Chiều hôm đó là buổi học thứ hai của Tessa và
Sophie với anh em Lightwood. Thay đồ đi săn, Tessa rời phòng và thấy
Sophie đợi sẵn ngoài hành lang. Cô ấy cũng mặc đồ tập, tóc búi gọn sau
đầu, và gương mặt đượm nét ủ ê.
“Sophie, sao thế?” Tessa hỏi, và chậm lại sóng bước với cô gái kia. “Trông chị
hơi bồn chồn thì phải.” “Ôi, nếu cô muốn biết…” Sophie hạ giọng. “Là
chuyện Bridget.”
“Bridget?” Kể từ hồi tới đây, cô gái Ireland kia dường như cả ngày chỉ lúi húi
trong bếp, không giống Cyril cứ lăng xăng đây đó trong nhà, làm những
việc vặt như Sophie. Ký ức cuối cùng của Tessa về Bridget là chị ta ngồi bên cạnh Gabriel Lightwood với con dao lăm lăm trong tay. Nghe tới đây
cô hơi thả lỏng một chút. “Chị ấy làm sao?” “Cô ấy chỉ…” Sophie thở dài
thườn thượt. “Cô ấy không hòa đồng lắm. Agatha là bạn tôi, nhưng
Bridget… cô biết đấy, gia nhân chúng tôi cũng thường tám chuyện với
nhau, nhưng Bridget lại không thế. Cyril thì thân thiện, nhưng Bridget
cứ ru rú trong bếp, eo éo hát đủ các thể loại tình ca Ireland. Tôi nghi
cô ấy đang hát một bài đấy.”
Họ còn cách cửa phòng rửa bát không xa; Sophie ra hiệu cho Tessa đi theo,
thế là họ cùng nhau rón rén tới gần và ngó vào trong. Phòng này khá
rộng, có cửa dẫn ra nhà bếp và phòng trữ đồ ăn. Trên tủ búp phê chất đầy đồ ăn dành cho bữa tối – cá và rau đã được rửa sạch và sơ chế. Bridget
đứng bên bồn rửa bát, tóc đỏ xoăn tít, bông xù vì hơi nước ẩm. Bridget
đang hát – Sophie đã đoán đúng. Giọng chị ta vang qua tiếng nước nghe
thanh ngọt. “Theo cha, nàng bước xuống lầu
Mẹ nàng chải giúp tóc vàng mượt xinh Chị Ann tiễn nàng ra sân
Anh John liền đỡ lên lưng ngựa hồng ‘Giờ em là phận cao sang
Anh đây là thứ dân đen thấp hèn. Những mong giây phút cuối cùng
Em dành anh một nụ hôn biệt từ.’ Nghe anh, nàng cúi xuống hôn
Nào ngờ dao đã cắm sâu ngực nàng.” Gương mặt Nate thoáng hiện trước mắt
Tessa, và cô rùng mình. Sophie, đang nhòm qua cô để nhìn vào trong, có
vẻ không nhận thấy. “Cô ấy toàn hát mấy bài như thế đấy,” Sophie thì
thào. “Toàn giết chóc với chẳng phản bội. Rồi đầu rơi máu chảy với chẳng đau khổ buồn thương. Nghe gớm chết.”
May mắn sao, tiếng Sophie vang lên giúp Tessa khỏi phải nghe đoạn kết.
Bridget chuyển sang lau khô bát đĩa và bắt đầu ngân nga một bài ca mới,
nghe còn ghê rợn hơn bài đầu. “Hỡi Edward ôi Edward
Sao kiếm của chàng đẫm máu nhường kia? Sao kiếm chàng toàn máu cùng me?
Và vì sao chàng đau lòng đến thế?” “Đủ rồi.” Sophie quay người và bắt đầu
vội vàng đi xuôi hành lang; Tessa theo sau. “Nhưng cô hiểu ý tôi chưa?
Bridget là một con bệnh, và tôi thấy rất tệ khi phải ở chung phòng với
cô ấy. Dù ngày hay là đêm, cô ấy đều không hề nói một tiếng nào, chỉ
toàn rên với rỉ…”
“Chị ở cùng phòng với chị ấy? Tessa kinh ngạc. “Nhưng Học Viện có nhiều
phòng như thế…” “Dành cho Thợ Săn Bóng Tối tới thăm thôi,” Sophie nói,
“chứ không phải cho gia nhân.” Cô ấy nói đều đều, như thể chưa từng thắc mắc hay phàn nàn về chuyện có cả tá phòng rộng thênh thang không người
ở, ấy vậy mà cô ấy phải ở chung phòng với Bridget, ca nương chuyên hát
tử khúc.
“Tôi
sẽ nói chuyện với Charlotte…” Tessa mở lời. “Ôi, đừng. Cô đừng nói.” Họ
đã tới cửa phòng tập. Sophie lo lắng nói. “Tôi không muốn cô chủ nghĩ
tôi đang ta thán về những gia nhân khác. Tôi thật sự không muốn thế,
thưa cô Tessa.”
Tessa định trấn an Sophie rằng cô sẽ không nói gì với Charlotte nếu cô gái
kia không muốn thì nghe thấy những tiếng tranh cãi vang từ bên kia cửa
phòng tập. Ra hiệu cho Sophie yên lặng, cô căng tai ra nghe. Chắc chắn
đó là giọng của anh em Lightwood. Cô nhận ra giọng trầm hơn và khàn hơn
của Gideon khi anh ta nói. “Rồi sẽ đến lúc xác định, Gabriel. Em thừa
hiểu mà. Vấn đề là chúng ta chọn đứng ở đâu khi việc đó tới.”
Gabriel đáp, giọng căng thẳng. “Dĩ nhiên chúng ta đứng về phía bố rồi. Còn ở
phe nào khác nữa?” Một khoảng dừng. Rồi, “Em không biết toàn bộ về ông
ấy đâu, Gabriel. Em không biết toàn bộ những việc ông ấy làm.”
“Em biết chúng ta là người nhà Lightwood và ông ấy là bố chúng ta. Em biết
ông ấy đã chắc mẩm mình sẽ điều hành Học Viện khi Granville Fairchild
qua đời…” “Có lẽ Quan Chấp Chính hiểu bố rõ hơn em. Và hiểu rõ Charlotte Branwell nữa. Cô ấy không ngốc như em nghĩ đâu.”
“Thật sao?” Giọng Gabriel tỏ ý khinh bỉ. “Để chúng ta tới dạy mấy cô gái vàng ngọc của cô ta mà không ngốc hả? Cô ta không nghĩ chúng ta đang thám
thính cho bố à?” Sophie và Tessa tròn mắt nhìn nhau.
“Cô ấy chấp nhận vì bị Quan Chấp Chính ép. Hơn nữa, chúng ta được người đón tại cửa, đưa tới phòng này, rồi lại đưa ra. Mà cô Collins và cô Gray
lại chẳng biết chuyện gì quan trọng. Vậy em nghĩ sự hiện diện của chúng
ta có thể gây hại gì nào?” Tiếp theo là khoảng im lặng mà Tessa gần như
có thể nghe ra sự hờn dỗi của Gabriel. Cuối cùng anh ta nói, “Nếu anh
ghét bố vậy, sao anh còn từ Tây Ban Nha về?”
Gideon đáp, có vẻ buồn bã, “Anh về là vì em…” Sophie và Tessa đã tì vào cửa,
tai áp vào thếp gỗ. Đúng lúc đó cửa bị đẩy mở. Cả hai vội vàng đứng
thẳng, Tessa mong gương mặt hai người không biểu lộ ra dấu hiệu gì cho
thấy cả hai vừa nghe lỏm.
Gabriel và Gideon đang đứng ở vùng sáng giữa phòng, mặt đối mặt. Tessa nhận ra
điều lúc trước cô không để ý: Gabriel, dù là em, nhưng lại cao nhỉnh hơn Gideon vài phân. Gideon cơ bắp hơn, vai rộng hơn. Anh lùa tay vào mái
tóc màu vàng cát, gật đầu chiếu lệ với hai cô gái khi thấy họ ở ngưỡng
cửa. “Xin chào.” Gabriel Lightwood đi tới gặp họ. Tessa thấy anh ta quả
là cao, vì cô phải nghển cổ ngước nhìn. Với một cô gái cao như cô, cô
không thường phải ngửa cổ nhìn nam giới, dù cả Will và Jem đều cao hơn
cô.
“Tiếc thay
cô Lovelace vẫn vắng mặt nhỉ?” Anh ta hỏi mà chẳng thèm chào. Gương mặt
anh ta bình tĩnh, dấu hiệu duy nhất của cơn giận ban nãy là mạch ngay
dưới chữ rune Dũng cảm trong Chiến đấu trên cổ đang đập rộn. “Cô ấy hãy
còn đau đầu,” Tessa nói, và đi theo anh ta vào phòng tập. “Chúng tôi
không biết bao giờ cô ấy mới khỏe lại.”
“Chắc phải tới khi khóa huấn luyện này kết thúc quá,” Gideon nói, lạnh lùng
tới độ Tessa ngạc nhiên khi thấy Sophie bật cười. Sophie nhanh chóng
nghiêm túc lại, nhưng trước đó, Gideon đã liếc mắt tỏ vẻ ngạc nhiên và
có phần cảm kích, như thể không mấy khi có người cười trước câu nói đùa
của anh. Thở dài một tiếng, Gabriel đưa tay lên với hai cây gậy dài khỏi giá treo trên tường. Anh đưa một cây cho Tessa. “Hôm nay,” anh bắt đầu, “chúng ta sẽ học bài gạt và chặn đòn…”
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT