Minh Huy cười nhạo Thư, ánh mắt đầy thù hận,
mày...nghĩ tao thích loại như mày sao haha, đừng tự nghĩ loại con gái
như mày đắt giá lắm ấy, nếu không phải tại thằng chó Hạ Thiên này cướp
người yêu tao, thì tao cũng chả buồn để ý đến mày đâu, mẹ con đĩ...Ấy
ấy, nhớ đợt leo núi chứ, Minh Huy hắn cười đầy dã tâm, nhờ tao nên hai
bọn mày được ở bên nhau còn gì, tao khinh...Thư giữ chặt cánh tay không
để Hạ Thiên làm bậy, nhưng nghe những lời như vậy cô nói, giữ hắn lại,
Hạ...Thiên, hắn giật mình rồi nghe theo cô túm lấy áo hắn nhấc lên đe
dọa, mày thử phản lại xem...đương nhiên cậu ta cũng sợ, mặt tái xanh.
Thư lại gần, thẳng tay tát mạnh một cái "bốp", làm Thiên mặt nghệch ra,
cô tát thêm một, hai rồi ba cái nữa và nói, cậu là thằng khốn ấy, trước
khi nói người khác thì nên nhìn lại bản thân đi, những loại người như
cậu quả nhiên...nơi thích hợp nhất là bệnh viện. Con nhóc này quá đáng
sợ, Thiên thầm thán phục trong lòng. Cuối cùng cô ấy cũng không làm gì
tha cho hắn dễ dàng vậy sao? Minh Huy hắn cũng không dám ở lâu định bỏ
đi Hạ Thiên túm áo giữ lại, tao không rảnh đi cướp người yêu của mày
đâu, có lẽ do nó thấy mày quá lép vế sau đứa khác nên bị nó bỏ thôi, Huy tức ói máu, bị người ta dọa bỏ chạy.
Hạ Thiên quay sang Thư đang dựa người vào tường, đầu cúi xuống vai vẫn còn hơi run. Cậu ôm cô vào lòng, xin lỗi, đã nói sẽ theo sát cậu mà...Thư
cười, nói gì vậy, cậu vừa cứu tôi đấy biết không? Cô vò đầu cậu, Hạ
Thiên cúi xuống nhắm mắt lại khẽ liếm đi giọt nước mắt ở khóe mắt cô,
mặn quá! Hắn cười, cô đỏ mặt e ngại quay đi. Thấy cô quá thu hút, dáng
vẻ yếu đuối giống hệt một con mèo con, hắn tiến gần lại, gọi tên tôi đi
Thư...Thư bất giác quay lại, Hạ Thiên tiếp tục đưa tay lên đôi má đỏ ửng ấy, mặt cậu đỏ lên rồi này...tầm mắt cô lúc này chỉ chú ý đến đôi môi
trên khuôn mặt người đối diện, không hề có chút cảnh giác, không hề cảm
thấy ghê tởm mà chỉ thấy hồi hộp, trái tim rung động, cảm nhận rõ hơi
thở ấm áp của nhau mùi oải hương nồng nàn trộn lẫn mùi anh đào nhẹ nhàng thuần khiết, chút nữa là đã chạm môi nhau. "Ông anh trai đâu rồi" Vũ từ sân dẫn Vân Anh đi ra sân bóng tìm hai người kia, Thiên giật mình quay
đi tay che mặt đầy sự ngại ngùng xấu hổ, đi...đi thôi. Ừm, Thư cũng
luống cuống gật đầu. Chút nữa đã làm chuyện xấu rồi. Nhìn thấy trạng
thái bối rối của hai người Vũ và Vân Anh bắt đầu nghĩ xấu cười đen tối.
Lúc ra về, vì quá còn e ngại với chuyện lúc nãy, Thư gặp hắn là xấu hổ mặt
cứ vậy mà ngang nhiên đỏ lên, tim cứ vậy tung tăng không thể khống chế,
đành phải tránh mặt cậu ta. Vân Anh, bà đi cùng Thiên được không? Vân
Anh nhìn cô bằng ánh mắt khó hiểu, không thể nào, bà làm sao vậy, từ nãy thấy hai người cứ lạ lạ, giận nhau à, hay...làm chuyện xấu gì rồi! Vân
Anh nói với giọng điệu mờ ám. Bị nói trúng tim đen, đầu cô lại nghĩ về
chuyện lúc nãy, tôi đi nhờ hôm nay thôi đi mà. Bị cô bạn năn nỉ thảm
thiết như vậy cô đành gật đầu đồng ý, để tui nói với Vũ một tiếng.
Thư đi cùng Anh ra nói chuyện với Vũ, cậu cũng không hiểu chuyện gì nhưng
đành gật đầu. Hạ Thiên từ phía sau đi tới gọi, này Thư...Nghe thấy giọng nói quen thuộc, cô giật bắn ngại ngùng không dám quay lại chèo lên xe
Vũ, đi...đi về trước đi. Vũ nhìn anh hai gật đầu như xin phép đưa Thư về rồi đi. Hắn đứng từ phía kia nhìn theo ánh mắt khó đoán, Vân Anh nhìn
rồi đi ra chỗ Hạ Thiên gạ gẫm, này này, hai người cãi nhau à, sao thấy
nhỏ cứ tránh cậu thế! Hắn sầm mặt đưa tay gãi đầu, không có gì đâu về
thôi. Hai người này chả ai muốn kể cả, làm người ta tò mò, Vân Anh cau
mày suy nghĩ.
Vừa về nhà, Thư chạy biến lên phòng úp mặt vào gối lăn qua lăn lại, ngại
quá, không dám nhìn thẳng vào mặt cậu ấy luôn...rốt cuộc là tại sao chứ, tại sao lại...định định...aaaaa...đầu cô quay mòng mòng. Tự nhiên ngồi
bật dậy, không đúng, từ đã, có gì đó không đúng, tại sao...rõ ràng lúc
nãy mình thấy điểm của Hạ Thiên...điểm thực rất cao cơ mà. Thư nhớ lại
thời điểm cô đang nhìn làn điểm khối D của Hạ Thiên mà giật mình run sợ, cả ba môn Toán, Văn, Anh đều cao đến mức mà một học sinh từng học ở A8
khó mà có được, tuy không phải ở điểm tuyệt đối nhưng phải nói Toán 9,5
điểm, Văn 8,75 và Anh 9 điểm, ngang một học sinh của A1,đó là chỗ cô
thắc mắc, "chẳng lẽ là vấn đề ở chỗ thi cấp 3...", nghĩ tới đây Thư lại
bắt đầu buồn, ánh mắt đầy tiếc nuối, nếu không phải mình bị cảm vào đợt
đó thì....ít nhất cũng phải được học lớp tốt hơn rồi.
Cô trầm ngâm suy nghĩ, cứ mỗi lúc muốn nghĩ về cái khác là hình ảnh Hạ
Thiên cứ luôn xuất hiện trong đầu cô cho đến khi cô ngủ đi lúc nào không hay.
Ghi chú
Liệu cậu ấy cũng để ý đến mình?
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT