“Ai triệu hồi quỷ Marbas?” Nó hỏi bằng giọng nghe như vọng từ dưới giếng lên. Magnus hất hàm về phía ngôi sao năm cánh. Ý anh ta đã rõ; giờ đến phiên Will.
Will bước lên một bước. “Ngươi không nhớ ta?” “Có chứ,” con quỷ lồng lộn.
“Ngươi đuổi theo ta khắp trang viên nhà Lightwood. Ngươi nhổ mất một cái răng của ta.” Nó há miệng, cho thấy chỗ răng sún. “Ta đã nếm máu mi.“
Nó rít lên the thé. “Khi ta thoát được khỏi ngôi sao năm cánh này, ta sẽ nếm nó thêm lần nữa, Nephilim ạ.”
“Không.” Will không nao núng. “Ta đang hỏi ngươi có nhớ ta không.” Con quỷ im
lặng. Mắt nó, hắt ánh lửa nhảy nhót, không biểu lộ gì.
“Năm năm trước,” Will nói. “Cái hộp. Pyxis. Ta mở nó và ngươi thoát ra.
Chúng ta ở trong thư viện của bố ta. Ngươi tấn công, nhưng chị ta dùng
dao thiên thần đuổi ngươi đi. Giờ ngươi nhớ ra ta chưa?” Im lặng một hồi lâu, rất rất lâu. Đôi mắt mèo của Magnus chú mục vào con quỷ. Giữa họ
đang có một sự đe doạ ngầm, thứ Will không đọc ra được. “Nói thật,” cuối cùng Magnus nói. “Hoặc chuyện với ngươi sẽ tệ lắm, Marbas ạ.”
Con quỷ quay sang nhìn Will. “Ngươi,” nó lưỡng lự nói. “Ngươi là thằng bé
đó. Con trai của Edmund Herondale.” Will hít một hơi. Anh đột nhiên thấy váng vất như thể sắp ngất. Anh bấm móng vào lòng bàn tay, mạch rách da
để cơn đau giữ đầu óc thanh tỉnh. “Ngươi nhớ.”
“Ta bị nhốt những hai mươi năm trong thứ đó,” Marbas gầm ghè. “Tất nhiên ta nhớ lúc được tự do chứ. Này đồ người thường ngu ngốc, nếu được thì hãy
tưởng tượng cảnh hàng bao nhiêu năm sống trong tăm tối, bóng đêm, không
có ánh sáng và không được nhúc nhích – rồi cái hộp mở ra. Và gương mặt
kẻ thả ngươi ngay trên tầm mắt ngươi.” “Ta không phải người giam cầm
ngươi…”
“Không. Kẻ đó là bố ngươi. Nhưng trong mắt ta ngươi rất giống hắn.” Con quỷ
cười khẩy. “Ta nhớ chị ngươi. Cô gái dũng cảm, dùng con dao nó chẳng
biết sử dụng để đuổi ta đi.” “Nhưng chị ấy cũng đuổi được ngươi. Vì thế
ngươi nguyền rủa bọn ta. Nguyền rủa ta. Ngươi nhớ không?”
Con quỷ cười khục khặc. “Tất cả những người ngươi yêu thương sẽ chết. Tình
yêu của họ sẽ là thứ giết chết họ. Cái chết có thể tới ngay tức khắc,
hoặc sau nhiều năm trời, nhưng ai yêu thương ngươi sẽ chết vì điều đó.
Và ta sẽ bắt đầu với nó.” Will thấy như mình đang hít lửa vào phổi. Cả
ngực anh nóng bỏng. “Đúng.”
Con quỷ nghiêng đầu. “Và ngươi triệu hồi ta để ôn chuyện cũ?” “Ta gọi
ngươi, đồ khốn nạn da xanh, để ngươi rút lại lời nguyền đó. Chị ta –
Ella – chết đêm đó. Ta rời bỏ gia đình để họ được bình an. Chuyện đã năm năm rồi. Quá đủ rồi!”
“Đừng hòng khơi gợi lòng thương hại của ta, đồ người thường,” Marbas nói. “Ta bị hành hạ hai mươi năm trong cái hộp đó. Có lẽ ngươi cũng phải chịu
đựng hai mươi năm. Hoặc hai trăm năm…” Cả cơ thể Will căng cứng. Trước
khi anh lao vào ngôi sao năm cánh, Magnus bình thản nói. “Ta thấy câu
chuyện này có gì đó kỳ quặc, Marbas à.”
Đôi mắt con quỷ hướng sang anh ta. “Chỗ nào?” ”Lúc một con quỷ được thả ra
khỏi Pyxis thường là lúc nó yếu nhất, vì nó đã bị bỏ đói suốt quãng thời gian bị giam cầm. Quá yếu không thể đưa ra một lời nguyền mạnh và nguy
hiểm như lời nguyền ngươi tuyên bố đã đặt lên Will.”
Con quỷ rít lên bằng thứ ngôn ngữ Will không biết, một trong nhiều ngôn ngữ quỷ không phổ biến, không phải tiếng Cthoni hay Purgati. Mắt Magnus
nheo lại. “Nhưng chị ấy chết,” Will nói. “Marbas nói chị tôi sẽ chết, và chị ấy chết thật. Ngay đêm đó.”
Đôi mắt Magnus vẫn nhìn thẳng vào mắt con quỷ. Một trận chiến ý chí đang
thầm diễn ra ngoài khả năng hiểu biết của Will. Cuối cùng Magnus dịu
giọng nói, “Ngươi thực lòng muốn bất tuân lệnh ta sao, Marbas? Ngươi
muốn chọc giận cha ta?” Marbas chửi thề, rồi quay sang Will. Mũi nó chun lại. “Thứ tạp chủng kia mới đúng. Lời nguyền không hề có. Chị ngươi
chết vì ta đâm ngòi vào nó.” Nó quất cái đuôi vàng, và Will nhớ đã thấy
Ella ngã ra đất vì cái đuôi đó, con dao rơi khỏi tay. “Ta không hề
nguyền rủa ngươi, Will Herondale.”
“Không,” Will khẽ nói. “Không, không thể nào.” Anh cảm giác như có một cơn bão
đang quần đảo trong đầu mình; anh nhớ Jem đã nói Bức tường đó đang sụp
đổ, và anh tưởng tượng ra cả một bức tường lớn bao quanh mình, đã cô lập mình trong nhiều năm bỗng sụp thành cát. Anh được tự do – và anh đơn
độc, gió buốt quất vào anh tựa dao đâm. “Không.” Giọng anh trầm, mãnh
liệt. “Magnus…” “Ngươi nói dối hả, Marbas?” Magnus quát. “Ngươi dám thề
trước Baal rằng ngươi đang nói thật không?”
“Ta thề,” Marbas nói, đôi mắt đỏ trợn lên. “Ta có nói dối thì được lợi gì
nào?” Will khuỵu xuống. Tay anh ôm bụng như thể muốn ngăn nội tạng đổ ra ngoài. Năm năm, anh nghĩ, Năm năm phí phạm. Anh đã nghe tiếng người nhà mình gào thét, dộng cửa Học Viện và anh bảo Charlotte đuổi họ đi. Họ
không hề biết nguyên do. Họ đã mất con trai và con gái chỉ trong vòng
vài ngày, và họ không được biết lý do. Còn những người khác – Henry,
Charlotte và Jem…và Tessa…và mọi việc anh đã làm…
Jem là tội lỗi lớn của anh. “Will nói đúng,” Magnus nói. “Marbas, ngươi là đồ khốn nạn da xanh. Chết cháy đi!”
Will liếc thấy ngọn lửa đó sọc liếm lên tận trần nhà; Marbas gào thét, tiếng rú rít đau đớn của nó kết thúc nhanh hệt như lúc bắt đầu. Mùi quỷ cháy
tanh tưởi ngập khắp phòng. Nhưng Will vẫn quỳ đó, thở ra và hít vào từng hơi. Ôi Chúa ơi, ôi Chúa ơi, ôi Chúa ơi. Một đôi bàn tay dịu dàng đặt
lên vai anh. “Will,” Magnus nói và trong giọng không còn ý châm chọc,
chỉ có sự dịu dàng bất ngờ, “Will, tôi rất tiếc.”
“Mọi điều tôi làm,” Will nói. Phổi anh có cảm giác như bị thiếu dưỡng khí.
“Mọi lời dối trá, những hành động đẩy tất cả ra xa mình, bỏ rơi gia đình mình, những điều kinh tởm tôi với nói với Tessa – đều phí phạm. Phí
phạm, và chỉ vì một lời nói dối mà tôi ngu ngốc tin vào.” “Hồi đó cậu
mới mười hai. Chị cậu chết. Marbas là thứ quỷ quyệt. Nó lừa được cả
những thầy pháp quyền năng, thì lừa một đứa trẻ chưa biết gì về Thế Giới Bóng Tối quả là dễ như bỡn.”
Will nhìn tay mình. “Cả đời tôi bị phá hỏng, chẳng còn gì…” “Cậu mới mười
bảy tuổi,” Magnus nói. “Cậu không thể hỏng cả cuộc đời mà cậu chưa sống
mấy. Cậu không hiểu thế này là sao hả, Will? Cậu dành năm năm để dỗ mình rằng không ai có thể yêu nổi cậu, vì nếu có thì họ đã chết rồi. Cậu cho rằng họ còn sống vì họ hờ hững với cậu. Nhưng cậu đã lầm. Charlotte,
Henry, Jem – gia đình cậu…”
Will hít một hơi sâu, và thở ra. Cơn bão trong đầu anh dần suy yếu. “Tessa,” anh nói.
“Ờ.” Giọng Magnus lại có tia hài hước. Will nhận ra pháp sư đang quỳ bên
mình. Mình đang ở trong nhà một người sói, Will nghĩ, được một pháp sư
an ủi, cách đám tro quỷ vài bước chân. Ai có thể tưởng tượng nổi chứ?
“Tôi không thể an ủi cậu rằng Tessa cũng thấy thế. Nếu cậu không nhận ra thì tôi xin nói cho cậu biết: cô ấy rất độc lập quyết đoán đấy nhé.
Nhưng cậu có cơ hội giành được tình yêu của cô ấy ngang với bất kỳ người đàn ông nào, Will ạ, và đó không phải điều cậu muốn sao?” Anh ta vỗ vai Will và rút tay, đứng dậy; cái bóng gầy của anh ta phủ trên Will. “Nếu
nói thế này có an ủi được cậu chút gì, Will, thì từ cảnh tôi thấy ngoài
ban công, tôi tin cô ấy cũng khá thích cậu.” Magnus nhìn Will đi ra cổng nhà. Tới cổng, Will dừng lại, tay đặt lên chốt như ngại ngần bắt đầu
một hành trình dài gian khó. Mặt trăng ló ra từ sau đám mây và toả chiếu mái tóc đen dày, cùng bàn tay trắng xanh cùa chàng trai kia.
“Tôi tò mò quá,” Woolsey nói, xuất hiện đằng sau Magnus tại ngưỡng cửa. Ánh
sáng ấm áp của ngôi nhà nhuộm mái tóc vàng sậm của Woolsey sang vàng
nhạt. Trông anh ta như vừa ngủ dậy. “Nếu tôi không hiểu rõ anh mấy, tôi
sẽ nghĩ anh thích chàng trai đó.” “Hiểu rõ trong phương diện nào hả
Woolsey?” Magnus vừa quan sát Will vừa lơ đãng hỏi. Ánh sáng ánh lên từ
sông Thames phía sau Nephilim kia.
“Cậu ấy là Thợ Săn Bóng Tối,” Woolsey nói. “Và anh thì chẳng bao giờ thích
bọn họ. Cậu ta trả cho anh bao nhiêu tiền để anh triệu hồi Marbas thế?”
“Chẳng đồng nào,” Magnus nói và giờ anh chẳng thấy gì, không thấy dòng
sông, không thấy Will, chỉ thấy một loạt ký ức – những đôi mắt, gương
mặt đã phai nhạt thành ký ức, những tình yêu anh đã không còn có thể đặt mặt chỉ tên. “Cậu ấy giúp tôi. Một chuyện mà chính cậu ấy còn chẳng
nhớ.”
“Cậu ấy
rất đẹp trai,” Woolsey nói. “Theo tiêu chuẩn con người.” “Cậu ấy bị tổn
thương sâu sắc,” Magnus nói. “Giống như một cái bình đẹp bị vỡ. Chỉ có
may mắn và đôi tay khéo léo mới có thể gắn nó lại như xưa.”
“Hoặc phép thuật.” “Tôi đã làm những gì có thể,” Magnus nói khẽ khi Will cuối cùng cũng rút chốt và mở cổng. Will bước ra đường Walk.
“Trông cậu ấy không vui lắm,” Woolsey nhận xét. “Dù anh đã làm gì cho cậu ấy…” “Lúc này câu ấy còn choáng váng lắm,” Magnus nói. “Cậu ấy giữ một niềm
tin suốt năm năm, và giờ cậu ấy nhận ra suốt quãng thời gian đó, cậu ấy
nhìn thế giới qua một cỗ máy hỏng – rằng mọi thứ cậu ấy hi sinh nhân
danh điều cậu ấy tưởng là tốt và cao thượng hoá ra là bỏ phí, và cậu ấy
chỉ làm tổn thương mọi người cậu ấy yêu thương.”
“Lạy Chúa lòng lành,” Woolsey nói. “Anh chắc đã giúp cậu ấy chứ?” Will bước
qua cổng, và nó đóng lại. “Khá chắc,” Magnus nói. “Thà sống với sự thật
còn hơn sống với giả dối. Và giả dối có thể sẽ khiến cậu ấy mãi cô độc.
Cậu ấy có thể gần như chẳng có gì suốt năm năm, nhưng giờ cậu ấy có thể
có tất cả. Một chàng trai thế kia…”
Woolsey cười khúc khích. “Dù cậu ấy đã trao lòng mình cho người khác,” Magnus
nói. “Có lẽ vậy là tốt nhất. Giờ cậu ấy cần yêu và được yêu. Một chàng
trai trẻ như vậy mà có một cuộc đời không hề yên ả. Tôi chỉ mong cô ấy
hiểu.”
Kể cả từ khoảng cách này Magnus cũng thấy Will hít một hơi sâu, ưỡn thẳng lưng,
bước xuống đường Walk. Và – Magnus khá chắc mình không tưởng tượng ra –
hình như cậu ấy còn hơi nhún nhảy. “Anh không thể cứu mọi con chim gãy
cánh,” Woolsey nói, dựa vào tường và khoanh tay. “Kể cả một con chim đẹp mã.”
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT