Sáng ra, khi xuống nhà ăn điểm tâm, Tessa ngạc
nhiên khi không thấy Will. Cô không nhận ra mình đã mong Will trở về từ
hồi đêm qua, và giờ cô sững lại ngay tại ngưỡng cửa, nhìn một lượt bàn
ăn như thể mong sẽ vô tình bắt gặp anh. Mãi tới khi ánh mắt cô dừng lại ở Jem, và anh đáp lại bằng vẻ u ê lo lắng, cô mới biết đôi mắt không hề
lừa mình. Will vẫn không tăm hơi. “Ồ, xin hai người thôi cho, anh ấy sẽ
về thôi,” Jessamine bực bội nói và động tách trà xuống đĩa. “Thế nào anh ta cũng bò về nhà. Nhìn hai người đi. Trông hai người như mất mất con
cún cưng vậy.”
Tessa lén nhìn Jem tỏ ý xin lỗi khi ngồi xuống ghế đối diện anh và với lấy
một lát bánh mì. Henry cũng vắng mặt; Charlotte ngồi ở ghế đầu bàn, dù
chị cố gắng không để lộ vẻ căng thẳng cùng lo âu., nhưng không thành.
“Dĩ nhiên,” chị nói. “Will có thể tự chăm lo cho mình.” “Chị có nghĩ anh ấy trở về Yorkshire rồi không?” Tessa hỏi. “Về để cảnh báo cho gia đình mình chăng?”
“Chị… không nghĩ vậy,” Charlotte đáp. “Will đã tránh mặt gia đình suốt nhiều
năm. Và cậu ấy nắm rõ Luật. Cậu ấy biết mình không được nói chuyện với
họ. Cậu ấy biết mình đã mất gì.” Ánh mắt chị thoáng dừng ở Jem đang
chuyên tâm nghịch cái đĩa trong tay. “Khi cậu ấy thấy Ceccily ở trang
viên, cậu ấy muốn nhào tới…” Jem nói.
“Lúc đó nóng đầu thôi,” Charlotte nói. “Nhưng cậu ấy đã cùng hai em về Luân
Đôn; chị chắc chắn rồi cậu ấy sẽ về Học Viện thôi. Cậu ấy biết em có cái cúc, Tessa. Cậu ấy sẽ muốn biết những chuyện Starkweather biết.” “Cũng
chẳng nhiều nhặn gì đâu ạ,” Tessa nói. Cô vẫn thấy cực kì có lỗi khi
không tìm được thêm thông tin hữu dụng nào từ các kí ức của
Starkweather. Cô đã cố gắng giải thích nhìn vào đầu óc một người mà bộ
não như bị mục ruỗng là thế nào, nhưng rất khó và giờ cô chủ yếu chỉ nhớ vẻ thất vọng trên mặt Charlotte khi chị nghe cô nói không thấy được gì
hữu dụng về trang viên Ravenscar. Cô đã kể lại toàn bộ kí ức của
Starkweather về vợ chồng Shade, và quả thật nếu cái chết của họ thúc đẩy mong muốn đòi lại công lí và báo thù của Mortmain, thì ước muốn đó hẳn
phải rất mãnh liệt. Cô không nói cho họ hay Starkweather đã choáng váng
thế nào khi thấy cô – cô vẫn chẳng hiểu chút nào và thấy dù sao đó cũng
là chuyện riêng tư.
“Nếu Will chọn ly khai Clave thì sao?” Tessa hỏi. “Anh ấy có về đó bảo vệ
gia đình mình không?” “Không.” Charlotte đáp và hình như chị hơi bực.
“Chị không nghĩ vậy.” Chị ấy sẽ nhớ Will lắm nếu anh bỏ đi, Tessa ngạc
nhiên nghĩ. Will xấu tính – thường thì chính Charlotte cũng khó chịu với anh – và Tessa đôi lúc quên mất thứ tình yêu mãi không đổi mà Charlotte dành cho những người chị chăm lo.
“Nhưng nếu họ gặp nguy…” Tessa tranh cãi, rồi im lặng khi Sophie vào phòng bê
theo một nồi lẩu và đặt xuống. Charlotte rạng rỡ hẳn khi thấy cô ấy.
“Tessa, Sophie, Jessamine,” chị nói. “Nhắc để các em khỏi quên này, sáng nay các em sẽ tập luyện cùng Gabriel và Gideon Lightwood.”
“Em không thể,” Jessamine nói ngay. “Vì sao không? Chị tưởng em hết đau đầu rồi…”
“Đúng, nhưng em không muốn nó trở lại, được chứ?” Jessamine vội vàng đứng lên. “Em muốn giúp chị hơn, Charlotte.” “Chị không cần em giúp viết thư cho
Ragnor Fell, Jessie. Chị muốn em tập tành cho ra hồn…”
“Nhưng trong thư viện chất cả tá thư phúc đáp của đám cư dân Thế Giới Ngầm
được chúng ta hỏi về chỗ ẩn náu của Mortmain,” Jessamine cãi. “Em muốn
giúp chị phân loại.” Charlotte thở dài. “Được rồi.” Chị quay sang Tessa
và Sophie. “Còn hai em không được nói gì với anh em Lightwood về
Yorkshire hay Will nhé. Chị không thể cấm họ lui tới Học Viện được. Giờ
tiếp tục luyện tập cũng là cách chứng tỏ chúng ta có lòng tin và tự tin. Các em phải hành xử như không có vấn đề gì. Các em làm được không?”
“Tất nhiên là được ạ, thưa cô Branwell,” Sophie đáp ngay. Mắt Sophie sáng và cô ấy đang mỉm cười. Tessa thầm thở dài, không chắc cảm xúc của mình
nên ra sao. Sophie sùng bái Charlotte, và sẽ làm tất cả cho vừa lòng
chị. Sophie cũng ghét Will và có vẻ không lo lắng gì khi anh vắng mặt.
Tessa nhìn Jem. Cô thấy bụng dạ trống rỗng, đau đớn vì không biết Will
đang ở đâu; cô tự hỏi anh có thấy vậy không. Vẻ mặt thường rất biểu cảm
của anh giờ bình tĩnh và khó hiểu, dù khi thấy ánh mắt cô, anh cười dịu
dàng, khích lệ. Jem là parabatai của Will, người anh em của Will; chắc
chắn nếu Will gặp vấn đề gì, Jem sẽ không giấu được – đúng không nhỉ? Từ bếp, giọng hát của Bridget líu lo vọng ra:
“Sao tôi có nhiều vướng bận còn anh được tự do Sao tôi phải yêu người không yêu tôi
Sao tôi sinh ra không có chút thiên khiếu Để rồi yêu người sẽ làm lòng tôi tan nát?”
Tessa đẩy ghế đứng dậy. “Chắc em nên đi thay đồ tập thôi.”
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT