Charlotte đập phịch tờ giấy xuống bàn và kêu lên một tiếng bực dọc. “Aloysius
Starkweather là lão già cứng đầu nhất, giả nhân giả nghĩa, ngoan cố
nhất, biến thái nhất…” Chị ngừng lại, rõ ràng đang cố kiềm chế. Tessa
chưa từng thấy Charlotte mím chặt môi thành một đường kẻ như vậy. “Chị
có cần từ điển đồng nghĩa gần nghĩa không?” Will hỏi. Anh đang ngồi ườn
người trên chiếc ghế bành gần lò sưởi phòng khách, chân ghếch lên cái
ghế đẩu. Bùn đóng bánh trên đôi giày, và giờ dây cả ra ghế đẩu. Thường
thì Charlotte sẽ sai anh đi làm ngay cái việc anh vừa đề nghị, nhưng lá
thư của Aloysius mà chị nhận được hồi sáng, rồi gọi tất cả vào phòng
khách để thảo luận, dường như đã rút cạn sức lực của chị. “Hình như chị
cạn từ rồi.”
“Ông ấy thật sự biến thái sao? Jem ngồi sâu trong một chiếc ghế bành khác và điềm tĩnh hỏi. “Ý em là, cụ già lẩm cẩm đó đã gần chín mươi… chắc không thể đi lầm đường lạc lối quá đâu.” “Tôi không biết nữa,” Will bảo. “Bồ
sẽ ngạc nhiên khi thấy mấy lão hay lui tới quán Quỷ có thể làm gì đấy.”
“Không một ai anh biết có thể làm gì khiến chúng ta ngạc nhiên đâu, Will,”
Jessamine, đang nằm trên trường kỷ, trán đắp một cái khăn ướt, nói. Cô
nàng vẫn chưa hết đau đầu. “Vợ à,” Henry lo lắng nói và tới bên bàn
Charlotte đang ngồi, “em ổn không thế? Trông em hơi… phát ban.”
Anh không sai. Cơn giận đã làm mặt và cổ Charlotte lấm tấm những nốt mề
đay. “Em thấy trông cũng đẹp đấy,” Will bảo. “Nghe đâu mùa này đang mốt
chấm bi.”
Henry lo lắng vỗ vai Charlotte. “Em cần khăn lạnh không? Anh có thể giúp gì
nào?” “Anh có thể phi ngựa tới Yorkshire và chặt đầu con dê già đó xách
về đây cho em.” Charlotte có vẻ nổi loạn.
“Thế chẳng làm chuyện với Clave tệ hơn sao?” Henry hỏi. “Em biết đấy, họ
không hẳn dễ tiếp nhận những chuyện đại loại như chặt đầu đâu.” “Ôi
trời!” Charlotte tuyệt vọng kêu lên. “Toàn bộ đều là lỗi của em, được
chưa? Em không biết làm sao thuyết phục được lão ấy nữa. Ông già đó đúng là một cơn ác mộng.”
“Chính xác thì ông ấy viết thế nào?” Will hỏi. “Ông ấy không đồng ý gặp chị,
hay Henry,” Charlotte nói. “Ông ấy bảo sẽ không bao giờ tha thứ cho gia
đình chị vì chuyện bố chị đã làm. Bố chị…” Chị thở dài. “Ông ấy là người khó hiểu. Ông ấy tuân thủ Luật y chằn chặn, còn nhà Starkweather lại
thường chấp hành Luật theo cách lỏng lẻo hơn. Bố chị nghĩ họ sống quá
thoáng ở miền bắc, và ông ấy nói thẳng rằng họ sống như lũ mọi ấy. Chị
không biết ông ấy còn làm gì, nhưng lão Aloysius hình như đến nay vẫn
thấy bị xúc phạm. Đấy là chưa kể ông ấy còn bảo nếu chị thật sự quan tâm đến suy nghĩ của ông ấy, chị đã phải mời ông ấy tới dự buổi họp Hội
Đồng gần đây nhất rồi. Làm như chị được quyền quyết định vậy!”
“Sao ông ấy không được mời?” Jem hỏi. “Ông ấy già quá rồi… không còn năng
lực điều hành Học Viện nữa. Nhưng ông ấy không chịu nghỉ hưu, và tới giờ Quan Chấp Chính Wayland cũng chưa yêu cầu ông ấy rời nhiệm sở, nhưng
cũng chẳng mời ông ấy tới các buổi họp Hội Đồng. Chị nghĩ chắc chú ấy
mong Aloysius một là sẽ biết điều mà rút lui, hoặc là sẽ chết vì tuổi
cao sức yếu. Nhưng cụ thân sinh ra Aloysius sống tới một trăm lẻ tư tuổi cơ đấy. Vậy ông ta có thể sống thêm những mười lăm năm nữa cơ.”
Charlotte tuyệt vọng lắc đầu.
“Vậy nếu ông ấy không chịu gặp chị hoặc Henry, sao chị không cử người khác
đi?” Jessamine buồn chán hỏi. “Chị điều hành Học Viện; thành viên
Enclave phải làm theo lệnh của chị.” “Nhưng rất nhiều người hiện đang
theo phe Benedict,” Charlotte nói. “Họ muốn thấy chị thất bại. Chị không biết phải tin ai.”
“Chị có thể tin tụi em,” Will nói. “Hãy cử em. Và Jem đi nữa.” “Còn em thì sao?” Jessamine dỗi.
“Còn em à? Em thật sự muốn đi không?” Jessamine nhấc một bên chiếc khăn ướt
khỏi mắt và lườm. “Lên một con tàu hôi rình để tới vùng Yorkshire ảm đạm hiu quạnh ấy hả? Thôi cho em xin. Em chỉ muốn Charlotte nói chị ấy tin
em.”
“Chị tin
em, Jessie, nhưng sức khỏe em chưa hồi phục. Và thế thật không may, vì
Aloysius luôn mềm lòng trước một gương mặt khả ái.” “Vậy càng có thêm lý do để em đi,” Will bảo.
“Will, Jem…” Charlotte cắn môi. “Các em chắc không? Hội Đồng vốn đã không hài
lòng gì về việc các em tự ý hành động trong vụ bà Dark rồi.” “Họ nên vui mới phải. Bọn em đã giết chết một con quỷ nguy hiểm cơ mà!” Will cự
nự.
“Và cứu
được Church nữa,” Jem nói. “Sao tôi nghi đấy không được tính là công lao nhỉ,” Will nói. “Tối hôm kia con mèo đó đợp tôi ba phát đấy nhé.”
“Cái đó quả có thể tính là công lao của các anh,” Tessa nói. “Hay chí ít là
của Jem.” Will nhăn nhó nhưng có vẻ không giận; anh thường làm mặt như
vậy với Jem nếu chàng trai kia nói kháy anh. Có lẽ họ có thể thân thiện
với nhau, Tessa nghĩ. Lúc ở thư viện đêm trước, anh có vẻ khá tử tế với
cô.
“Đây có vẻ
là việc không đâu,” Charlotte nói. Những chấm đỏ trên da chị bắt đầu lặn dần, nhưng trông chị khổ sở vô cùng. “Nếu biết chị cử các em tới, ông
ta sẽ không chịu nói cho các em biết bất cứ điều gì. Nhưng nếu…”
“Charlotte,” Tessa nói. “Chúng ta có cách bắt ông ta nói.”
Charlotte bối rối nhìn cô. “Tessa, ý em là…” Chị ngừng lại và ánh sáng lóe lên
trong mắt chị. “À, chị hiểu rồi. Tessa, ý kiến rất hay.” “Gì thế?”
Jessamine hỏi từ chiếc trường kỷ. “Ý kiến gì?”
“Nếu mình có được một món đồ của ông ấy,” Tessa giảng giải. “Mình có thể
Biến Hình thành ông ta. Và có lẽ lục tìm ký ức của ông ta nữa. Mình có
thể cho mọi người biết ông ta nhớ gì về Mortmain và vợ chồng Shade, nếu
có.” “Vậy, em sẽ cùng tụi anh tới Yorkshire,” Jem nói.
Mọi ánh mắt trong phòng đều tập trung vào Tessa. Giật mình, cô không nói gì một lúc lâu. “Cô ấy không cần đi với chúng ta,” Will bảo. “Chúng ta chỉ cần trộm gì đó về cho em ấy.”
“Nhưng Tessa có nói cô ấy cần vật gắn kết chặt chẽ với người dùng nó,” Jem
bảo.”Nếu thứ chúng ta chọn không đủ hiệu lực…” “Tessa cũng bảo mình có
thể dùng móng tay hoặc một lọn tóc…”
“Vậy ý bồ là chúng ta tới York, gặp ông cụ chín mươi tuổi, đu lên người ông
ta và giật tóc hả? Tôi chắc Clave sẽ ngây ngất phải biết!” “Họ chỉ nói
hai anh bị điên thôi,” Jessamine bảo. “Họ vốn đã nghĩ vậy rồi nên có gì
khác đâu?”
“Chuyện phụ thuộc vào Tessa,” Charlotte nói. “Hai em đang đề nghị em ấy dùng
quyền năng của mình; đi hay ở là quyết định của em ấy.” “Anh bảo chúng
ta sẽ đi tàu sao?” Tessa nhìn Jem.
Anh gật đầu, ánh sáng nhảy nhót trong đôi mắt bạc. “Hãng Great Northerns có tàu chạy qua Kings Cross liên tục trong ngày,” anh nói. “Chúng ta chỉ
đi mất vài tiếng thôi.” “Vậy em sẽ đi,” Tessa bảo. “Em chưa bao giờ đi
tàu.”
Will giơ
tay lên trời. “Thế sao? Em chịu đi vì em chưa được đi tàu bao giờ?” “Ờ,” cô nói, thừa biết cô càng bình tĩnh sẽ càng chọc Will phát điên. “Em
rất, rất muốn đi tàu.”
“Tàu là cái thứ khè ra khói bẩn thỉu nhất quả đất,” Will nói. “Em sẽ không
thích đâu.” Tessa không nao núng. “Em sẽ không biết mình có thích hay
không nếu không thử, phải không?”
“Anh chưa từng tắm tiên trên sông Thames, nhưng anh thừa biết mình không
thích.” “Nhưng người chứng kiến sẽ thích,” Tessa nói và cô thấy Jem cúi
đầu cười trộm. “Mà kệ đi. Em muốn đi và em sẽ đi. Bao giờ chúng ta xuất
phát?”
Will
trừng mắt nhưng Jem vẫn cười. “Sáng mai. Vậy chúng ta sẽ tới nơi trước
khi trời tối.” “Chị sẽ gửi thư bảo Aloysius đón các em,” Charlotte cầm
bút lên. Chị ngừng lại và ngước nhìn cả ba. “Đây có phải một ý tưởng
điên khùng không? Chị… Chị cảm thấy mình còn chẳng chắc chắn nữa.”
Tessa lo lắng nhìn chị - thấy Charlotte thế này, nghi ngờ khả năng của chính
chị, khiến cô ghét Benedict Lightwood và bè đảng của ông ta hơn bao giờ
hết. Henry bước lên và dịu dàng đặt tay lên vai vợ. “Chúng ta còn làm
được gì khác đâu. Charlotte yêu dấu,” anh nói. “Và anh thấy nếu không
làm gì, chúng ta sẽ không biết được gì. Hơn nữa, chuyện có thể chuyển
biến xấu tới mức nào đây?”
“Ôi, lạy Thiên Thần, em ước anh không hỏi câu đó,” Charlotte bực bội đáp, nhưng chị đã bắt đầu cắm cúi viết.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT