Đang trên đường tới phòng cô Jessamine để dọn tro và lau vỉ lò sưởi, Sophie bỗng nghe thấy có tiếng nói trong hành lang. Ở chỗ làm cũ cô được dạy phải “nhường không gian” – nghĩa là quay đi và
nhìn vào tường lúc chủ nhân đi ngang qua, và gắng sức trông cho giống
một món đồ nội thất, một thứ bất động họ có thể lờ tít đi. Hồi mới tới
Học Viện, cô choáng váng khi thấy cung cách làm việc ở đây hoàn toàn
khác. Trước hết, một ngôi nhà lớn thế này lại chỉ có vài gia nhân thôi
đã khiến cô ngạc nhiên. Ban đầu cô không nhận ra là Thợ Săn Bóng Tối
thường tự mình làm hầu hết mọi việc – thường thì các gia đình quý phái
sẽ coi đó là hạ đẳng – tự nhóm lửa, tự mua đồ, dọn dẹp các phòng như
phòng tập và kho vũ khí sạch sẽ gọn gàng. Cô choáng váng vì thấy Agatha
và Thomas coi chủ nhân của mình như người nhà, hồi đó cô không biết rằng họ xuất thân từ những dòng họ đã phục vụ Thợ Săn Bóng Tối suốt nhiều
thế hệ - hoặc rằng pháp thuật chảy trong con người họ.
Bản thân cô xuất thân từ một gia đình nghèo khó và luôn bị coi là “đồ ngu”
và từ hồi làm hầu gái thì bị bạt tai là chuyện như cơm bữa – vì cô không quen cách lau chùi những món đồ tinh tế, đồ bạc hay những món đồ sứ quá mỏng manh, và khi lớn lên có dáng vẻ ưa nhìn, cô được chọn làm người
hầu riêng cho nữ chủ nhân. Nhưng cuộc sống của người hầu riêng rất bấp
bênh. Cô phải xinh đẹp để tô điểm cho gia chủ, và vì thế từ năm mười tám tuổi trở đi thì tuổi cô càng lớn, tiền lương lại càng giảm. Tới làm
việc ở Học Viện là một sự giải thoát - ở đây không ai để ý rằng cô đã
gần hai mươi hay bắt cô phải nhìn vào tường, hoặc quan tâm đến chuyện cô lên tiếng trước khi được cho phép – và vì vậy cô nghĩ chuyện bị hủy
dung nhan trong tay người chủ cũ âu cũng đáng. Cô vẫn tránh nhìn mình
trong gương khi có thể, nhưng nỗi sợ sự mất mát ấy đã dần phai nhạt.
Jessamine giễu rằng vết sẹo dài ấy làm hỏng má Sophie, nhưng những người khác có vẻ không để ý, trừ Will – anh chàng thi thoảng có chua vài câu
không hay, nhưng theo một cách khá hời hợt, như thể cậu ta chẳng để tâm
mình nói gì.
Nhưng đó là trước khi cô đem lòng yêu Jem. Giờ cô nghe thấy giọng cười nói
của Jem trong hành lang cùng tiếng đáp lại của cô Tessa. Sophie cảm thấy có một áp lực nho nhỏ kỳ lạ đè lên ngực. Ghen tị. Cô ghét bản thân mình như thế, nhưng cô không tài nào ngăn được nó. Cô Tessa rất tốt với
Sophie, và đôi mắt xám của Tessa mang quá nhiều tổn thương – một đôi mắt muốn nói rằng cô ấy cần một người bạn – khiến cô không thể ghét cô ấy
được. Nhưng, hễ thấy cách cậu chủ Jem nhìn Tessa… và Tessa lại không hề
hay biết.
Không. Sophie không thể chịu cảnh gặp hai người đó trong hành lang, với Jem
nhìn Tessa như dạo gần đây. Ôm cây chổi và cái xô trước ngực, Sophie mở
cánh cửa gần nhất, chui vào rồi vội đóng lại. Giống như hầu hết các căn
phòng khác trong Học Viện, đây là một phòng ngủ không có người dùng,
được dành cho các Thợ Săn Bóng Tối tới thăm nơi đây. Vào những lúc không có người ở, cứ khoảng chừng hai tuần cô mới dọn phòng một lần. Căn
phòng này khá bẩn; bụi nhảy nhót dưới luồng ánh sáng từ các ô cửa sổ
chiếu vào, và Sophie cố lắm mới không hắt hơi khi áp mắt nhìn qua khe
cửa. Cô đã đúng. Đó là Jem và Tessa, đang đi theo hành lang hướng về
phía cô. Họ trông rất xứng đôi. Jem đang cầm gì đó – trông có vẻ là một
bộ đồ đi săn được gấp gọn – và Tessa cười vì câu gì đó anh vừa nói. Cô
ấy nhìn xéo qua anh, và anh đang ngắm cô, theo cái cách một người nhìn
người kia thì người kia không biết mình bị quan sát. Trên gương mặt anh
có cái vẻ thường hiện hữu mỗi khi anh chơi vĩ cầm, như thể anh hoàn toàn nhập tâm vào dòng nhạc.
Tim cô nhói đau. Anh thật đẹp. Cô luôn nghĩ vậy. Hầu hết mọi người chỉ để ý tới Will, tán chuyện rằng anh ta đẹp tới mức nào, nhưng cô nghĩ Jem còn vừa mắt gấp vạn lần. Jem có dáng vẻ thanh tú của thiên thần trong các
bức họa, và dù biết màu tóc bạc và màu da của anh là do tác dụng của thứ thuốc trị bệnh, cô vẫn không kìm lòng cảm thấy chúng thật đẹp. Và anh
hiền lành, tốt bụng và đáng tin. Ý nghĩ tay anh đặt lên tóc cô, vuốt
xuống gương mặt cô khiến cô thấy dễ chịu, dù thường thì nghĩ tới cảnh
một người con trai thậm chí là một đứa bé chạm vào cô thôi cũng đủ khiến cô khó ở. Anh có đôi bàn tay đẹp nhất, dịu dàng nhất… “Em không tin nổi là ngày mai họ sẽ tới,” Tessa đang nói, và chuyển sang nhìn Jem. “Em có cảm giác mình và Sophie bị ném cho Benedict Lightwood làm trò giải
khuây, như thể người ta thảy xương cho chó ấy. Ông ấy không hẳn để ý xem bọn em có được dạy dỗ tử tế không. Ông ấy chỉ muốn hai cậu con trai vào nhà này làm phiền Charlotte thôi.”
“Đúng vậy,” Jem đồng tình. “Nhưng nếu đã có người chịu huấn luyện chúng ta
thì sao chúng ta lại không tận dụng nhỉ? Cũng chính vì thế mà Charlotte
đang cố khuyến khích Jessamine tham gia đấy. Còn về phần em, với tài
năng như thế, kể cả nếu… anh nên nói là khi mới đúng – Mortmain không
còn là một mối nguy, sẽ có những kẻ khác thèm khát quyền năng của em. Em nên học cách để đuổi cổ chúng đi.” Tay Tessa lần lên mặt dây chuyền
thiên sứ, như một thói quen Sophie ngờ rằng chính bản thân cô ấy cũng
không ý thức được. “Em biết Jessie sẽ nói gì. Cô ấy sẽ bảo thứ duy nhất
có thể đuổi cổ bọn thèm khát mình là một vị hôn phu đẹp mã.”
“Không phải Jessie cũng muốn tống cổ vị hôn phu xấu xí sao?” “Nếu kẻ đó là
người phàm thì không sao.” Tessa cười toe toét. “Bạn ấy thà sống với một người phàm xấu xí còn hơn phải ở cả đời với một chàng Thợ Săn Bóng Tối
điển trai.”
“Thế anh bị loại khỏi cuộc chơi rồi, phải không nhỉ?” Jem giỡn và Tessa lại
bật cười. “Vậy thì tệ quá,” cô nói. “Một cô gái xinh đẹp như Jessamine
phải được quyền chọn lựa bạn đời, nhưng nếu bạn ấy cứ nhất nhất rằng Thợ Săn Bóng Tối không được…”
“Em còn xinh đẹp hơn nhiều,” Jem nói. Tessa ngạc nhiên nhìn anh, đôi má ửng hồng. Cảm giác ghen tị lại nhói lên trong ngực Sophie, dù cô đồng tình
với Jem. Jessamine xinh theo kiểu truyền thống, một thần Vệ Nữ thu nhỏ
nếu thật sự có vị thần ấy, nhưng cái vẻ chanh chua đanh đá đã phá hỏng
toàn bộ nét quyến rũ. Nhưng ở Tessa lại toát lên vẻ ấm áp, với mái tóc
dày nâu xoăn lọn và đôi mắt mang sắc xám của biển cả, khiến người khác
càng biết Tessa lâu lại càng cảm mến với cô ấy hơn. Cô ấy có gương mặt
mang nét tinh anh, và có khiếu hài hước. Ở Jessamine lại khuyết mất
những điểm đó, hoặc cô ấy không chịu biểu lộ ra.
Jem dừng lại trước cửa phòng cô Jessamine và gõ cửa. Không có ai trả lời,
anh liền nhún vai, cúi xuống và đặt chồng đồ đen – đồ đi săn - ở trước
cửa. “Cô ấy không chịu mặc đâu.” Má lúm đồng tiền xuất hiện trên má
Tessa.
Jem đứng thẳng lên. “Anh không định nhét Jessamine vào bộ đồ đó. Anh chỉ đưa đồ
thôi.” Anh lại đi xuôi hành lang, với Tessa bên cạnh. “Em không biết sao Charlotte có thể nói chuyện với Tu Huynh Enoch thường xuyên thế. Anh ấy làm em sợ,” cô nói.
“Ờ, anh cũng chẳng hiểu. Anh thích nghĩ rằng khi các Tu Huynh Câm ở nhà, họ rất giống chúng ta. Họ cũng cười đùa ở Thành phố Câm Lặng, cũng làm bơ
phết bánh mì…” “Em mong là họ có chơi đố chữ,” Tessa vui vẻ nói. “Thế họ mới tận dụng được toàn bộ tài năng chứ.”
Jem bật cười và rồi họ rẽ ở góc quanh và khuất dạng. Sophie tựa vào cửa. Cô không nghĩ đã bao giờ mình làm Jem cười thoải mái như thế; cô không
nghĩ có ai khác ngoài Will có khả năng đó. Bạn phải hiểu một người rất
rõ mới có thể khiến họ cười như thế. Cô đã yêu anh ấy từ rất lâu, cô
nghĩ. Sao cô lại không hiểu gì về anh ấy nhỉ? Thở dài chán nản, cô chuẩn bị rời chỗ trốn – thì cửa phòng cô Jessamine mở ra, và chủ nhân căn
phòng ấy bước ra ngoài. Sophie lại thụt vào bóng tối. Cô Jessamine mặc
áo khoác dài bằng nhung che gần hết cơ thể, từ cổ tới tận gót chân. Tóc
cô ấy được búi chặt và cô cầm một cái mũ nam giới bên tay. Sophie sững
sờ ngạc nhiên khi Jessamine nhìn xuống, thấy bộ đồ đi săn dưới chân, và
nhăn mặt. Cô nàng đá một cú gọn ghẽ đẩy nó vào phòng – khiến Sophie thấy chân cô ấy, đang đi một đôi giày nam – và lẳng lặng đóng cửa lại. Nhìn
quanh quất hành lang một hồi, cô ấy đội mũ, cúi thấp đầu và bước vào
bóng tối, để lại Sophie bần thần nhìn theo mãi.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT