Sau khi trở về mỗi học sinh đều phải viết bài thu hoạch về chuyến đi, sau chuyến đi bản thân có cảm nhận như thế nào,
hiểu biết được những gì và có ý kiến bổ sung gì cho đợt ngoại khóa năm
sau...
Trở về
trường thì điểm thi chuyên đề cũng đã có kết quả ở trên bảng thông báo
của trường đối diện phòng giáo viên. Vừa về trường, người thì say xe,
người thì nằm luôn ra ghế đá trên sân trường ngủ tiếp, lúc này mới tầm
3h chiều, vẫn còn rất sớm. Đứa nào tinh thần còn sung sức lập tức bu
quanh bảng thông báo xem điểm thi năng lực của bản thân, khá đông người, Thư không phải kẻ bị say xe nhưng cũng không thể chen vào đành chờ bớt
người. Hạ Thiên bước đi qua Thư chen vào dòng người đông đúc ấy, Thư đưa mắt nhìn theo. Một lúc sau, hắn đi ra tới thẳng chỗ Thư cười rồi xoa
đầu cô, làm tốt lắm! Hắn cười thích thú. Thư hỏi, tôi được bao nhiêu,
bao nhiêu vậy? Thiên đưa điện thoại lên trước mặt cô, cô nhìn màn hình,
Toán 8 điểm; Lý 7,5 và Hóa được 8,75. Làn điểm khá cao, cô giờ mới òa
lên cười, xúc động đến mức ôm lấy cổ Hạ Thiên, sự tấn công bất ngờ của
mèo con làm chú cún háo sắc không kịp phản ứng, tim đập loạn xạ mặt đỏ
ửng lên, lòng cứ lâng lâng một cảm xúc rất khó chịu như không thể kiềm
chế được. Thư nhận ra hành động của mình rụt tay về, tôi, tôi mừng quá
nên hơi...quá. Không thèm để ý, một phần bản thân muốn bộc phát nhưng
một phần muốn kiềm chế sự tham vọng, hắn nắm chặt lấy tay cô đưa về phía mình. Thư giật mình, này này...hắn liền đưa lưỡi của mình liếm vào cổ
tay của cô rồi cắn một cái, không được làm bừa. Thư tái mặt nhìn hắn đầu óc không nghĩ ra từ gì liền đập hắn một phát bỏ đi.
Đi được một đoạn liền quay đầu lại thì thấy hắn đã bỏ đi rồi, mình quên
mất không hỏi điểm của hắn, cô liền chạy về bảng thông báo nhìn đang dò
phòng hắn thì bỗng bị người ta đập vào, xin lỗi...ấy Thư sao! Là Minh
Huy, cậu ta cũng đang xem điểm của mình, phòng cậu chỗ này! Tớ đang xem
điểm của tên mặt lợn, hắn dừng lại nụ cười, vậy à...Cậu nắm lấy tay Thư
lôi ra sân bóng, cậu làm gì vậy? Cô bối rối.
Gió từ ngoài đồng thổi vào làm những chiếc lá héo không chống đỡ được rời
cành rụng xuống, Huy nhìn chằm chằm Thư nói, Thư à, tớ...lần đầu chúng
ta gặp chỉ là tuần trước, khi tớ cần người giúp đỡ chính cậu đã là người dang tay, có thể chỉ là một cái bút nhưng...cái bút đó đối với tớ lại,
vô cùng quan trọng, tớ rất giữ gìn cẩn thận nó...Thư tỏ ra ánh mắt đầy
bất ngờ, hiện tại không thể nói được từ gì. Cậu nói tiếp, đối với tớ, tớ cũng rất trân trọng, muốn bảo vệ cậu, cạnh cậu những lúc cậu cần, cùng
cậu làm những thứ cậu muốn, được không vậy? Thư đau lòng, không ngờ lại
có người lại suy nghĩ về mình như vậy, nhưng tôi...tôi...cũng quý cậu
nhưng không phải...Cậu ta bịt miệng kề sát cô, suỵt, đừng nói nữa, hắn
lại gần cô cứ gần sát lại càng lúc càng kề sát mặt cô hơn, đừng lo, có
tớ cạnh cậu sẽ không ai đến gần cậu được nữa đâu, thử cho tớ một cơ hội
đi nhé, được không? Hắn rõ ràng đang muốn cướp nụ hôn đầu của cô, cô
không thể nói được càng không thể chạy được khi bị giữ chặt lại, cô bắt
đầu run sợ, rõ ràng cậu ta rất dịu dàng thân thiện tại sao lời nói tại
lúc này lại khiến cô sợ hãi như vậy, cậu ta đang cố gắng cưỡng ép cô
điều cô không muốn, cả người cô run lên, cô không hề muốn nhưng sống mũi hắn đã chạm được vào mũi của cô. Đầu óc, tâm trí cô chỉ nghĩ đến một
người, Hạ Thiên, Hạ Thiên cứu tôi...tôi không muốn thế này...HẠ
THIÊN...nước mắt khẽ rưng rưng trên mắt, Huy bỏ tay nhưng lại bóp lấy
miệng cô nâng lên, đừng lo gì cả...một dòng nước mắt ngắn chảy xuống
theo gò má cô nhắm mắt lại, cậu ta khỏe hơn cô. "Hự...", một nắm đấm đi
thẳng, Huy ngã xuống đất, máu rò rỉ ra ngoài. Hạ Thiên kéo Thư vào lòng, ôm lấy bờ vai nhỏ bé đang run lên vì sợ hãi, "đm", buộc miệng hắn văng
tục chửi tên khốn kia mặt hắn ta đã trở nên như một con thú dại không
thể khống chế.
Huy đứng dậy lau miệng, đệt, lại là mày thằng khốn! Cậu ta vẫn cười trong
cơn tức giận ánh mắt chuyển sang Anh Thư, con đĩ kia nữa, đáng lẽ mày
không nên từ chối tao, f*ck! Huy chỉ tay trước mặt Hạ Thiên, thằng chó,
mày đáng lẽ phải đánh con này này, rồi bỏ mặc nó vì trông nó thật ghê
tởm với thằng con trai khác. Hạ Thiên nắm lấy cổ tay cứ vậy bẻ tay làm
cậu ta đau như sắp gãy rời bàn tay, hắn nhìn Minh Huy bằng ánh mắt như
muốn giết người, mày chưa thấy quan tài chưa đổ lệ đúng không, hôm nay
tao không cho mày vào viện nằm tao không phải Hạ Thiên, đm. Thư nắm lấy
tay hắn giữ hắn lại, đừng...đủ rồi...Thư gào lên khiến hắn nghe theo dù
sự tức giận đã lên tới đỉnh điểm.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT