Ngạc nhiên thay, người mở cửa không phải một người hầu nào, mà lại là Woolsey Scott, với mái tóc vàng rối ngắn tới vai. Anh ta mặc áo choàng vải gấm màu xanh sẫm để hở ra bộ ngực trần và cái quần sẫm màu, và đeo kính độc tròng viền vàng. Scott đang cầm tẩu ở tay trái, và trong lúc nhàn nhã quan sát Will, anh ta thở ra một hơi khói mùi ngòn ngọt, nhưng đủ làm người khác ho hắng. “Cuối cùng cũng chịu tới thú nhận yêu tôi hả?” Anh ta hỏi Will. “Tôi rất thích những tuyên bố đường đột lúc nửa đêm.” Anh ta dựa vào khung cửa và vung vẩy bàn tay toàn nhẫn là nhẫn. “Thôi nào, có gì thì nói đi chứ!”

Will không biết nói sao. Thường anh ít khi rơi vào tình thế này, và anh buộc phải thừa nhận mình không thích tí nào. “Thôi, tha cho cậu ấy đi, Woolsey,” một giọng quen thuộc vọng ra từ trong nhà – Magnus, đang rảo bước trên hành lang. Anh ta đang vừa đi vừa cài cúc cổ tay áo, còn mái tóc đen thì rối bù. “Tôi đã báo trước là Will sẽ ghé qua mà.”

Will nhìn từ Magnus sang Woolsey. Magnus để chân trần; anh chàng sói kia cũng vậy. Woolsey đeo một sợi dây chuyền vàng lấp lánh trên cổ. Trên đó có một mặt dây chuyền ghi Beati Bellicosi, “Phúc lành cho các chiến binh,” bên trên hình bàn chân sói. Scott nhận thấy Will đang nhìn nó, và mỉm cười. “Thích cái cậu thấy chứ?” Anh ta nói. “Woolsey,” Magnus nói.

“Lá thư anh gửi có liên quan tới việc triệu hồi quỷ, đúng không?” Will nhìn Magnus và hỏi: “Không phải anh…vô cớ gọi tôi đấy chứ?” Magnus lắc cái đầu rối bù, “Không. Đây là chuyện công việc. Woolsey tử tế cho tôi ở cùng trong lúc tôi quyết định xem nên làm gì tiếp theo.”

“Theo tôi là chúng ta nên tới Rome,” Scott nói. “Tôi thích Rome.” “Tuỳ anh, nhưng cho tôi mượn một phòng trước đã. Tốt nhất là phòng nào có ít hoặc không có đồ đạc gì ấy.”

Scott tháo cái kính độc tròng xuống và nhìn Magnus. “Anh định làm gì trong phòng đó?” Đấy không đơn thuần là một câu hỏi. “Triệu hồi quỷ Marbas,” Magnus nói và cười toét miệng.

Scott sặc khói. “Tôi đoán vậy mọi ý tưởng về một buổi tối ra trò của chúng ta…” “Woolsey.” Magnus vuốt mái tóc đen cứng quèo. “Tôi không muốn gây chuyện, nhưng anh nợ tôi. Nhớ vụ Hamburg năm 1863 chứ?”

Scott giơ tay lên trời. “Ồ, được thôi. Anh có thể dùng phòng anh tôi. Không ai dùng phòng đó kể từ ngày anh ấy mất. Cứ tự nhiên nhé. Tôi sẽ ngồi tại phòng khách nhâm nhi một ly rượu sherry và nghiền ngẫm vài bản khắc gỗ có nội dung không đơn giản chút nào vừa đặt mua từ Romania về.” Đoạn, anh ta quay gót bước xuôi hành lang. Magnus ra hiệu cho Will vào, và anh sung sướng bước vào trong ngôi nhà ấm áp. Vì ở đây không có người hầu, anh cởi cái áo khoác lông cừu vắt lên tay kệ cho Magnus tò mò nhìn. “Will,” anh ta gọi. “Tôi thấy cậu không bỏ phí chút thời gian nào sau khi nhận được thư của tôi. Tôi cứ tưởng ngày mai cậu mới tới.”

“Anh biết chuyện này có ý nghĩa thế nào với tôi mà,” Will nói. “Anh nghĩ tôi sẽ chần chừ sao?” Magnus nhìn khắp gương mặt Will. “Cậu đã sẵn sàng,” anh nói, “đón nhận khả năng vụ này bất thành, khả năng con quỷ được gọi đến không đúng con cậu cần, hay việc triệu hồi không thành công chưa?”

Will hồi lâu không nhúc nhích. Anh nhìn thấy gương mặt mình phản chiếu lên chiếc gương bên cửa. Anh hoảng hốt khi thấy toàn bộ cảm xúc lồ lộ trên mặt – như thể không còn bức tường nào chắn giữa thế giới này và khát vọng trong tim anh. “Không,” anh nói. “Tôi chưa sẵn sàng.” Magnus lắc đầu. “Will…” Anh ta thở dài. “Đi cùng tôi.”

Anh xoay người uyển chuyển như mèo và đi theo hành lang rồi lên cái cầu thang gỗ. Will đi theo, lên cái cầu thang tối om trải thảm Ba Tư dày, khiến tiếng bước chân anh nhẹ đi nhiều. Đặt trong các hốc tường là những bức tượng cẩm thạch bóng loáng tạo hình những cơ thể cuốn lấy nhau. Will vội nhìn lảng đi, rồi lại hé nhìn lại. Magnus cũng đâu có để ý xem Will đang làm gì, và anh thật lòng chưa từng tưởng tượng hai con người có thể vào tư thế như vậy, và trông chúng chẳng nghệ thuật chút nào. Họ tới tầng hai, và Magnus đi theo hành lang, vừa đi vừa mở các cánh cửa và lầm bầm gì đó. Cuối cùng, cũng tìm được đúng phòng, anh ta mở cửa và ra hiệu cho Will theo vào.

Phòng người anh quá cố của Woolsey Scott tối tăm, và lạnh lẽo, không khí ám mùi bụi. Theo thói quen, Will lục tìm đá phù thuỷ, nhưng Magnus phẩy tay ngăn anh lại, và ngọn lửa xanh loé lên trên bàn tay anh ta. Lò sưởi đột ngột cháy lên, chiếu sáng căn phòng. Nó có đồ nội thất, dù tất cả đều được phủ vải trắng – giường, tủ quần áo và tủ kéo. Khi Magnus sải bước đi qua phòng, xắn tay áo và vung tay, các món đồ bắt đầu từ giữa phòng trượt ra ngoài. Giường quay tròn và áp vào tường; ghế, tủ và bồn rửa mặt bay hết vào góc phòng. Will huýt sáo. Magnus cười. “Dễ lấy le với cậu thật,” Magnus nói, dù anh ta có vẻ hơi hụt hơi. Magnus quỳ giữa phòng giờ đã trống trải và vẽ vội một vòng tròn sao năm cánh. Ở mỗi góc của biểu tượng ma thuật, anh vẽ một chữ rune, nhưng không phải những chữ trong Sách Xám. Magnus giơ tay trên ngôi sao; anh ta bắt đầu lầm rầm tụng niệm, và cắt cổ tay, để máu chảy thành dòng xuống giữa ngôi sao. Will căng thẳng khi máu chạm sàn và bắt đầu cháy lên một ngọn lửa xanh lam quái đản. Magnus lùi khỏi ngôi sao năm cánh, miệng vẫn lầm rầm tụng niệm, cho tay vào túi và lấy ra cái răng quỷ. Trong lúc Will quan sát, Magnus ném nó vào ngọn lửa đang rừng rực cháy giữa ngôi sao.

Chẳng có gì xảy ra. Rồi, từ giữa ngọn lửa đang cháy, một hình hài đen đúa xuất hiện. Magnus ngừng tụng niệm; anh ta đứng đó, đôi mắt một mí chăm chú quan sát ngôi sao năm cánh và diễn biến trong đó, vết thương trên cổ tay anh ta lành nhanh chóng. Căn phòng im phăng phắc, chỉ trừ tiếng lửa cháy lách tách và tiếng thở dốc của Will, ong ong trong tai anh, và cái bóng đen kia dần dần lớn lên – hợp khối, định hình thành sinh vật khá quen mắt. Đó là con quỷ da xanh đã tới bữa tiệc, nhưng giờ nó không mặc bộ tuxedo nữa. Váy xanh xếp lớp trên người nó, còn cái đuôi dài màu vàng có ngòi ở cuối đuôi đang vung vẩy. Con quỷ nhìn từ Magnus sang Will, đôi mắt đỏ quạch nheo lại.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play