làn da của Thư, cảm giác này thật lạ? Nó làm tim cô đập mạnh, mỗi chỗ hắn chạm qua gần như đã nóng, đã đỏ hết lên.

Ánh mắt hắn giờ trở nên u mê, như muốn ăn sạch cô ngay lúc này vậy.

Không một lời nói liền thao tóm cô bằng đôi môi của mình, chỉ là một cái chạm thôi nhưng có thể cảm nhận được hơi ấm rõ ràng từ hắn, cảm nhận rõ ràng nhiệt độ cơ thể hắn như thế nào.

Thư giật mình bật dậy nhìn quanh phòng trống không không một ai, vẫn còn rất yên ắng, nhìn khung cửa sổ vẫn còn đóng lại nhưng cô thấy cơ thể mình vẫn còn cảm giác: "Hóa ra là mơ mình mơ bậy bạ cái gì vậy?". Thư vỗ má tự thức tỉnh tâm can của mình, nhưng lại đưa ngón tay lên môi đỏ mặt: "Nhưng cảm giác thật quá chân thực!"

Phía bên kia cửa sổ, Hạ Thiên ngồi trên giường của mình thở dốc dùng cả một bàn tay che mặt nhưng vẫn để lộ ra con mắt đầy ẩn ý: "Mình...vừa làm gì thế này?"

Tối đó, Thư quyết định sang xin lỗi hắn nhưng dù vậy, hắn hình như không hề để ý đến cô.

Vũ đi vào bếp thì thầm to nhỏ: "Anh hai, anh đang tránh Thư sao?"

Chiếc dao trên tay đang thái hành bị hắn chặt một nhát, cái thớt như muốn nứt đôi: "Ra ngoài"

"Ặc, được-được rồi, anh tiếp tục!!"

Thư nhìn hắn đôi mi rũ xuống, đôi tay nắm chặt chiếc quần thô của mình.

Cái không khí gì đây? Vũ cảm thấy sự có mặt của mình không ổn lắm liền tìm lí do ra ngoài:

"À, anh trai, em...đi mua ít cà phê!"

"Trên tủ"

"Còn mua cả...à, mua đồ ăn vặt"

"Hết tiền ăn tháng này rồi"

Mặc kệ hắn Vũ nhất quyết bỏ chạy:

"Hết cũng phải đi mua!!"

Vũ ra khỏi thì ngôi nhà cũng trở nên im lặng một cách đáng sợ. Môi Thư run lên muốn nói lại thôi, cuối cùng cô bật dậy mặt vẫn cúi xuống:

"Tôi về đây!"

"Cơm đã nấu cả phần cậu rồi!"

"Không sao thừa hôm nay thôi"

Hắn đặt con dao trên tay xuống:

"Cậu...không có gì muốn nói sao?"

Cô cắn chặt môi, đôi mắt như không thể nhìn chỗ nào khác: "Không hề"

Gương mặt Thiên tỏ ra có chút hình như tức giận, hắn chỉ đáp lại một chữ: "ừ"

Thư quay lưng: "Tôi...xin lỗi!" rồi nhanh chóng mở cửa bước ra nhưng cô không thể ngờ lại bị Hạ Thiên kéo vào đóng cửa lại từ lúc nào.

Hắn ép cô trên tường cười khổ: "Cậu nói gì vậy, tại sao lại xin lỗi!"

Ghi chú

Cái chuyện xấu hổ như vậy thực sự không ai mong muốn hết, cũng không phải vì không xảy ra chuyện mà mình mới nói hộ bọn họ mà chỉ là chuyện này do cô gái ấy quá thích Hạ Thiên, cảm giác ghen tỵ với một người khác mình hiểu chứ, vì biết tất cả chỉ là bộc phát nhất thời mới nghĩ ra những thứ như vậy nên mong cô ấy suy nghĩ lại về cảm xúc của bản thân, đừng chỉ vì một phút nông nổi sau này sẽ ảnh hưởng tới tương lai của chính bản thân!!

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play