Trong Đại Thư Viện, đèn phù thủy đang chập chờn
chớp tắt như một ngọn nến hấp háy trên giá đỡ, dù Tessa biết đó chỉ là
cô tưởng tượng ra mà thôi. Đèn phù thủy, không giống lửa hay đèn khí
đốt, có vẻ không bao giờ ngừng sáng hay có thể lụi tàn. Thế nhưng mắt cô thì đã bắt đầu mỏi, và nhìn vẻ mặt những người còn lại, cô biết mình
không phải là người duy nhất thấm mệt. Tất cả đang quây quần bên một
chiếc bàn dài, với Charlotte ngồi đầu bàn, Henry bên phải Tessa, tiếp đó là Will và Jem. Chỉ có mình Tessamine là tách ra xa hẳn. Còn trên mặt
bàn thôi thì đủ loại văn kiện giấy tờ - báo chí rồi sách cũ, những cuộn
giấy da dê kín đặc những con chữ viết tay loằng ngoằng, rồi cả bảng phả
hệ của rất nhiều dòng họ Mortmain, lịch sử ngành chế tạo người máy, liên tu bất tận đủ loại sách về phép ràng buộc và triệu hồi, mọi báo cáo về
câu lạc bộ Xứ Quỷ mà hội Tu Huynh Câm lấy ra được từ kho lưu trữ văn
kiện của họ.
Tessa được giao nhiệm vụ đọc báo, tìm các mẫu tin về Mortmain cũng như công
ty vận tải đường biển của ông ta, và mắt cô bắt đầu mờ đi, chữ nghĩa mặc sức nhảy nhót trên các trang giấy. Cô nhẹ nhõm hẳn khi Jessamine vừa
đẩy cuốn sách – Bàn về những cỗ máy ma thuật – sang bên, vừa lên tiếng
cắt ngang sự im lặng, “Charlotte, em nghĩ chúng ta đang lãng phí thời
gian.” Charlotte chau mày ngước lên, “Jessamine, nếu không muốn, em
không cần ngồi lại đây. Chị phải nói thế này: Không ai trong những người ngồi đây nghĩ rằng em sẽ giúp, và vì em chẳng mấy khi có hứng thú tìm
tòi nghiên cứu, nên chị không thể không băn khoăn liệu em có biết mình
phải tìm gì không. Nếu chị đưa cho em hai câu thần chú, em có biết đâu
là thần chú ràng buộc và đâu là thần chú triệu hồi không?”
Tessa không thể không ngạc nhiên. Charlotte chẳng mấy khi khắt khe với ai
trong số họ. “Em muốn giúp mà,” Jessie hờn dỗi. “Những thứ máy móc của
Mortmain suýt giết chết em. Em muốn ông bị bắt và bị trừng phạt.” “Không phải.” Will mở một cuộn giấy da dê cũ tới độ kêu sột soạt, và nheo mắt
nhìn từng kí tự đen thẫm trên giấy: “Em muốn anh trai Tessa bị bắt và bị trừng phạt, vì đã khiến em tưởng anh ta yêu em trong khi thật ra không
phải như vậy.”
Jessamine đỏ mặt. “Không phải. Ý em là… hừ! Charlotte, Will bắt nạt em!” “Và mặt
trời mọc ở đằng đông,” Jem nói, chẳng rõ với một ai.
“Em không muốn bị đuổi cổ khỏi Học Viện vì không tìm ra Ông Chủ,” Jessamine nói tiếp. “Thế khó hiểu lắm sao?” “Em sẽ không bị tống cổ khỏi Học
Viện. Người phải ra đi sẽ là Charlotte. Anh chắc nhà Lightwood sẽ để em ở lại. Còn Benedict có tới hai cậu con trai đã đến tuổi lập gia thất. Em
nên mừng mới đúng.” Will bảo.
Jessamine nhăn nhó. “Họ là Thợ Săn Bóng Tối. Anh làm như em sẽ kết hôn với Nephilim ấy.” “Jessamine, em là Nephilim đấy nhé.”
Trước khi Jessamine kịp đáp trả, cửa thư viện bật mở và Sophie cúi đầu bước
vào. Chị nói nhỏ với Charlotte vừa đứng lên. “Tu Huynh Enoch đã tới,”
Charlotte thông báo cho cả nhóm. “Chị phải tiếp chuyện anh ấy. Will,
Jessamine, cố đừng giết nhau khi vắng mặt chị. Henry, nếu anh có thể…”
Giọng chị nhỏ đi. Henry đang chú tâm đọc một cuốn sách – Chuyên khảo về
những cỗ máy cơ khí xuất chúng của Alec-Jazari – và không hề để ý tới
chuyện quanh mình. Charlotte giơ tay lên trời và rời phòng cùng Sophie.
Ngay khi cửa khép lại sau lưng Charlotte, Jessamine lườm Will một cái rõ
độc. “Nếu anh nghĩ em không có kinh nghiệm giúp người, vậy sao bạn ấy ở
đây?” Cô nàng chỉ Tessa. “Em không muốn bất lịch sự, nhưng anh nghĩ cô
ấy phân biệt được thần chú ràng buộc và thần chú triệu hồi à?” Cô nàng
nhìn Tessa. “Này, bồ làm được không? Mà nói mới nhớ, Will, anh chẳng mấy khi tập trung nghe giảng, thế sao anh phân biệt được thần chú ràng buộc và công thức làm bánh soufflé chứ?” Will ngả người ra ghế và mơ màng
nói. “Ta không phải đồ dở hơi; chừng nào gió còn thổi từ phương nam,
chừng đó ta còn phân biệt được đâu là diều hâu và đâu là cưa tay.”
“Jessamine, Tessa có lòng tốt muốn giúp, mà chúng ta lại đang thiếu người,” Jem
nghiêm túc nói. “Will, thôi trích dẫn Hamlet đi. Henry…” Anh hắng giọng. “HENRY.” Henry ngước lên và chớp mắt. “Sao thế, vợ?” Anh lại chớp mắt
và nhìn quanh. “Charlotte đâu rồi?”
“Chị ấy vừa đi nói chuyện với Tu Huynh Câm,” Jem có vẻ không giận vì bị
Henry nhầm là vợ mình. “Mà, tôi e quan điểm của tôi nghiêng về phía
Jessamine hơn.” “Vậy là mặt trời mọc đằng tây rồi,” Will, có vẻ đã nghe
thấy lời nhận xét lúc trước của Jem, nói.
“Nhưng vì sao?” Tessa hỏi. “Giờ chúng ta đâu thể bỏ cuộc. Thế chẳng khác nào
dâng Học Viện đến tay lão Benedict Lightwood xấu tính.” “Anh không nói
là chúng ta đừng làm gì, em hiểu mà. Chúng ta đang cố gắng truy xét xem
Mortmain định làm gì. Chúng ta đang cố tiên liệu tương lai, chứ không
phải tìm hiểu quá khứ.”
“Chúng ta đã biết về quá khứ và kế hoạch của Mortmain.” Will chỉ đống báo chí. “Sinh ra ở Devon, từng là bác sĩ trên tàu biển, trở thành một thương
lái giàu có, rồi dính dáng tới ma thuật, và giờ đang lên kế hoạch thống
trị thế giới bằng một đội quân người máy đông đảo. Không phải một câu
chuyện kinh điển về một chàng trai trẻ kiên gan bền chí…” “Em nhớ hình
như ông ta chưa từng đề cập đến thống trị thế giới thì phải,” Tessa ngắt lời. “Chỉ thống trị đế quốc Anh thôi.”
“Sao em cứ nghe thế nào hiểu thế ấy thế?” Will bảo. “Ý anh là, chúng ta đã
biết gốc gác của Mortmain. Mà chúng ta thấy tiểu sử của ông ta chẳng có
gì hay ho cũng khó có thể là lỗi của chúng ta…” Anh ngừng lại. “À.” “À
gì?” Jessamine hỏi, nhăn nhó nhìn từ Will sang Jem. “này nhé, cách hai
anh chơi trò từ ánh mắt tới trái tim khiến em rùng mình đó.”
“À.” Will nói. “Jem chỉ đang nghĩ, và anh định đồng ý, rằng chuyện cuộc đời
Mortmain quá đơn giản, nhảm nhí. Trong đó có thật có giả nhưng có vẻ
không thông tin nào ở đây giúp được chúng ta. Đây chỉ là những chuyện
ông ta vẽ lên để báo chí in ra. Hơn nữa, chúng ta cũng chẳng quan tâm
ông ta có bao nhiêu tàu bè; cái chúng ta muốn biết là ông ta học ma
thuật từ đâu và từ ai.” “Và vì sao ông ta thù ghét Thợ Săn Bóng Tối,”
Tessa nói.
Đôi
mắt xanh của Will lười nhác chuyển sang cô. “Đó có thật là thù ghét
không?” Anh nói. “Anh đoán đơn giản là ông ta thèm được thống trị. Dẹp
bỏ được chúng ta, lại có cả một quân đội người máy bên mình, ông ta làm
bá chủ ở đâu mà chẳng được.” Tessa lắc đầu. “Không, tham vọng của ông ta còn lớn hơn thế. Khó giải thích lắm, nhưng… ông ta ghét Nephilim. Mối
thù hằn này liên quan tới chuyện đời tư của ông ta. Và liên quan tới cái đồng hồ đó. Em có cảm giác.. ông ta muốn trả thù vì một nỗi đau khổ hay lỗi lầm gì đó chúng ta gây ra cho ông ta.”
“Bồi hoàn,” Jem đột ngột nói và đặt cây bút đang cầm xuống. Will bối rối
nhìn anh. “Chúng ta đang chơi trò gì à? Buột miệng nói bất cứ cụm từ nào nghĩ trong đầu chăng? Thế thì tôi đang nghĩ tới ‘chứng sợ đầu gối’.
Người bệnh sợ đầu gối không vì nguyên do gì.”
“Thế cụm từ nào để chỉ chứng bực đồ hâm cực kỳ có lý do hả?” Jessamine hỏi.
“Mục hồ sơ lưu trữ đơn yêu cầu bồi hoàn trong kho văn kiện,” Jem lờ cả
hai. “Hôm qua Quan Chấp Chính có đề cập tới chuyện đó, và nó cứ luẩn
quẩn trong đầu tôi mãi. Chúng ta chưa từng tìm kiếm trong mục đó.”
“Bồi hoàn gì?” Tessa hỏi. “Khi một cư dân Thế Giới Ngầm, hoặc người phàm,
tuyên bố nhưng không đưa được bằng chứng rằng có một Thợ Săn Bóng Tối đã phạm Luật và gây tổn hại cho người này, Thế Giới Ngầm có quyền khiếu
nại lên Ủy ban Bồi hoàn. Sẽ có một phiên toà xét xử và Thế Giới Ngầm sẽ
được trả một khoản, tùy thuộc vào họ chứng minh được bao nhiêu phần sự
thật trong lời nói của mình.”
“Tìm kiếm trong mục đó nghe có vẻ ngu ngốc,” Will nói. “Tôi không nghĩ
Mortmain sẽ đệ đơn khiếu nại Thợ Săn Bóng Tối thông qua các kênh chính
thức. “Tôi rất lấy làm thất vọng vì Thợ Săn Bóng Tối không chấp nhận
chết chùm khi tôi muốn. Đề nghị được bồi hoàn. Xin hãy gửi ngân phiếu
tới A. Mortmain, số 18 đường Kingsington…” “Cợt nhả vừa phải thôi,” Jem
bảo. “Có lẽ hồi xưa ông ta không ghét Thợ Săn Bóng Tối. Có lẽ từng có
thời ông ta thật sự muốn đòi bồi hoàn từ cơ quan chính thức nhưng không
thành công. Chúng ta tìm kiếm thì có hại gì nào? Cùng lắm thì chúng ta
ra về tay trắng, mà tối nay chúng ta cũng có thu được kết quả gì đâu.”
Anh đứng dậy, vuốt mái tóc bạc. “Tôi sẽ tới gặp Charlotte trước khi Tu
Huynh Enoch ra về và nhờ chị ấy bảo Tu Huynh Câm kiểm tra kho văn
kiện.”
Tessa
đứng dậy. Cô không thích phải ở lại thư viện với Will và Jessamine, hai
kẻ cứ hở là như chó với mèo. Tất nhiên Henry cũng ở đây, nhưng anh có vẻ như là đang dồn toàn bộ tâm trí vào đống sách vở và chẳng thèm để tâm
tới mọi sự. Ở cạnh Will gần như luôn khiến cô khó chịu; chỉ khi có Jem ở bên cô còn chịu được Will. Không hiểu vì sao Jem có thể dẹp bỏ cái kiểu mồm mép sắc lẹm của Will và khiến Will gần giống người. “Em sẽ đi với
Jem,” cô nói. “Đằng nào em cũng có…có vài chuyện muốn nói với
Charlotte.” Jem có vẻ ngạc nhiên nhưng hài lòng; Will nhìn hai người và
vuốt tóc. “Dạo này chúng ta cứ như đang sống giữa đám sách mục ấy nhỉ,”
anh tuyên bố. “Đôi mắt đẹp của tôi đã mỏi và tôi bị giấy cứa cho mấy
nhát rồi. Thấy không?” Anh xòe tay. “Tôi sẽ đi dạo.”
Tessa buột miệng. “Có lẽ anh nên dùng iratze đi.” Anh lườm cô. Đôi mắt anh
đẹp thật. “Tessa, em luôn biết cách giúp người khác đấy.”
Cô lườm lại cũng chẳng kém. “Em luôn muốn giúp người khác thôi.” Jem đặt
tay lên vai cô, giọng tỏ ý quan tâm. “Tessa, Will. Anh không nghĩ…”
Nhưng Will đã đi mất, cầm cái áo và giậm chân thình thịch rời khỏi thư viện,
và đóng sầm cửa cái rầm. Jessamine ngồi lại ghế và nheo đôi mắt nâu.
“Hay thật đấy.”
Tay Tessa run run khi vén một lọn tóc ra sau tai. Cô ghét bị Will tác động. Ghét lắm. Cô hiểu quá rõ rồi cơ mà. Cô thừa biết anh nghĩ gì về mình.
Rằng cô chẳng là gì; chẳng đáng một cắc. Nhưng hễ nhìn thấy anh, lòng cô lại run lên cảm giác đan xen giữa căm ghét và chờ mong. Cô có cảm giác
mình bị nhiễm độc máu và chỉ Jem mới là thuốc giải. Chỉ có anh mới cho
cô cảm giác thăng bằng vững vàng. “Đi nào.” Jem cầm nhẹ tay cô. Một quý
ông thường sẽ không có hành động động chạm tới một quý cô giữa chốn đông người, nhưng đây là Học Viện và mọi người thân mật với nhau hơn so với
đám người phàm ngoài kia. Khi cô quay lại nhìn anh, anh mỉm cười. Jem
cười bao giờ cũng thật lòng, vì thế nên đôi mắt, trái tim và cả con
người anh dường như đều đang cười. “Chúng ta sẽ tìm Charlotte.”
“Và em nên làm gì khi hai người đi đây?” Jessamine bực bội hỏi khi Tessa và Jem ra tới cửa. Jem ngoái nhìn. “Em chịu khó đánh thức Henry vậy. Có vẻ anh ấy lại ngủ mơ và ăn giấy rồi, và em thừa biết Charlotte ghét vụ đó
thế nào mà.”
“Ôi, chán chết,” Jessamine thở dài thườn thượt. “Sao em toàn phải lãnh mấy
nhiệm vụ ngu ngốc vậy chứ?” “Vì em không muốn làm việc nghiêm túc,” Jem
nói bằng giọng châm biếm rõ rệt nhất Tessa từng nghe thấy từ anh. Không
ai để ý tới chuyện cô nàng lạnh lùng nhìn theo họ khi họ rời thư viện.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT